Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 7: Nạn nhân của đánh giá gió*



*Nạn nhân của đánh giá gió là một thành ngữ tiếng nhật, chỉ những tin đồn vô căn cứ gây thiệt hại cho những người là tâm điểm của tin đồn.

Ung Dương đến lớp hai!

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, náo nhiệt giống như có một quả bom lớn rơi xuống.

“Cậu tới tìm Liên Phi sao?”

“Ồ…”

Liên Hồng gần như sắp nhảy dựng lên vì sợ hãi. Cô ta nắm chặt cuốn vở trong tay, bởi vì dùng quá sức nên phát ra tiếng rách của các trang giấy.

“Phi Phi…” Liên Hồng quay đầu nhìn Liên Phi, trong mắt hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.

Liên Phi có thể mơ ước về Ung Dương, nhưng còn về Liên Hồng, mỗi lần cô ta nhìn cậu từ xa thì bắp chân đã run rẩy chứ đừng nói đến việc mơ mộng.

Cô ta thật sự rất sợ Ung Dương.

Thật sự sợ hãi cậu.

“Phi Phi, em không lừa chị đúng không? Chị xem kìa, Ung Dương đã tự mình đến đây. Chỉ là, chỉ là vì một bài thi thôi…” Liên Hồng run run nói.

“Liên Phi đâu?”

“Tại sao còn chưa ra ngoài?”

Những âm thanh xung quanh lần lượt lọt vào tai Liên Phi. Liên Phi ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng, cô ấy gần như muốn bóp chết Liên Hồng.

Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi…

Hình ảnh cô gái ngồi giữa lớp một lần nữa hiện lên trong tâm trí của Liên Phi.

Cô gái đó quả thực rất xinh đẹp.

Vậy ra Tống Ỷ Thi xinh đẹp đến mức mà Ung Dương cũng phải coi trọng sao? Xinh đẹp đến nỗi Ung Dương còn phái Điền Vấn An chạy khắp nơi để tìm cách giúp cậu ta sao?

“Nhanh lên đi Liên Phi, đừng để cậu Ung đợi lâu.” Có người thúc giục cô ấy.

Liên Phi nhận được những ánh mắt ghen ghét, ngưỡng mộ và kinh ngạc của mọi người trong lớp. Nhưng cô ấy không thấy vui mừng và thay vào đó là sự khó chịu. Cô ấy hít sâu một hơi, đè nén tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng, khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy đi tới.

Bước ra khỏi cửa lớp, thân hình cao lớn của Ung Dương che đi ánh nắng gay gắt ở bên ngoài, bóng của cậu đổ lên người Liên Phi.

Liên Phi ngẩng đầu nhìn cậu. Cô ấy nở một nụ cười tươi trên mặt, giọng nói trầm xuống như muốn trêu đùa: “Hôm nay cậu Ung tìm tôi có việc gì sao?”

Ung Dương không rảnh để nói nhảm cùng Liên Phi, cậu vươn tay, thản nhiên nói: “Đồ đâu rồi?”

Đồng tử của Liên Phi co lại: “Đồ gì cơ?”

“Điền Vấn An đã từng tới đây. Liên Hồng không có nói cho cậu sao? Tôi không tin.” Ung Dương nhìn cô ấy, ánh mắt trầm xuống, giọng nói không có chứa chút ôn nhu nào.

Liên Phi hô hấp ngưng trệ, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

May mắn thay, Liên Phi đứng quay lưng về phía lớp học cho nên không có bạn học nào nhận ra sự kỳ lạ của cô ấy.

Thật ra Ung Dương cũng không khác so với thường ngày là mấy, khi nói chuyện với Liên Phi, cậu rất ít cười, tính tình luôn khó chịu. Nhưng hôm nay Liên Phi lại cảm thấy cậu rất lạnh nhạt, khó chịu với cô ấy.

“À, thì ra cậu cần thứ đó. Phiền cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy cho cậu ngay lập tức đây.” Liên Phi cười tươi, người khác nhìn vào sẽ không thể nhận ra bất kì sự đố kỵ hay ghen ghét của cô ấy được.

Liên Phi xoay người trở lại phòng học, mọi người trong lớp đều nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô ấy. Các bạn học đều cảm thấy mơ hồ, tò mò nhưng bởi vì Ung Dương còn đang ở ngoài cửa cho nên họ cũng dám không thể hiện quá rõ ràng.

“Hiếm khi thấy Liên Phi cười vui vẻ như vậy. Thiếu gia Ung nói với cô ấy cái gì thế?”

“Nhìn kìa, Liên Phi xoay người đi lấy cái gì thế? Quà cho thiếu gia Ung hả?”

“Tại sao đột nhiên Cậu Ung lại thay đổi thái độ vậy? Chậc chậc, tiểu thư nhà họ Liên không giống với chúng ta. So với chúng mình, người ta có thể lấy lòng thiếu gia Ung một cách dễ dàng luôn…”

Liên Phi khá nổi tiếng ở trong lớp nhưng không phải ai cũng thích cô ấy. Đặc biệt, cô ấy chỉ chơi với một nhóm nhỏ, lại hay kiêu căng với người khác. Vì vậy, Liên Phi không thể tránh khỏi việc có một số người sẽ nói những lời khó nghe về cô ấy.

Những lời nói đó, bất kể tốt hay xấu thì đều đã lọt vào tai của Liên Phi.

Liên Phi không sợ bị người khác bàn tán, thậm chí cô ấy còn thích được mọi người ghen tị với mình. Bị người khác ghen tị, có nghĩa là bây giờ cô ấy đang làm tốt đúng không?

Nhưng việc đó không nên xảy ra ngay lúc này…

Nếu bọn họ phát hiện ra rằng Ung Dương đến tìm cô ấy vì người khác…

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Liên Phi đã cảm thấy khuôn mặt của cô ấy như bị xé toạc ra.

Liên Phi bước nhanh đến bàn học.

Liên Phi cúi người lấy quyển tiếng anh ra, đồng thời cô ấy lấy ra một chai nước đặt lên trên để người khác không nhìn thấy cô ấy cầm thứ gì.

“Đây.” Liên Phi thoải mái đưa cho Ung Dương.

Ung Dương liếc xuống nhưng cậu chỉ lấy tờ bài thi đi. Chai nước vẫn còn ở trong tay Liên Phi. Ung Dương không hề cho Liên Phi một chút mặt mũi nào. Không những vậy, cậu còn nói: “Lần sau đừng tùy tiện lấy đồ của người khác.”

Liên Phi run lên, cô ấy suýt chút nữa không đứng vững. Cô ấy không thể ngưng được sự ghen ghét, đố kị ở trong lòng.

“Được, tôi biết rồi.” Liên Phi nhẹ nhàng đáp nhưng ánh mắt lại có chút lơ đãng.

Ung Dương cầm đồ xong thì rời đi ngay lập tức. Ánh hoàng hôn đổ bóng dài trên người cậu.

Sau đó, mọi người mới thấy rằng Ung Dương đã không nhận chai nước của Liên Phi.

Hóa ra hai người đó vẫn không có tiến triển gì! Bọn họ còn tưởng rằng Ung Dương đã rơi vào lưới tình của Liên Phi rồi.

Liên Phi đứng im ở nơi đó khoảng mười giây rồi mới quay lại. Nhưng trên mặt cô ấy dường như không có gì khác thường cả.

Liên Hồng cẩn thận nhìn cô ấy quay lại rồi thấp giọng nói: “Chị xem, em có nói sai đâu mà…”

Lần này Liên Phi không bảo cô ta câm miệng nữa.

Liên Phi chỉ ném chai nước cho cô ta: “Cho mày.”

Liên Hồng cảm thấy hổ thẹn khi nhận được chai nước của Liên Phi, cô ta cúi đầu cầm: “Cảm, cảm ơn.”

Có người thở dài hỏi: “Có chuyện gì hả Liên Phi?”

Liên Phi lắc đầu mỉm cười: “Cũng không có gì đâu.”

“Cậu Ung thật sự thích học sinh mới kia à?”

“Không phải Liên Hồng nói rằng người mới kia đã nghèo lại còn không biết xấu hổ sao? Không biết cậu ta đi cửa sau kiểu gì mới có thể vào được ngôi trường này?”

“Này, trên thực tế cậu Ung không phải là lựa chọn duy nhất đâu. Còn có một người nữa đó chính là hội trưởng Thẩm đấy. Tính cách của cậu ấy tốt hơn Ung Dương nhiều… Phi Phi à! Cậu rất đẹp, nhân phẩm tốt, gia đình còn có điều kiện. Làm gì có người nào mà không thích cậu.”

Hội trưởng Thẩm?

So với Ung Dương thì Thẩm Diệu Chu càng khó để chạm đến hơn.

“Đúng thế, phải có những điều kiện tốt thì mới có thể chạm tới mục tiêu được.” Liên Phi nói.

Quả thật như vậy, làm gì có ai mà không thích người như Liên Phi này được cơ chứ?

Vì vậy, Ung Dương chắc chắn thích cô ấy. Không có lí do gì mà cậu lại có thể thích một cô gái chuyển đến đây một cách bất thình lình được. Dù sao đó cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.

Tống Ỷ Thi lại hắt xì.

Bạn cùng bạn của cô đẩy gọng kính của mình và nói: “Tôi không còn giấy.”

Tống Ỷ Thi sụt sịt: “Ôi…” Hình như cô đã bị cảm thật rồi.

Các bạn học xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn Tống Ỷ Thi, thật lâu sau mới có người nghẹn ra một câu: “Tôi cũng không có.”

Tống Ỷ Thi quay đầu nhìn thấy nhóm phú nhị đại đang nhiệt tình ở phía sau, sau đó cô đứng dậy đi tới chỗ bọn họ.

“Xin chào, cậu có giấy không?” Cô nói với giọng bị khàn khàn.

Bầu không khí đang nóng hừng hực bỗng nhiên đông cứng lại.

Tống Ỷ Thi: ?

Cô không được chào đón sao? Tại sao khi cô vừa nói xong mà mọi người lại im ắng thế?

Bạn nữ ngồi gần cô nhất sửng sốt một chút. Sau đó cô ấy nhanh chóng đáp lại: “Có, có! Cậu đợi một lát!” Nói xong, cô ấy lấy ra một hộp giấy từ dưới ngăn bàn đưa cho Tống Ỷ Thi.

Lần này đến lượt Tống Ỷ Thi sửng sốt: “Ồ, cảm ơn cậu nhiều.”

“Bạn học mới…”

“Hahaha, gọi bạn học mới thì xa lạ quá. Cậu có biệt danh gì không vậy?

Tống Ỷ Thi ngơ ngác nhìn bọn họ, cô lấy ra một tờ giấy che mũi, lớn tiếng trả lời: “Ừm, tôi không có.”

“Vậy tôi gọi cậu là Thi Thi nha. Thi Thi, bài của tiết tự học buổi chiều cậu đã làm chưa?”

“Ừm, tôi đã làm rồi.”

“Có thể cho tớ mượn không, Thi Thi?”

Bên cạnh có người lập tức kêu lên: “Quách Viên, cậu không phải là người. Tại sao cậu lại mượn trước rồi?”

Cô gái tên là Quách Viên cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Ỷ Thi nói: “Tôi hứa sẽ không đánh mất và không làm bài của cậu bị nhăn nheo đâu.”

“Ừm, được thôi.” Việc này đối không có khó khăn gì đối với cô.

Tống Ỷ Thi quay lại lấy tờ bài làm ra. Cô suy nghĩ một chút còn lấy thêm một quyển vở ghi chép nữa. Sau đó, cô đưa tất cả chúng cho Quách Viên mượn.

“Hôm nay còn viết ghi chép nữa, cậu kết hợp sử dụng chúng thì sẽ có ích lắm đấy.”

Quách Viên sững sờ một lúc.

Đương nhiên cô ấy không thích học tập, chứ đừng nói đến việc đọc ghi chép. Những thứ này cô ấy chưa từng làm nói gì đến việc hỏi mượn ai. Nhưng khi Quách Viên nhìn gương mặt kiều diễm của Tống Ỷ Thi, cô ấy không thể nói nên lời. Cô không chỉ sẵn sàng cho cô ấy mượn tờ bài làm mà còn chủ động cho mượn luôn cả ghi chép. Tống Ỷ Thi tốt bụng quá! Đặc biệt so với những học sinh được gọi là đứng đầu lớp, cô thực sự rất tuyệt vời!

Quách Viên cẩn thận cầm lấy: “Được, cảm ơn, cám ơn cậu nhiều.”

“Không có gì đâu.”

Ngay khi Tống Ỷ Thi rời đi, những người khác liền vây quanh Quách Viên. Đây là lần đầu tiên mà họ nhìn thấy ghi chép của học bá. Quách Viên vừa lật ra, mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.

“Chữ viết thật đẹp.”

“Cậu bị bệnh tâm thần à, đây là ghi chép toán học mà. Tất cả chúng đều được viết bằng số… Làm sao có thể nói rằng chữ viết đẹp? Này, nhưng mà mấy dòng phụ trợ được vẽ đẹp quá.”

“Cậu mới là người bị bệnh tâm thần ấy!”

“Mẹ kiếp, đừng bóp, ông đây còn chưa từng xem qua vở ghi chép của học bá đâu…”

Đến tiết học thứ tư vào buổi chiều, Tống Ỷ Thi phát hiện ra rằng cô không chỉ bị cảm lạnh mà còn bị sốt. Giáo viên thấy cô đang choáng váng nên đã chủ động cho cô xin nghỉ và khuyên cô nên về nhà sớm để nghỉ ngơi.

Tống Ỷ Thi đang đeo cặp, cô ôm hộp giấy rồi bước ra ngoài với cái đầu bị choáng váng.

Quả thật, Sở Nghệ Niên không hề nói dối, bây giờ anh đang đóng phim gần nhà họ Tống.

Trong bộ phim quay gần đây, anh đặc biệt chọn một địa điểm có nhiều tòa nhà thấp tầng và môi trường không được tốt lắm.

Nữ diễn viên đối thủ đang bị đạo diễn mắng vị mắc lỗi.

Sở Nghệ Niên thờ ơ đứng dưới bóng cây. Trợ lý đứng bên cạnh anh cầm một cây quạt nhỏ để thổi cho anh. Thời tiết nóng bức khiến Sở Nghệ Niên cảm thấy bực bội, anh còn chướng mắt khi thấy nữ diễn viên kia đang khóc lóc vì cô ta bị mắng.

Cũng chính vào lúc này, một chiếc xe buýt dừng lại cách đó không xa, một cô gái mặc váy đồng phục học sinh đang bước xuống, cô mang theo một cái cặp sách lớn, hai chân thon dài thẳng tắp.

Trông cô gái đó có chút quen mắt.

Sở Nghệ Niên nheo mắt lại.

“Cậu Sở, trợ lý đạo diễn nói nếu anh mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi trước…”

Đột nhiên cô gái đi đứng loạng choạng rồi từ từ ngồi xổm xuống trạm xe buýt, trông cô giống như một cây nấm bị bỏ rơi vậy.

“Gì đây?”

Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm vào cây nấm một lúc rồi nhưng cây nấm vẫn không có ý định đứng dậy.

Anh hỏi trợ lý của mình: “Cậu có thấy cô gái ở đằng kia không?”

Trợ lý ngơ ngác gật đầu: “Tôi thấy.”

“Cậu đi đón cô ấy tới đây đi.”

Đôi mắt của trợ lý mở to.

Không, không, đợi đã… Trước nay cậu Sở chưa bao giờ bày tỏ lòng thiện cảm với phụ nữ, lại đột nhiên… anh lại kêu cậu đi đón một cô gái ven đường về đây? Đây có phải là… mang về một khẩu súng không vậy?

Trợ lý cảm thấy não mình không thể tiếp thu sự việc này.

Nhưng lúc này Sở Nghệ Niên khẽ cau mày và đột nhiên anh thay đổi ý định: “Quên đi.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhàng, sau đó cậu ấy nghe thấy Sở Nghệ Niên nói tiếp: “Tôi đi trang điểm, lát nữa sẽ có người giả làm tôi để thu hút sự chú ý của người hâm mộ và phóng viên xung quanh đây.”

“Vậy… anh sẽ đi đâu? Anh trở về nghỉ ngơi đi?”

“Tôi đi đón người.”

Trợ lý như bị trúng ba tiếng sét cùng lúc.

Tự mình… đón người?

Năm phút sau, một trợ lý khác ăn mặc giống Sở Nghệ Niên đi ra ngoài, cậu ta đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ rồi ngồi dưới dù che nắng, bắt chước phong thái thường ngày của Sở Nghệ Niên. Nếu nhìn qua thì đúng là không để ra chút sơ hở nào.

Sở Nghệ Niên mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám, đeo một cặp kính gọng màu đen. Mái tóc của anh bồng bềnh. Điều đó làm phong thái của anh thay đổi rõ rệt.

Anh không nhanh không chậm đi tới trạm xe buýt.

“Tống Ỷ Thi.”

“…”

“Tống Ỷ Thi?”

Sở Nghệ Niên cúi xuống.

Tống Ỷ Thi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô mơ hồ, đáy mắt như phủ một tầng sương mù, đôi mắt của cô lộ ra vẻ mị hoặc.

Cổ họng của Sở Nghệ Niên thắt lại, anh đưa tay chạm vào gò má cô.

Nóng quá.

Sở Nghệ Niên đưa tay ra và bế cố lên.

Tống Ỷ Thi bị sốt đến mức mơ hồ nhưng cô vẫn duy trì cảnh giác.

Cô đạp chân vào người anh: “Chờ đã… Đừng chạm vào… Tôi nghỉ một lát… nghỉ một lát…” Cô vừa nói, vừa phồng má rồi lại mở miệng. Tống Ỷ Thi coi mình như là một con cá vàng thiếu oxy, phun ra một bong bóng không hề tồn tại: “Tôi đi nghỉ một chút… Tôi không thở được…”

Trông cô có chút đáng yêu.

“…” Sở Nghệ Niên cúi đầu nhìn dấu giày trên ống tay áo, anh không biết nên khóc hay nên cười đây.

“Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi…” Tống Ỷ Thi lại muốn ngồi xổm xuống.

“Đầu em sốt cao quá nên bị cháy hỏng rồi sao.” Sở Nghệ Niên nói xong, anh quay lưng lại, nắm lấy cổ tay của Tống Ỷ Thi và kéo cô nằm trên lưng anh: “Nhanh lên, nằm lên lưng anh đi”

Tống Ỷ Thi không hề di chuyển.

Nếu như ngày thường, Sở Nghệ Niên có thể tốt tính như hiện tại thì mừng biết mấy.

Trước mặt anh, không có ai dám làm càn, kể cả một đứa trẻ cũng không bao giờ dám làm vậy.

Sở Nghệ Niên quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Mau ngoan ngoãn nghe lời, nếu không anh sẽ…”

Kịch bản của nguyên tác liên tiếp hiện lên trong đầu Tống Ỷ Thi.

“Hay là ăn em đi?” Cô buột miệng thốt ra.

Sở Nghệ Niên: ?

Trong nguyên tác, họ sẽ có rất nhiều màn làm tình mỗi khi hai người nói như vậy.

Tống Ỷ Thi vòng tay qua vai của Sở Nghệ Niên và nhảy lên như một con mèo nhanh nhẹn. Hai chân cô vẫn kẹp quanh eo Sở Nghệ Niên.

“Không được, em sợ lắm.” Tống Ỷ Thi nghiêm túc nói.

Sở Nghệ Niên xém chút nữa bị cô kẹp đến đau cột sống hông: “…”

Không có ai dạy nhưng sao em ấy lại có thể kẹp eo anh như thế này.

Trên diễn đàn Tieba của trường học, có một bài viết được đăng với tiêu đề gây sốc.

《Ung Dương thích học sinh mới đó là Tống Ỷ Thi đến từ lớp ba!!!》

Tác giả có lời muốn nói: Anh Dương vẫn không tránh khỏi được việc là nạn nhân của đánh giá gió.