Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 34: Mầm mống tai họa



Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Ung Dương tràn đầy vẻ thù địch.

Tất Hiểu Tuệ lập tức im lặng và không dám nói gì nữa.

Tống Ỷ Thi quơ đũa gắp cái bụng của một con sâm biển bỏ vào bát cơm của Tất Hiểu Huệ, cô nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tớ nếm thử xem có ngon không?”

Tất Hiểu Huệ gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ thoải mái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Trong lòng Quách Viên kích động, lập tức tỉnh táo lại hẳn, trầm giọng nói: “Chúng tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu.”

Những người khác cũng hoàn hồn, thấp giọng đáp lại: “Đúng vậy...”

Ung Dương đứng lên, lạnh lùng nói: “Các cậu ăn cơm trước đi, để tôi kêu người phục vụ tới thu dọn bát vỡ.”

“Anh Dương à, để tôi đi cho.”

“Tôi đi được rồi.”

Thế là cái người vừa nói lúc nãy chỉ đành lúng túng quay về chỗ ngồi.

Chờ cho đến khi Ung Dương hoàn toàn mất dạng.

Tất Hiểu Huệ nhỏ giọng nói với Tống Ỷ Thi: “Hung dữ quá đi, cậu phải chịu cực rồi.”

Nghe vậy, Tống Ỷ Thi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô chỉ lắc đầu và không nói gì.

Nhưng cô thực sự không ngờ rằng người như Ung Dương mà cũng nảy sinh đồng cảm nữa sao?

Phải hiểu cho rõ, từ “đồng cảm” không tồn tại trong từ điển của Ung Dương.

Gia cảnh của Ung Dương từ khi còn nhỏ đã vượt xa so với mấy minh tinh nổi tiếng hay đám con nhà giàu khác, người như Quách Viên càng không thể nào so sánh được với cậu. Chưa kể mọi người trong nhà họ Ung đều cực kỳ nuông chiều cậu ấm này, cho nên cậu chỉ làm mọi thứ theo lý trí của mình, mắc cái gì phải đồng cảm với người khác chứ?

Cái gì mà đồng với cảm chứ?

Nhưng lúc này đây, cả người cậu vô cùng nôn nóng và sốt ruột.

Loại sốt ruột này còn tồi tệ hơn cả việc nóng lòng chuẩn bị một món quà nhưng không thể gửi đi được. Thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả việc Tống Ỷ Thi đứng trên sân khấu phát biểu, hào quang phát ra rực rỡ, nhưng cậu lại không thể hiểu nổi một từ nào.

Hai người Trình Lâm và Thành Thi mà cô gái đó nhắc đến... lẽ nào là những người mà cậu đã thấy đứng quanh bờ giậu khi đang trên đường tới đây sao?

Ung Dương nắm chặt xương ngón tay, một cảm giác lành lạnh từ tận đáy lòng chậm rãi trào ra.

Đi đập từng người một không phải đơn giản hơn nhiều rồi sao?

Đặc biệt là khi trong tâm trí của Ung Dương, sau khi bộ dạng co rúm đáng thương kia của Tất Hiểu Huệ lại chồng lên khuôn mặt của Tống Ỷ Thi, một cỗ sát khí bỗng chốc dâng lên trong ngực Ung Dương.

“Cậu Ung à? Cậu có gọi món gì không?” Giọng nói thận trọng của người phục vụ đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ung Dương.

Ung Dương nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tôi làm vỡ mất một cái bát, mau đi quét dọn đi, tránh lát nữa giẫm trúng phải chân.”

“Vâng, chúng tôi sẽ sắp xếp người tới đó ngay, cậu còn vấn đề gì nữa không?”

“Đưa cho tôi danh sách những vị khách mà khu nghỉ dưỡng của mấy người đã và sẽ tiếp đón hôm nay.”

Người phục vụ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này, cái này, chúng tôi không có...”

Ung Dương lạnh lùng nói: “Đi lấy danh sách ra ngay cho tôi.”

Khu nghỉ dưỡng Xương Du xây dựng một hệ thống đặt lịch hẹn, mọi vị khách đến khu nghỉ dưỡng này đều phải được kiểm tra danh sách trước khi vào cửa. Cho nên danh sách bọn họ nắm trong tay chắc chắn phải rất đầy đủ.

Cho dù người phục vụ không biết thân phận của Ung Dương, nhưng chỉ cần nghe đến cái họ của cậu, bọn họ cũng biết không nên dây dưa với con người này.

Thế là người phục vụ vô cùng khó xử, anh ta xoay người ra ngoài và chạy đi báo cáo với quản lý khu nghỉ dưỡng.

Người quản lý đang ở chỗ khác nhanh chóng nhận được tin tức, nhưng ông ta cũng không dám chạy đến sinh sự.

Ung Dương là người không thể động chạm tới, cho dù có lỡ động tới cũng không động nổi đâu. Nhưng trong số những vị khách quý tới đây, mười người đã có một người là quan chức cấp cao rồi. Nếu ông ta giao ra danh sách mấy người có tiền kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ xúc phạm đến mấy ông chủ lớn, thử hỏi ông ta sao có thể làm ăn tiếp được đây?

Người quản lý do dự một lúc, thế là dứt khoát gọi điện cho Sở Nghệ Niên.

Vừa hay, Sở Nghệ Niên vừa mới trả lời xong cuộc điện thoại của Vu Mẫn.

Nhìn thoáng qua ID người gọi, anh không vội bắt máy ngay. Trong tay anh sở hữu rất nhiều bất động sản đứng tên mình, ngoài những căn được chia từ nhà họ Sở ra còn có những căn do anh tự đầu tư và vận hành. Nếu không phải Vu Mẫn vừa đề cập đến chuyện này, anh chẳng thể nhớ ra mình còn sở hữu phần bất động sản khu nghỉ dưỡng Xương Du kia nữa.

Bây giờ trên ID người gọi của anh chỉ có mấy chữ: Người phụ trách 1 của Xương Du.

Sở Nghệ Niên loáng thoáng nhớ ra vài năm trước anh rất thích đến đó nghỉ dưỡng, ở đó có giám đốc Uông rất thông minh và rất có lòng với công việc và đồng nghiệp của mình. Lúc đó Sở Nghệ Niên đã đưa ông ta danh thiếp của mình.

Và đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng danh thiếp này.

Chẳng lẽ trong khu nghỉ dưỡng đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Hình như Tống Ỷ Thi vẫn còn ở đó!

Sở Nghệ Niên nhíu chặt mày lại, sau đó nhấc điện thoại lên nghe.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì ông ta không ngờ rằng Sở Nghệ Niên sẽ chịu nghe máy.

“Cậu Sở... mọi chuyện chính là như vậy.” Giám đốc Uông ở đầu dây bên kia nói rất rõ ràng từng câu từng chữ.

“Ung Dương?” Sở Nghệ Niên nhớ lại, nếu anh nhớ không lầm thì người này học cùng lớp với Tống Ỷ Thi. Anh nhớ lúc cậu ta nhập học vào Hãn Hải đã tạo nên “cơn sóng thần trong trường”, anh cũng nhớ Vu Mẫn còn nói rằng Tống Ỷ Thi đã đi cùng đám bạn cùng lớp đến khu nghỉ dưỡng Xương Du chơi. Chẳng lẽ bạn cùng lớp này bao gồm cả Ung Dương sao?

Sở Nghệ Niên hỏi: “Tại sao cậu ta lại muốn danh sách?”

“Cái này. . . Tôi cũng không biết nữa, tính tình cậu Ung không tốt, chúng tôi cũng không dám hỏi.”

Sở Nghệ Niên đã từng nghe nói về tính cách của Ung Dương. Ngang bướng và kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng theo ý mình, không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Bố Ung đã nhiều lần nhắc nhở cậu về chuyện này, nói nhiều đến mức nhức cả cái đầu.

Cho dù có muốn làm xằng làm bậy gì đi nữa thì cũng không thể nổi hứng muốn lấy danh sách khách quý được.

Sở Nghệ Niên gấp kịch bản trên đùi, bình tĩnh nói: “Đưa danh sách cho tôi trước.”

Giám đốc Uông sững sờ.

Tại sao cậu Sở cũng muốn có bản danh sách đó chứ?

Nhưng dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi, ông ta vẫn đáp: “Được, tôi sẽ gửi cho cậu bản danh sách ngay.”

Đột nhiên, Sở Nghệ Niên hỏi: “Trong số những vị khách hôm nay, có ai tên là Tống Ỷ Thi không?”

Giám đốc Uông vội vàng sai người mang laptop tới, đăng nhập vào trang chủ kiểm tra danh sách.

Ông ta nào nhớ ra có ai tới đây chứ! Thôi thì mở ra xem danh sách cho rồi!

Giám đốc Uông đã nhập từ “Tống” để lọc danh sách, phần danh sách được lọc hiện ra rất nhanh.

“Đúng rồi, có người tên đó. Ở trang viên số 13, cô ấy đang dùng bữa với vài nam nữ đến từ nhà họ Quách và nhà họ Kỷ. Bây giờ chắc đang ở trạm dừng Thanh Phong dùng bữa trưa.”

Sở Nghệ Niên nhớ lại lần đầu tiên cùng Tống Ỷ Thi ăn cơm, cô bước vào cửa và ngồi trong phòng bao riêng, lúc ấy trông cô chẳng khác gì một cô gái quê mùa ngốc nghếch.

Khóe miệng anh cong lên, nói: “Tôi nhớ hình như bên chỗ ông có một món ăn rất thú vị, hình như có thể phun ra cả lửa?”

“Đúng vậy, là một món ăn sáng tạo, hai năm nay vẫn liên tục cải tiến không ngừng, bây giờ còn thể phun ra cả ngũ sắc luôn đấy.”

Sở Nghệ Niên nói: “Đưa cho cô ấy một phần đi.”

Anh nhớ hình như các cô gái thường thích những thứ như thế này. Năm đó, anh và đoàn làm phim tổ chức tiệc tổng kết tại khu nghỉ dưỡng Xương Du, trong bữa tiệc có một món ăn như vậy, vài nữ diễn viên trong đoàn cực kỳ thích, thậm chí còn dùng điện thoại chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm nữa.

Giám đốc Uông phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Cậu Sở đã chỉ đích danh tên cô gái như vậy chắc chắn người này phải có quan hệ họ hàng xa gần với cậu Sở.

Vấn đề về danh sách khách mời cũng không phải là chuyện khó giải quyết. Giám đốc Uông cười nói: “Nơi này chúng tôi có một số món ăn mới, còn có món tôm Úc mới từ nước ngoài mang về hôm qua, chi bằng để cô Tống giúp chúng tôi nếm thử và cho chút gợi ý... “

“Ông tự mình liệu mà làm.”

“Vâng vâng.”

Sở Nghệ Niên cúp điện thoại. Một lúc sau, giám đốc Uông gửi danh sách qua cho anh.

Đạo diễn đi tới, ngượng ngùng tiến tới chỗ anh cười: “Thật xin lỗi, lại làm chậm trễ mất thời gian của anh. Chúng ta tiếp tục quay nhé..đã quay đi quay lại nửa ngày rồi.”

“Để cô ta luyện thêm mười lần tám lần nữa đi.” Sở Nghệ Niên hờ hững nói, ánh mắt tiếp tục dán vào màn hình điện thoại, cũng không hề có ý định đứng dậy.

Đạo diễn mở miệng nhưng cũng không thuyết phục được anh, chỉ có thể xoay người, để cho nữ chính trên không trung biểu diễn thêm vài lần nữa.

Nữ diễn viên chính rơm rớm nước mắt nhưng cũng không dám hó hé gì.

Bầu không khí tại trường quay đột nhiên giảm xuống dưới mức đóng băng, ai ai cũng không dám thở mạnh.

Nhưng không ai trong số họ nghĩ điều này là do tính khí nóng nảy của Sở ảnh đế mà ra.

Những người trong cuộc đều công nhận rằng Sở ảnh đế có tính tình tốt, không tự cao tự đại, ngược lại anh khá ga lăng và hòa nhã. Sở dĩ có ngày hôm nay, là bởi vì Dung Hiểu Dao đã đi quá xa...

Sở Nghệ Niên bị chọc tức đã nổi giận đùng đùng, anh ngồi trên chiếc ghế đẩu ở gần đó, rút chiếc iPad ra lướt xuống xem danh sách.

Trong đó có một vài cái tên khá quen thuộc, thường thấy trong vài bữa tiệc và hoạt động.

Sở Nghệ Niên nhanh chóng tìm thấy tên của Tống Ỷ Thi.

Tên của cô nằm ở giữa, không hiểu sao lại trông cực kỳ bắt mắt. Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm vào tên cô hồi lâu, sau đó quay sang nhìn lướt qua tên của những học sinh theo cô đến khu nghỉ dưỡng chơi.

Quách Viên, nhìn là biết tên của nữ rồi.

Kỷ Vũ Hàng là tên của nam.

Phương Lập cũng là tên của nam.

...........

Sở Nghệ Niên đếm xong, phát hiện ra những người trong nhóm đa phần là đàn ông, cộng thêm Ung Dương nữa thì số lượng đàn ông còn nhiều hơn.

Trong điện thoại, Vu Mẫn còn nói rằng Tống Ỷ Thi sẽ đến đó chơi với các bạn cùng lớp trong hai ngày? Cô đi chơi với bạn học nam sao?

Sở Nghệ Niên như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, từ sâu trong lòng, anh không thể thở một cách suôn sẻ.

Sau đó anh không muốn tiếp tục xem danh sách nữa, lướt qua màn hình điện thoại chơi trò Tennis một lúc rồi mới lật sang danh sách nhìn lại một lượt.

Xem đi xem lại cũng không phát hiện ra bất cứ vấn đề nào nữa.

Anh không thể tìm ra được lý do tại sao Ung Dương lại muốn xem danh sách này? Trong này có gì mà cậu ta muốn xem sao?

Sở Nghệ Niên tắt iPad rồi đưa cho trợ lý đứng bên, sau đó anh chậm rãi đứng dậy hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Nữ diễn viên chính vội vàng gật đầu: “Vâng, lần này đã khá hơn trước rồi.”

Sở Nghệ Niên nhàn nhạt đáp: “Ừ.” Trên khuôn mặt nhìn không ra anh đang vui hay buồn nữa.

Nửa giờ sau, đoàn làm phim cuối cùng cũng có thể quay phim theo đúng kế hoạch như ban đầu đã định.

Nữ diễn viên chính lần lượt xin lỗi các nhân viên trong đoàn, sau đó còn nhờ trợ lý chạy đi mua trà sữa và rán chiêu đãi mọi người. Cuối cùng cô ta đi đến chỗ Sở Nghệ Niên, đưa trà sữa trong tay mình, nói: “Anh Sở, tôi...”

Sở Nghệ Niên liếc nhìn cô ta, lập tức cắt ngang lời cô ta nói: “Xin lỗi, tôi không thích trà sữa.” Sau đó, anh rời đi cùng người trợ lý bên cạnh.

Nữ diễn viên chính càng cảm thấy lo lắng, sau khi họ rời đi, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi: “Ông nội, hình như cháu lỡ chọc giận đến Sở Nghệ Niên rồi.”

Sở Nghệ Niên về khách sạn chưa được bao lâu, trợ lý đưa điện thoại cho anh, chột dạ nói: “Điện thoại của ông Dung...”

Sở Nghệ Niên nhấn nút bắt máy. Trong lòng cảm thấy thật buồn cười, hôm nay là cái ngày gì vậy? Sao mọi người cứ thay phiên nhau gọi điện cho anh thế nhỉ?

“A lô.”

“Nghệ Niên đó à, tôi nghe đạo diễn nói hôm nay cậu xong việc sớm. Tối nay có thời gian rảnh không? Chúng ta gặp mặt nhau một lát nhé? Không có người khác đâu, chỉ có đạo diễn trong đoàn phim, nhà sản xuất...chỉ có mấy người chúng ta thôi.”

Sở Nghệ Niên nhanh chóng nhận ra ông già này gọi điện đến là để thay Dung Hiểu Dao xin lỗi mình.

Thật ra Sở Nghệ Niên cũng không quan tâm lắm đến chuyện Dung Hiểu Dao đã lãng phí bao nhiêu cảnh quay và lãng phí bao nhiêu thước phim.

Giọng nói của ông già ở đầu bên kia truyền tới: “Cậu rảnh mà, phải không? Còn địa điểm gặp mặt cậu cứ quyết định nhé!”

Sở Nghệ Niên lạnh lùng thốt lên: “Vậy chúng ta đi khu nghỉ dưỡng Xương Du nhé.”

Ông Dung mỉm cười: “Nếu tôi nhớ không lầm, đó là tài sản riêng của cậu, phải không? Được rồi, vậy cứ quyết định thế đi, chúng ta sẽ đi khu nghỉ dưỡng Xương Du. Bữa ăn này là do tôi đãi, cậu không được giành với tôi đâu đấy. Tôi sẽ mang một ít rượu ngon qua sau.”

Sở Nghệ Niên nhàn nhã đáp lại ông ta, sau đó cúp điện thoại.

Trợ lý kinh ngạc nói: “Cậu Sở à, chúng ta đi đến đó thật sao? Coi như tuyên bố chấp nhận lời xin lỗi của cô Dung rồi.”

Sở Nghệ Niên ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay Dung Hiểu Dao khóc sao?”

“Cô ấy đã khóc.” Trợ lý dừng lại một chút: “Hôm nay anh hoàn toàn không chú ý đến cô ấy sao?”

“Không có.”

“Sau đó... sau đó cả đoàn làm phim cho rằng cô ấy là người làm anh khó chịu.”

“Tôi không vui sao?”

“Đúng vậy, khi đạo diễn đến mời anh qua đó tiếp tục quay phim, không phải anh đã từ chối, để cô Dung tự mình trở về luyện tập sao?”

Sở Nghệ Niên hơi khựng lại, sau đó đáp: “Lúc đó tôi đang bận.”

Bận sao?

Bận nhìn iPad ấy hả?

Thế thì hơi lạ đó nha!

Chuyện này chưa từng xảy ra cậu Sở bao giờ, cho nên cả đoàn làm phim tưởng cậu Sở tức giận. Ngay cả Dung Hiểu Dao cũng hoảng sợ tới mức chạy đi cầu cứu ông cụ Dung. Thì ra không phải vì tức giận gì hết...mà là do trên iPad có gì đó?

Sở Nghệ Niên nói: “Tôi muốn ngủ bù, đánh thức tôi lúc bốn giờ, sau đó thu dọn đồ đạc và đến khu nghỉ dưỡng Xương Du.”

Người trợ lý gật đầu.

Sở Nghệ Niên dừng một chút, sau đó đột nhiên nói: “Đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng Xương Du luôn.”

Trợ lý: ? ? ?

Trợ lý: “Anh không ngủ nữa à?”

“Giường ngủ ở khách sạn này không tốt, lúc ngủ không hề thoải mái chút nào. Ngày mai mua mới thay toàn bộ đi.” Sở Nghệ Niên nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi anh trở ra lần nữa, trên người đã thay một bộ quần áo khác.

Trợ lý: “Anh đi tắm sao?”

Sở Nghệ Niên trông vẫn bình tĩnh, nói: “Ừm, thời tiết hôm nay nóng quá, quay phim đổ cả mồ hôi.”

Trợ lý: “À, là thế à.” Nhưng không phải đang là mùa thu sao? Vài ngày trước thành phố Hải đổ mưa mấy lần, bây giờ để tay không vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng dường như Sở Nghệ Niên lại cảm thấy khá nóng khi mặc bộ trang phục nặng nề kia.

Mấy người trợ lý lập tức thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau rời khách sạn, lên xe đi đến khu nghỉ dưỡng Xương Du.

Dù sao cũng phải đi, thôi thì đi sớm luôn cho rồi!

Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm khung cảnh lướt qua cửa sổ xe, trong lòng bình tĩnh ngẫm nghĩ, đúng lúc nên gánh vác trách nhiệm của một người anh họ, anh muốn xem đám người đi cùng cô muốn giở trò quỷ gì.

Các cô gái nhỏ này lúc nào cũng khiến anh để tâm chú ý.

Đặc biệt cô lại còn là một cô gái nhỏ mỏng manh và mềm mại.

..........

Một bữa ăn trên bàn vô cùng nhàm chán.

Nhưng Tất Hiểu Tuệ lại ăn khá ngon miệng, có lẽ do món ăn trên bàn rất có giá trị hơn nữa lại hiếm thấy trong mắt cô ấy. Cho nên khi Ung Dương vừa rời đi, cô ấy hoàn toàn ăn uống cho thỏa thích.

Sau khi ăn xong, Tống Ỷ Thi nói với Tất Hiểu Tuệ: “Lát nữa cậu quay về trước, còn nhớ lời tôi đã dạy cậu không đấy?”

Tất Hiểu Tuệ gật đầu: “Ừm, tôi nhớ rồi. Cứ nói là tôi với cậu chơi với nhau rất vui vẻ, thậm chí cô Quách còn mời tôi lần sau đi chơi cùng nữa.”

Tất Hiểu Tuệ lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi.

“Đợi đã.” Tống Ỷ Thi gọi một tiếng, sau đó quay sang hỏi Quách Viên: “Cậu có món đồ chơi nào không? Có thể đưa cho cậu ấy không?”

Quách Viên lập tức hiểu ra: “Có. Tôi có cái này, cầm lấy đi.” Cô nói xong, lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Tất Hiểu Tuệ.

Tống Ỷ Thi ngượng ngùng cười nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo cậu ấy trả lại cho cậu nhé!”

Quách Viên lắc đầu: “Không cần đâu, cứ cầm lấy đi.”

Tất Hiểu Tuệ nhận lấy rồi đeo vào người.

Tống Ỷ Thi nói: “Cậu không được đưa cho người khác đâu đấy.”

Tất Hiểu Tuệ gật đầu.

Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Cái này rất mắc lắm đúng không?” Cô quay đầu nhìn Quách Viên.

Quách Viên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nó được khảm bằng pha lê thật, sợi dây chuyền này có giá 30.000 USD”

Tất Hiểu Tuệ nghe xong vội vàng cất đi: “Tôi nhất định sẽ không giao vật này cho người khác, ai cũng không lấy được đâu.”

Hoàn cảnh gia đình của Tất Hiểu Tuệ có lẽ rất tồi tệ, giống như nữ chính trong cuốn sách gốc này vậy. Điều bi thảm hơn nữa chính là nữ chính đã bị những người như Sở Nghệ Niên, Ung Dương và Thẩm Diệu Chu cướp đi mất. Phải biết rằng thứ đồ mới nhất mà bọn họ xì tiền ra lần cuối cũng đã lên tới hàng chục nghìn USD rồi.

Thế còn đám người Hầu Tuấn thì sao? Bất cứ thứ gì có giá hàng chục cũng mang ra để lừa đảo người khác.

Nhưng Tất Hiểu Tuệ không hề có chút cảm giác bị lừa dối nào, cứ thế lao vào một cách háo hức.

Sau khi biết được tính khí của cô ấy, Tống Ỷ Thi cũng biết phải làm gì để cô ấy không bị nhóm người Hầu Tuấn áp bức và bắt nạt thêm lần nào nữa.

Tất Hiểu Tuệ lấy dây chuyền và rời đi trước.

Ung Dương ngồi trong góc, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, môi dưới mím lại thật chặt.

Tại sao lại không hỏi cậu có đồ không chứ?

Tống Ỷ Thi và Quách Viên trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Chính cậu cũng đã tặng cho cô một viên hồng ngọc, cô còn muốn mang thứ đó đem cho Tất Hiểu Tuệ, nhưng đến cuối cùng người cô nghĩ đến lại không phải là cậu sao? Thế mà lại là Quách Viên?

Sau khi Tất Hiểu Tuệ rời đi, mọi người không ai nói chuyện gì nữa cả.

Phương Lập đột nhiên nói: “Bọn họ còn muốn nhắm đến cả Tống Ỷ Thi...”

Lời này vừa nói ra lập tức trở thành ngòi nổ, thổi bùng lên bầu không khí giận dữ. Mọi người cũng lần lượt chen miệng vào nói.

“Họ là cái thá gì chứ? Ở đâu ra cái gan bự tới quấy nhiễu Hãn Hải của chúng ta?”

“Chính xác! Lại còn dám nói chúng ta ức hiếp Tống Ỷ Thi? Mẹ kiếp, tôi đây sẽ đi ức hiếp mấy người đó trước mới đúng!”

“Người không học giỏi như tôi cũng biết hành động của mấy người này là phạm pháp, đúng không? Cái đó phải gọi là cấu thành hành vi quấy rối trẻ vị thành niên đấy!”

“Bà đây chính là hồn Lôi Phong đấy nhé. Hôm nay muốn thiêu đốt rồi đó!”

“Cho đám bọn họ vào bao tải đánh một lượt luôn?”

“Thế có ích lợi con mẹ gì chứ?”

“Vậy thì làm sao bây giờ? Hay là trói lại ném xuống biển cho cá ăn, tháng trước mẹ tôi vừa cho tôi thêm một triệu tiền tiêu vặt, nhưng tôi đã quyên góp hết rồi.”

“Hay là trói họ sang châu Phi ép làm lao công.”

“...”

Cả nhóm người thảo luận vô cùng sôi nổi.

Ung Dương lạnh lùng nghĩ, thế thì cứ đánh chết từng đứa một, thế này đỡ phiền toái hơn không.

Quách Viên nói: “Này này này, đủ rồi đấy, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện này có lẽ Tống Ỷ Thi đã nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa rồi.” Cô ấy quay sang nhìn Tống Ỷ Thi, rồi nghĩ đến những gì Tất Hiểu Tuệ vừa nói và cách Tống Ỷ Thi nhờ mình đưa một sợi dây chuyền. Quách Viên cảm thấy ngày càng gần hơn với cô, thế là bèn mặt dày lớn tiếng gọi: “Thi Thi phải không?”

Tống Ỷ Thi gật đầu, chậm rãi nói với giọng nhẹ nhàng: “Cậu ấy nhắc tới ba điểm chính. Thứ nhất, cậu ấy xưng là 'chúng tôi', tức là nói nạn nhân không chỉ có một. Thứ hai, cậu ấy cậu ấy có nói là đi đến làng du lịch, nhưng tên của làng du lịch này tạm thời chúng ta vẫn chưa biết tên. Thứ ba, cậu ấy có nhắc đến sẽ đi gặp vài người lớn tuổi hơn chúng ta, thế thì những người này là ai chúng ta vẫn chưa biết được.”

Phương Lập nói xen vào: “Đây không phải là thám tử phá án sao? Chỉ biết mỗi hung thủ số 1, không biết động cơ gây án là gì thì không thể suy ra sự tồn tại của hung thủ số 2, số 3, thậm chí là cả số 4, số 5... Chưa kể cũng không thể cứu sống được người bị hại, thế thì giết chết hung thu số 1 không phải uổng phí rồi sao? Đúng không nào? Tôi đâu có nói sai chỗ nào đâu.” Cậu ấy nói xong, cũng bắt chước điệu bộ lúc nãy của Quách Viên, mặt dày gọi to một tiếng: “Thi Thi.”

Ung Dương lập tức liếc mắt nhìn sang.

Sao trước đây cậu ấy không nhìn ra được chứ? Cái đám người ngu ngốc này sao lại có thể mượn gió bẻ măng* thế chứ?

*”mượn gió bẻ măng” là: Thừa nước đục thả câu: Chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm hoạ

Kỷ Vũ Hàng cũng đáp: “Đúng vậy, đây là chuyện lớn, chúng ta không thể thô bạo nhét người ta vào bao đánh đập, hơn nữa cho vào bao cũng không làm bớt giận được.”

Quách Viên gật đầu: “Ừ, không thể giải tỏa cơn tức được!”

“Vậy chúng ta nghe theo Tống...” Kỷ Vũ Hàng còn chưa nói xong, Quách Viên đã tiến lên nói: “Anh Dương, ý của cậu thế nào?”

Kỷ Vũ Hàng lập tức ngậm miệng lại, trái tim của cậu bé bé xíu, suýt chút nữa đã quên Ung Dương vẫn còn ngồi ở đây.

Ung Dương lạnh lùng nhướng mi, khuôn mặt không tì cảm xúc, nhưng lại nói: “Ừm, tất cả đều nghe theo Tống Ỷ Thi.”

Tống Ỷ Thi ngạc nhiên quay lại nhìn cậu một cái, không thể tin những gì vừa nghe được.

Vừa nãy là Ung Dương nói thật sao?

Giá như Ung Dương không có ở đây thì hay rồi.

Tống Ỷ Thi muốn hợp nhất các lực lượng sẵn có.

Nói thế nào thì nếu chỉ dựa vào mình cô thì thật khó hạ gục được đám người Hầu Tuấn kia. Đây không phải là điều có thể làm được chỉ bằng cách học tập chăm chỉ mỗi ngày. Ngay cả việc gọi cảnh sát cũng cần có bằng chứng.

Trước mắt, đây chính là cơ hội tốt nhất để đoàn kết sức mạnh của cả ba lớp và tăng cường hơn nữa mối quan hệ bền chặt giữa họ. Bằng cách này, sự nghiệp trung học sau này của Tống Ỷ Thi sẽ khá suôn sẻ.

Nhưng mà điều này không bao gồm cả Ung Dương đâu nha!

Cô không muốn mối quan hệ của mình và Ung Dương ngày càng sâu sắc đâu!

Tống Ỷ Thi cắn môi, cô phải tìm cách đưa Ung Dương ra ngoài.

Những người như Ung Dương chắc chắn rất sợ dính vào mấy chuyện phiền toái.

Tống Ỷ Thi nói: “Trước tiên chúng ta phải để Tất Hiểu Tuệ quay lại và giả vờ như có quan hệ với chúng ta, khiến họ hạ thấp cảnh giác, lúc này mới vạch trần bọn họ.”

Mấy người khác trong nhóm phụ họa theo: “Đúng, đúng, cậu nói rất đúng!”

Thế nhưng Ung Dương vẫn nhớ ánh mắt phức tạp mà lúc nãy cô liếc nhìn cậu.

Tự dưng cô lại quay sang nhìn cậu!

Cô nhìn cậu rồi kìa!

Cô nhìn thấy cậu làm gì nhỉ?

Trên mặt mình dính nhọ sao? Hay là vì những gì mình vừa nói vừa rồi rất hợp với lòng với cô nhỉ?

Ung Dương vẫn ngồi đó như một con chó côi cút, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Không ngờ, sau hai giờ trôi qua, mọi người lại nghiêm túc thảo luận và đưa ra kế hoạch thật tỉ mỉ.

Ung Dương không bỏ sót bất kỳ câu nào.

“Không sao, cứ làm như vậy đi.”

“Khi nào cần đến tôi, cứ gọi tôi một tiếng là được.”

Mọi người lần lượt nói như vậy.

Sự tức giận và máu lửa luôn là thứ nhanh nhất để mọi người làm việc cùng nhau.

Khi tất cả mọi người cùng nhau tham gia vào một việc thì động lực cũng trở thành thứ vô tận.

Cô ngước mắt nhìn đám người Quách Viên.

Ngọn lửa trong mắt họ rực cháy, họ đã dần thoát khỏi hình ảnh cậu ấm cô chiêu xấu tính, cay nghiệt và thờ ơ trong nguyên tác mà Tống Ỷ Thi nhớ tới.

Tống Ỷ Thi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn này, cô đã thay đổi hoàn toàn hành vi của mình, cô cố gắng tránh xa Ung Dương và những nam chủ ... Sau đó, cô chắc chắn sẽ không đi theo lối mòn như trong nguyên tác!

Ung Dương vẫn ngồi yên, lại lắng nghe một lúc lâu: ...

Chết tiệt, không cần cậu tham gia vào sao?

Một lần nữa, Ung Dương cảm thấy lạc lõng.

Tất Hiểu Tuệ quay về chỗ trước đây.

Thành Thi hừ lạnh một tiếng: “Cũng biết trở về rồi sao?”

Trình Lâm nghiêng người liếc nhìn cô ấy một cái, bước lên trước nói: “Sao cậu đi lâu vậy chứ? Không lẽ đi ăn tối với bọn họ rồi sao?”

Tất Hiểu Tuệ gật đầu: “Ừm.”

Thành Thi cảm thấy không phục nói: “Là đi trốn tránh vất vả mới đúng, cậu là cái thá gì chứ, thế mà cũng có thể ăn cơm chung với người ta sao?”

Tất Hiểu Tuệ lắc đầu, khó khăn lên tiếng bảo vệ mình: “Tôi không nói dối ... Tống Ỷ Thi đã mời tôi ngồi ăn cùng mà. Sau đó, cô Quách đó kêu tôi lần sau có dịp đi chơi với họ.”

Thành Thi nghi ngờ quay sang nhìn cô ấy: “Cô Quách?”

Hai mắt Trình Lâm sáng lên: “Là con gái của Quách Thành Vân đấy sao? Quách Viên phải không?”

Tất Hiểu Tuệ gật đầu: “Ừ.”

Cố nén sự ghen tị trong lòng, Thành Thi liếc qua khuôn mặt thanh tú nhưng không quá xinh đẹp của Tất Hiểu Tuệ. Cô ta không tin chỉ cần khuôn mặt này là đã có thể lấy lòng được người khác. Cô ấy có thể làm hài lòng mấy cậu ấm cô chiêu đó sao?

Lúc này, Tất Hiểu Tuệ cho cô ta xem sợi dây chuyền trên cổ tay: “Họ đưa nó cho tôi đấy.” Tất Hiểu Tuệ nhấn mạnh: “Là pha lê thật đó. Họ nói rằng thứ này có giá hơn 30.000USD .”

Vết thương bên hông của Hầu Quân vừa sưng to vừa đau đớn, lúc này trong lòng vẫn còn hơi đau.

Anh ta luôn cảm thấy cụm từ “pha lê thật” như đang cố tình chế giễu mình vậy.

Trình Lâm nhìn chằm chằm sợi dây chuyền: “Là thật đó! Là thật đó! Tất Hiểu Tuệ thật sự có thể làm vừa lòng bọn họ...”

Thành Thi không thể kìm nén được sự ghen tị của mình: “Không thể nào!”

............

Bên kia, Sở Nghệ Niên đi đến trước khu nghỉ dưỡng, người phụ trách và giám đốc chạy ra đón anh.

Không đợi những người khác mở miệng chào hỏi, anh đã mở miệng hỏi: “Trạm dừng Thanh Phong nằm ở đâu? Chuẩn bị một chỗ ở đó cho tôi, dựng màn trúc lên.”

Người phụ trách:?

Đã ngồi đối diện còn muốn hó hé nhìn trộm sao?

.