Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên không có khái niệm gì với hot hay không hot, hay đứa vẫn chạy tới chạy lui trong sân chơi đùa như mọi ngày, vẫn thích đi công viên trò chơi với Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần mỗi cuối tuần.
Một cuối tuần tháng chín, Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần mang hai đứa đi công viên trò chơi chơi, lúc về nhà đi ngang qua một siêu thị, Giang Mặc Thần ngừng xe, chuẩn bị đi vào mua vài thứ.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đều mang khẩu trang, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lại như bình thường, bọn họ đẩy một chiếc xe, từ khu đồ ăn vặt đi thẳng về phía trước. Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lấy đồ ăn vặt trên kệ hàng bỏ vào xe, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng chọn đồ ăn vặt mình muốn ăn.
Bọn họ không đi canh chừng xem Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lấy món gì, mà coi như đây là một loại bất ngờ, chờ về đến nhà lại kiểm tra sau, nếu phát hiện hai bảo bảo lấy đồ ăn không thích hợp với tuổi của chúng nó, thì tự mình ăn hết luôn. Cứ như vậy, hai người lại ăn không ít đồ ăn vặt trước giờ chưa ăn, mà hai bảo bảo hoàn toàn không biết ở nơi hai bé nhìn không thấy, đã có không biết đồ ăn vặt của mình bị vơi đi bao nhiêu.
Bọn họ đi một hồi, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đã phát hiện có ba năm người lén đi theo bọn họ, nhìn qua bên này. Hai người đều là minh tinh nên rất quen thuộc với mấy tình huống này, hai người liếc nhau một cái, hình như là bị nhận ra rồi.
Quả nhiên, không tới một lát đã có một người cô gái trẻ tự cổ vũ mình dũng cảm bước lên. Vốn dĩ cô muốn đi tới chỗ Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì nhưng mới đi được nửa đường, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lại chạy tới kệ hàng cách chỗ cô không xa.
Hai ngày trước Kỳ Kỳ thích một hãng snack khoai tây, vừa nãy quên lấy, giờ mới nhớ ra nên quay lại lấy, Nghiên Nghiên vươn tay thật dài, nhón chân cũng muốn lấy, Kỳ Kỳ giúp bé con lấy xuống, đặt trong tay nó.
Cô gái đứng sau lưng hai đứa nhìn thấy cảnh này tim muốn nhũn ra, cô nhìn Kỳ Kỳ, xác định người ngoài này và người trên hình nền điện thoại là một, lúc này mới kêu bé một tiếng, "Kỳ Kỳ?"
Kỳ Kỳ quay đầu lại, đã thấy một chị gái xinh đẹp vẫy vẫy tay với mình, Kỳ Kỳ nghĩ một hồi, cảm thấy mình không quen cô, mở miệng hỏi, "Chị là ai dạ?"
Nghiên Nghiên rất cảnh giác nhìn cô gái trước mặt, một tay bắt lấy áo Kỳ Kỳ quần áo túm bé về sau một bước.
Cô gái nhìn động tác quen thuộc này, trong lòng nhịn không được cảm thán: Cưng chết nô tì.
Cô "khụ" một tiếng, cố gắng làm mình nhìn không giống bà chị kỳ quái, dịu dàng nói, "Chị thấy em và ba ba với em trai em tham gia chương trình —— là 《the family》á, chị thích em lắm, thấy em ở đây nên muốn tới chào em một tiếng thôi à."
Đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ được một người xa lạ đột nhiên nói thích, nhất thời không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì mỉm cười gật gật đầu với bé.
Kỳ Kỳ lấy hết can đảm, nói với chị gái xinh đẹp trước mặt, "Cảm ơn chị."
"Đừng khách khí." Cô gái vẫy vẫy tay, vốn dĩ cô muốn hỏi Kỳ Kỳ cùng chụp chung một tấm hình được không? Nhưng thấy hình như là Kỳ Kỳ hơi thẹn thùng, vì thế rất tri kỷ không nói ra yêu cầu này, mà nói: "Chúc em luôn vui vẻ, thật hạnh phúc lớn lên, giống như hoàng tử bé vậy đó."
Kỳ Kỳ gật đầu, "Cảm ơn."
Nghiên Nghiên thò cái đầu ra từ sau lưng bé, hỏi cô, "Em thì sao?"1
"Em cũng phải luôn vui vẻ, như một hoàng tử bé luôn nha." Cô gái nói.
Nghiên Nghiên cười cười, tuy vẫn không cho Kỳ Kỳ tới gần cô, nhưng vẫn mềm mại nói, "Cảm ơn chị."
Cô gái nghe bé con kêu mình là chị, nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, cảm thấy bị sắp tan chảy ngay chỗ này rồi, muốn có một em trai đáng yêu thế này quá đi.
Cô nói chuyện với Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên xong, ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cách đó không xa, Yến Thanh Trì cười với cô, cô gái cũng cười lại, gật gật đầu, xem như đáp lại.
Cô ngượng ngùng đứng một hồi, rồi vẫy vẫy tay với Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, "Bye bye, chị đi mua đồ đây, các em đi chơi từ từ nha."
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên cũng vẫy vẫy tay với cô, "Bye bye."
Cô xoay người chạy về bên cạnh bạn mình, Kỳ Kỳ nhìn thấy có vài chị gái khác bên cạnh chị gái xinh đẹp, đều đang vẫy tay với mình, hình như đang tạm biệt bé, nên bé cũng vẫy tay lại, tạm biệt các cô.
Mãi cho đến khi các cô đi mất, Kỳ Kỳ mới hơi ngốc ngốc về bên cạnh Yến Thanh Trì.
Bé không quen với tình huống như vậy, vẫn còn thấy kỳ quái, "Chị gái kia quen con."
"Không phải con từng lên TV sao? Các chị ấy xem TV nên thấy con, nên quen con đó."
"Chị ấy nói chị ấy thích con?" Kỳ Kỳ nói.
Yến Thanh Trì mỉm cười, nhéo nhéo mặt bé, "Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, ai mà không thích con được."
Kỳ Kỳ hơi ngượng ngùng, rồi lại cảm thấy cảm giác này thật mới mẻ,không hiểu sao lại thấy vui vẻ, "Chị ấy xem TV thấy con, rồi biết con, nên mới thích con sao?"
"Phải đó." Yến Thanh Trì nói.
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Vậy còn ai không quen con mà thích con nữa không dạ?"
"Đương nhiên là có, có rất nhiều người con không quen nhưng đều rất thích con đó."
"Thật sao ạ?" Kỳ Kỳ thật kinh hỉ.
Yến Thanh Trì gật đầu.
Nhất thời Kỳ Kỳ vui vẻ không nói nên lời, bé cúi đầu hơi mỉm cười, lại có hơi thẹn thùng ôm lấy Yến Thanh Trì, giấu mình trong lòng Yến Thanh Trì. Lúc bé còn rất nhỏ, luôn lo lắng người khác không thích bé, sau đó, vì Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, bé dần dần không còn loại lo lắng này, nhưng mà vẫn cảm thấy vui vẻ vì người khác thích mình. Bé thật vui vẻ nhận lấy sự yêu thích của người khác với bé, cũng rất mong đối phương trải nghiệm loại vui vẻ này, nên bé luôn rất hào phóng nói với người kia, bé cũng thích đối phương.
Đối với Kỳ Kỳ, cho dù là người nhà hay là bạn bè, thậm chí là người xa lạ thích bé, bé đều rất vui vẻ. Bé cất giấu thật kĩ sự yêu thích của người khác giao cho mình vào lòng, mang theo sự yêu thích này, mỗi ngày đều rất vui vẻ mà lớn lên. Tuy rằng bé ôn nhu thẹn thùng, nhưng lại không chút xấu hổ trong chuyện tình cảm, bé học được yêu thương và dịu dàng từ Yến Thanh Trì, rồi truyền lại cho những người khác, để những người khác cũng cảm nhận được sự vui vẻ khi được thích.
Bộ dáng bé trưởng thành chính là bộ dáng Yến Thanh Trì hy vọng nhìn thấy nhất.
Kỳ Kỳ chỉ thẹn thùng một lát, rồi tiếp tục đi lấy đồ ăn vặt khác trên kệ hàng cùng Nghiên Nghiên, cuộc gặp gỡ bất ngờ tại siêu thị cũng không quấy rầy đến tâm tình tốt đẹp của cả nhà, thậm chí còn làm Kỳ Kỳ vui vẻ hơn ban đầu. Bé cúi đầu nhỏ giọng nói với Nghiên Nghiên, "Em trai, có rất nhiều anh trai chị gái em không quen biết nhưng rất thích em đó."
Nghiên Nghiên còn nhỏ, không hiểu lắm tâm tình của bé, nhưng vẫn có tinh thần cổ động gật đầu, nói, "Cũng thích anh hai nữa."
Kỳ Kỳ cảm thấy bé con chuẩn xác nhỏ mà lanh, bé chọc chọc mặt Nghiên Nghiên, biết rõ còn cố hỏi nói, "Vậy Nghiên Nghiên thích anh hai không?"
"Thích lắm," Nghiên Nghiên thanh thoát trả lời, "Em thích anh hai nhất luôn."
Kỳ Kỳ nhịn không được cười phá lên, ôm ôm bé con, "Anh cũng thích Nghiên Nghiên nhất."
Hai đứa nhỏ ôm thành một cục cười ha hả, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần thấy nhiều cũng cảm thấy bình thường, nhưng mà những cô gái còn chưa đi xa, vừa quay đầu đã thấy cảnh tượng thế này, nội tâm lại kích động a a a thét chói tai, hận không thể nhét mình vào đó, ôm hết hai bé đáng yêu vào trong lòng.
Chờ đến khi cả nhà đi dạo xong siêu thị thì trời cũng đã khuya, hai bảo bảo đã mệt mỏi rồi. Tình hình giao thông buổi tối rất tốt, cả gia đình chạy bon bon về nhà, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tắm rửa xong rồi ngủ mất, Yến Thanh Trì đang đợi Giang Mặc Thần tắm rửa nên đi dạo Weibo một vòng, bởi vậy y mới phát hiện cô gái kia đã đăng ảnh buổi gặp gỡ tình cờ hôm nay lên mạng.
Cô không có chụp ảnh chính diện của Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, chỉ chụp bóng dáng của bốn người đang chọn đồ ăn vặt, y và Giang Mặc Thần trên ảnh đang cúi đầu nhìn bánh quy trên tay y, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lục lọi trong xe xem đã chọn được những gì rồi.
Caption rất dài: A a a a, hôm nay siêu cấp vui vẻ, quá kích động. Đêm nay đi hát karaoke với bạn xong rồi đi siêu thị mua đồ, đúng lúc gặp nhà Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, bởi vì mấy ngày nay đang cày 《The family》, thích nhà bọn họ vô cùng, nên đi theo nhà bọn họ một hồi, lấy hết can đảm muốn nói với Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần yêm thích bọn họ, lúc đang muốn xin chữ ký thì hai bảo bảo chạy tới trước mặt yêm.
Hai bảo bảo đáng-yêu-chết-đi-được, đáng yêu hơn trên TV luôn á, Nghiên Nghiên đúng là rất cảnh giác, mới thấy đã trốn sau lưng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ thì giống như trong TV vậy á, giống một hoàng tử dịu dàng, yêm kêu tên ẻm, ẻm còn rất kinh ngạc vì yêm quen ẻm, ha ha ha, bảo bảo, giờ thì có ai trong nước này không quen em đâu. Yêm nói yêm xem TV biết ẻm, yêm thích ẻm vô cùng, Kỳ Kỳ lại nói cảm ơn yêm. Nghiên Nghiên siêu cưng thò đâu ra hỏi yêm "ẻm thì sao", yêm phải vội vàng nói yêm cũng thích ẻm, thế mà Nghiên Nghiên lại cười với yêm, còn nói cảm ơn! Trái tim bà dì cằn cỗi này muốn nhũn luôn á, sau đó tui không chạy lại xin chữ ký Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nữa, bởi vì không khí nhà bọn họ quá tốt, không muốn phá vỡ sự ấm áp nhà người ta.1
Hy vọng nhà bọn họ có thể vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, hai bé hoàng tử có thể sung sướng lớn lên. Cuối cùng vẫn không chịu nổi phải nói một câu, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên siêu cấp cưng, còn đặc biệt sweet, hai bảo bảo nói chuyện một hồi rồi sáp lại ôm nhau, còn cười ha ha ha, đáng yêu quá chừng!!! Quá chừng đáng yêu!!!
Bài viết này được rất nhiều bình luận và chia sẻ, Yến Thanh Trì click mở, đã thấy trong khu bình luận tất cả đều là: "Hâm mộ chủ tus! Vận may của chủ tus bùng nổ!"
"Ghen tị chết tui rồi, tui cũng đi siêu thị này mà, sao lại không gặp được chứ, ức hự hự."
"Nghe tả đã thấy cưng rồi! Em cũng muốn tình cờ gặp mà a a a a!"
Yến Thanh Trì nhìn tấm ảnh bóng lưng của bốn người nhà họ, yên lặng save về.
Thời gian thấm thoát đã đến ngày 30 tháng 9, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần tranh thủ lúc rảnh rỗi đi hưởng thụ sinh nhật kiêm ngày kỷ niệm kết hôn. Bọn họ giao bảo bảo cho cha mẹ chăm sóc, mình thì thong dong ra ngoài chơi. Lúc này đây hai người đi đến hang động đá vôi, cảm nhận sự xinh đẹp tuyệt vời của hang động đá vôi, nhấm nháp đặc sản địa phương, ban đêm thì về nhà hàng của khách sạn dùng bữa tối ánh nến.
Bọn họ không gấp gáp về nhà, chơi dăm ba bữa mới về, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên cực kì ấm ức vì hai ba ba ra ngoài chơi mà không dắt các bé theo, nhưng sau khi hai bé thấy ba ba mua quà về dỗ thì mới miễn cưỡng tha thứ cho hai ba ba, vui mừng nói các bé đâu có tức giận đâu.
Đầu tháng mười, phim mới của Yến Thanh Trì bắt đầu quay, hai bảo bảo rất hiểu chuyện hôn hôn y, kêu y về sớm một chút. Mà sau khi y ra khỏi nhà không bao lâu, Giang Mặc Thần đã quay xong phim về nhà chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai bảo bảo.
Quả nhiên như Giang Mặc Thần sự đoán, 《 chờ xuân tới 》 thành công được đề cử ở mấy giải thưởng lớn của phim truyền hình, Yến Thanh Trì được đề cử nam chính xuất sắc nhất ở hai giải lớn là Kim Lạc Đà và Kim Phượng Hoàng, cuối cùng, thành công thu hoạch cúp nam chính xuất sắc nhất Kim Phượng Hoàng, nhận được một cái cúp thị đế.
Cái cúp này Giang Mặc Thần còn không có đâu, nên Yến Thanh Trì để nó ở riêng một chỗ, chờ một ngày, nếu Giang Mặc Thần đóng phim truyền hình thì có thể ghép thành một đôi với y rồi.
Cúp thị đế Kim Phượng Hoàng đã giúp y mở rộng nhân mạch trong giới phim truyền hình, rất nhiều phim chính kịch đều tìm tới y, Yến Thanh Trì vẫn như cũ không chút hoang mang chọn kịch bản, cố gắng đạt tới đi mức đi một bước ổn một bước.
Thời gian như con nước trôi, ngày đêm không ngừng, trong nháy mắt, mấy năm đã qua, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên từ từ lớn lên, Kỳ Kỳ giữ đúng lời cùng học chung cấp hai với Bác Nghiên, Nghiên Nghiên cũng mang cặp nhỏ, chuẩn bị vào lớp một.
Tuyết Cầu đã rất lớn, hai đứa nhỏ cũng kéo không được nó, Kỳ Kỳ vuốt đầu nó dịu dàng nói: "Em là thục nữ, không thể chạy nhanh như vậy đâu, nếu không bọn anh cũng không đuổi kịp em."1
Nghiên Nghiên lại thở phì phì tỏ vẻ, "Không ngoan sẽ không mang em ra ngoài nữa đâu đó."
Tuyết Cầu ngoan ngoãn rúc vào bên chân Kỳ Kỳ, phảng phất như đứa vừa rồi chạy như điên không phải nó.1
Tất cả đều rất tốt đẹp, tất cả đều đang chuyển động, câu chuyện quá khứ đã kết thúc, mà tương lai, chỉ vừa mới bắt đầu......