Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 50



Bình thường khi nàng nấu cơm hoặc làm đồ ăn vặt, nàng không cho quá nhiều đường, y thuật thời cổ đại không phát triển, nếu bị sâu răng càng khó chữa hơn, vì thế thật sự không thể ăn quá nhiều, loại bánh ngọt này có hàm lượng đường rất cao, càng phải hạn chế hơn.

Đông Đông bị ngăn cản vài lần, cậu bé cũng ngầm hiểu được nên cũng không khăng khăng đòi ăn nữa.

Nàng cười, nét mặt dịu dàng, lá gan của Đông Đông lại lớn hơn, cậu bé lắp bắp: “Vậy lần sau là khi nào? Ngày mai có được không?”

“Chuyện này...” Yến Thu Xuân suy nghĩ một chút: “Chờ đến sinh thần của đệ, ta sẽ cho đệ ăn no.”

Nhưng sinh thần là chuyện lớn, có thể là ngoại lệ, mà cứ như thế, cậu bé sẽ ở lại phủ tổ chức sinh nhật.

Quả nhiên Yến Thu Xuân vừa dứt lời, cậu bé đã vội vàng gật đầu: “Được!”

Ngược lại, hai người Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Viên đều tỏ ra sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Con muốn tổ chức sinh thần ở phủ?”

*

Cũng khó trách tại sao hai người lại ngạc nhiên đến vậy, sau khi Đông Đông tròn hai tuổi, sinh thần của cậu bé không được tổ chức ở Tiêu phủ nữa, cũng không biết vì sao, dường như người Tiêu gia cũng không cưỡng ép cậu, nhưng cũng không mong cậu tổ chức sinh thần ở phủ.

Đương nhiên Đông Đông sẽ gật đầu: “Đúng rồi! Đồng môn của đệ còn muốn đến nhà ăn đồ A Xuân tỷ tỷ nấu nữa!”

Cậu bé đắc ý ưỡn thẳng ngực, không giấu nỗi vẻ tự mãn.

Kể từ sau khi cậu bé hứa sẽ cho đồng môn đến nhà, thái độ của họ đối với cậu dường như tốt hơn trước nhiều, tuy trước đây cậu bé không quan tâm, dù sao cậu bé cũng quen cô độc một mình rồi.

Nhưng bây giờ cảm giác lại rất khác biệt.

Trước đây cậu bé có thể cảm nhận được, cậu bé bị người ngoài bài xích vì thân phận người Tiêu gia của chính mình, rõ ràng ngồi trong cùng một lớp học nhưng cậu bé như ở một không gian khác, nhưng hiện tại không như vậy.

Tuy nhiên Tiêu Hoài Viên dường như vẫn đang nghĩ ngợi, một lúc sau, nàng ấy hỏi lại một câu: “Vậy con đã nói cho ông nội, bà nội biết chưa?”

Những sinh thần trước đây của Đông Đông, Giang gia đều tổ chức tiệc, mời khách tứ phương đến, thừa dịp này còn có thể mở rộng quan hệ với không ít người, bọn họ rất xem trọng chuyện này, không lẽ bây giờ lại nhả ra dễ dàng như vậy? Đông Đông nghe xong lời này, dường như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt cứng lại, cậu bé có chút chột dạ: “...Không ạ, hình như lần trước con đã hứa với bà nội, khi nào được nghỉ học sẽ về với bà.”

Tiêu Hoài Viên chỉ nhìn cậu rồi cười, nàng ấy không nói lời nào.

Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu như chờ mong: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ có thể đến nhà bà của đệ không?”

Yến Thu Xuân lắc đầu quả quyết: “Không thể.” “Vậy sao?” Đông Đông thật sự thất vọng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, cậu bé hơi cắn môi: “Vậy con đi nói với bà nội, lần sau con được nghĩ, con sẽ đến chỗ về với bà.”

Nếu không, cậu bé sẽ thất tín với các bằng hữu.

Cậu bé thường xuyên đi thăm bà nội bên kia, ngược lại có thể nói chuyện dễ hơn.

Sau khi Đông Đông suy nghĩ xong, cậu bé ngước mắt nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân đưa con đến nhà bà nội, con muốn nói với bà một tiếng.” . Truyện Võng Du

Từ đầu, hai huynh đệ đều không hé miệng nửa lời, cho đến lúc này, Tiêu Hoài Viên có phần lưỡng lự, muốn nói lại thôi, bả vai đột nhiên nặng trĩu, Tiêu Hoài Thanh liền vỗ vỗ bả vai nàng ấy, chàng nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Đông Đông muốn tổ chức sinh thần ở nhà mình, sợ gì chứ? Nói rồi ta bảo vệ con, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tiêu Hoài Viên mím chặt môi, dưới ánh nhìn không yên tâm của Đông Đông, nàng ấy đứng dậy, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai mẫu tử cáo biệt rồi rời đi, Tiêu Hoài Thanh chậm rãi bước từng bước lại gần, sau đó chàng ôm quyền thi lễ với Yến Thu Xuân.

Yến Thu Xuân bị dọa sợ, nàng vội nghiêng người né sang một bên, giọng nói vẫn chưa hết hoảng sợ: “Tiêu tướng quân đang làm gì vậy?”

Nơi khóe mắt thiếu niên còn vương ý cười, chàng chậm rãi đáp: “Đã khiến Yến cô nương nhọc lòng rồi, Tiêu mỗ không khỏi cảm kích.”

Mặt Yến Thu Xuân nóng lên, hành động của mình lộ liễu như vậy sao? Nhưng miệng nhanh hơn đầu óc, nàng vô thức hỏi một câu: “Gia đình ngài vốn luôn muốn để Đông Đông ở lại, vì sao trước đây không làm như vậy?”

Con ngươi Tiêu Hoài Thanh trở nên u ám, chàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi này: “Vẫn phải đa tạ Yến cô nương, lại nói hai ngày trước, đại phu đã đến chẩn bệnh cho mẫu thân, đại phu nói sức khỏe của bà tốt hơn trước rất nhiều, không còn yếu như trước nữa, được như vậy cũng nhờ Yến cô nương, coi như Tiêu mỗ nợ cô nương, về sau nếu có chuyện gì có thể giúp được cô nương, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Yến Thu Xuân thấy vậy cũng không hỏi thêm.