Vệ Lam nghe MC không ngừng đọc tên những người phía trước, nhìn thoáng qua số thứ tự của mình, hơi bất lực gọi điện cho Vệ Huân, "Sao anh còn chưa tới nữa?"
"Trên đường hơi kẹt xe, nhưng sẽ không trễ hơn 7 giờ rưỡi đâu, yên tâm."
"Em không yên tâm chút nào hết."
Cậu vừa nói xong, đã thấy Vu Linh đang đi nhanh về phía cậu, "Tiểu Lam, kêu anh cậu tới nhanh chút đi, có một nữ sinh xảy ra chút chuyện nên không thi nữa, có thể cậu phải thi trước mười phút á."
Vệ Lam hết hồn, nói vào điện thoại: "Anh nghe chưa?"
Vệ Huân trả lời, "Anh biết rồi, yên tâm."
Vệ Lam thầm nói sao em yên tâm được, cậu bất lực thở dài, không biết làm gì khi Vệ Huân trấn định như vậy, "Vậy anh nhanh lên nha."
Vệ Huân "Ừ" một tiếng, cúp máy, đè đè giữa mày, "Chạy nhanh lên." Hắn hối thúc.
Tài xế đáp lời, chờ đến khi đường thông, đạp chân ga tăng tốc.
Thật ra Vệ Huân rất không thích cảm giác để Vệ Lam chờ hắn, đặc biệt là khi Vệ Lam đã hối thúc nhiều lần, hắn có thể đoán ra nhất định Vệ Lam rất sốt ruột, sợ mình bỏ lỡ màn trình diễn của thằng bé. Đúng là không đúng thời điểm, Vệ Huân nghĩ, sao cố tình là hôm nay, nếu thi muộn hai ngày thì tốt rồi.
Vệ Huân vẫn đến trường trước khi Vệ Lam lên sân khấu, Vệ Lam muốn đi đón hắn, lại bị Vu Linh kéo lại, "Đến giờ cậu lên sân khấu rồi đó, chạy đi đâu mà chạy, tớ đi đón, cậu thể hiện cho tốt đi."
"Vậy cậu nhớ chọn cho anh ấy một chỗ ngồi nhìn tớ rõ ràng nhất nha."
"Rồi rồi rồi, không thành vấn đề." Vu Linh nói xong, chạy ra ngoài hậu trường, tới cửa hội trường, từ rất xa đã nhìn thấy Vệ Huân vừa đi vừa gọi điện thoại, hắn không nói được bao nhiêu câu, nhanh chóng cúp máy, đi tới trước mặt Vu Linh.
Khi còn nhỏ Vu Linh rất sợ hắn, nguyên nhân chủ yếu là do ấn tượng lần đầu tiên cô gặp Vệ Huân, Vệ Huân đánh nhau vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Vu Linh bị hắn doạ sợ mất mật. Nhưng mà Vệ Lam lại rất thích Vệ Huân, nhiều lúc bọn họ đi chơi xong, Vệ Lam sẽ kêu Vệ Huân đến đón cậu, thuận tiện mời bọn họ ăn cơm.
Vệ Huân không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều là người sống chớ lại gần, nhưng mỗi lần đối mặt với Vệ Lam lại rất dịu dàng. Vu Linh nhìn hắn lau mồ hôi đưa nước cho Vệ Lam vừa mới vận động xong, lúc ăn cơm thì gắp đồ ăn cho Vệ Lam, nghe Vệ Lam kể chuyện đến đoạn mắc cười, vẫn sẽ cười nhẹ, dần dần, cô cũng không còn sợ hắn như trước nữa.
Thậm chí sau khi lớn lên, Vu Linh nhìn lại Vệ Huân, mơ hồ cảm thấy hình như Vệ Huân cưng chiều Vệ Lam hơi thái quá, nhưng cô lại nghĩ đến mình cũng chăm Vệ Lam như chăm em trai thì cô cảm thấy bình thường lại, dù sao cô và Vệ Lam bằng tuổi nhau, đã hận không được dùng hết trái tim bà chị già đi chăm nom nuông chiều cậu chủ nhỏ được cưng từ bé này, huống chi là Vệ Huân lớn hơn Vệ Lam cả năm tuổi.
"Chào anh," Vu Linh cười cười với hắn, "Tiểu Lam sắp lên sân khấu nên em đến dẫn anh vào."
"Được." Vệ Huân nói.
Vu Linh đẩy cửa hội trường ra, Vệ Huân bước vào vừa lúc nghe MC đọc hai chữ Vệ Lam, hắn vô thức nhìn qua sân khấu, Vệ Lam bước ra từ bên phải sân khấu. Cậu mặc một chiếc áo phông trắng nhẹ nhàng trẻ trung, quần jean lam nhạt, lại cõng một cây đàn ghi-ta, sạch sẽ giống như mặt trời mùa đông.
Lúc Vệ Lam lên sân khấu, nữ sinh dưới sân khâu lập tức sôi trào, Vệ Huân nghe các cô thét chói tai, bàn luận nhiệt tình, hỏi Vu Linh nói: "Tiểu Lam rất nổi tiếng trong trường các em à?"
"Ừm, cậu ấy là nhân vật phong vân trong khoá em đó." Vu Linh hơi kiêu ngạo, cô nhìn Vệ Huân đứng yên tại chỗ, nhìn Vệ Lam trên sân khấu, hỏi hắn, "Chỉ đứng ở đây không đi nữa sao? Ở đằng trước có chỗ đó."
"Cứ đứng đây đi." Vệ Huân cũng không quan tâm ngồi ở đâu, hắn không muốn bỏ lỡ màn trình diễn của Vệ Lam dù chỉ một giây.
Vu Linh nghe vậy, cũng đứng cùng hắn ở phía sau.
Vệ Lam đứng yên trên sân khấu, Vu Linh giơ tay vẫy vẫy tay với cậu, lại chỉ chỉ Vệ Huân, tỏ vẻ mình đã đón được người rồi.
Vệ Lam nhìn thấy Vệ Huân tới, nỗi lo từ trưa đến giờ cuối cùng cũng buông xuống, cậu cúi đầu chỉnh chỉnh microphone trước mặt mình, kéo lên đến độ cao phù hợp, sau đó mới kéo đàn ghi-ta sau lưng xuống, mang lên trước mặt.
Vệ Huân nhìn, đây là lần đầu tiên hắn xem Vệ Lam biểu diễn một cách chính thức như vậy, có hơi ngạc nhiên.
Ánh đèn trên sân khấu bắt đầu thay đổi, ngay lúc này Vệ Lam cũng bắt đầu đàn ghi-ta và hát:
Tôi không biết rốt cuộc mình đã ngủ say trong đêm tăm tối bao lâu rồi
Cũng không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể mở mắt ra
Tôi đến từ phương xa, đúng lúc mọi người cũng đang ở đây
Si mê lưu luyến thế gian này, tôi vì em mà hoang dại
Giọng hát của cậu trong trẻo, tĩnh lặng và thanh tao, phối hợp với âm điệu của đàn ghi-ta, lập tức khiến mọi người phải im lặng.
"Tôi loé sáng trong nháy mắt
Là ngọn lửa xẹt qua tíc tắc ở cuối chân trời
Tôi bất chấp tất cả chỉ vì đến gặp em
Nhưng sắp bị dập tắt vĩnh viễn, không thể quay về"
Vệ Huân nghe cậu hát trên sân khấu, nhìn Vệ Lam phóng khoáng tự tin trên sân khấu, không biết vì sao lại cảm thấy hoảng hốt. Hắn nghe Vệ Lam hát đến:
Tôi ở đây
Chỉ ở đây
Kinh hồng* chỉ tồn tại trong giây lát
Lộng lẫy như những đoá hoa mùa hạ
*kinh hồng: chim hồng, chỉ vẻ nhẹ nhàng
Hắn nhìn Vệ Lam, đây rõ ràng là Vệ Lam quen thuộc, nhưng khoảnh khắc này, dưới ánh đèn, mờ ảo làm hắn cảm thấy xa lạ. Hắn nhìn Vệ Lam thành thạo vừa đàn vừa hát, nghe có người ở ghế dựa cách đó không xa đang khe khẽ nói nhỏ "Đẹp trai quá mày", -- Tiểu Lam của hắn đang toả sáng trên sân khấu. Lúc này, cuối cũng Vệ Huân mới chịu chấp nhận, đứa bé mình vẫn luôn che chở, trưởng thành rồi.
Em ấy ở bên cạnh mình, lớn lên như bộ dáng mà mình thích nhất, nhưng lại rút đi ánh sáng, cẩn thận che giấu tinh quang, đến khi vô tình quay đầu lại, hắn mới phát hiện, cậu đã đứng dưới bầu trời đầy nắng, rực rỡ đến chói mắt.
Vệ Huân nhìn cậu, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên, Vệ Lam của mỗi một tuổi đều giống như ngọn lửa bản giới hạn, nhẹ nhàng trong giây lát, đoá hoa mùa hạ nở rực rỡ trong lòng, lan ra mọi ngóc ngách.
Vệ Lam còn đang hát, hình như cậu đã hát hết bài rồi quay lại đoạn cao trào, ánh mắt cậu đảo qua dưới khán đài, cuối cùng dừng lại nơi Vệ Huân đang đứng, mang theo ý cười và dịu dàng, tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc nhìn Vệ Huân, trong mắt không giấu nỗi vẻ vui mừng.
Vệ Huân nghe cậu hát đến đoạn:
Tôi loé sáng trong nháy mắt
Là ngọn lửa xẹt qua tíc tắc ở cuối chân trời
Tôi bất chấp tất cả chỉ vì đến gặp em
Nhưng sắp bị dập tắt vĩnh viên, không thể quay về
Chuyến đi này thật đáng giá
Chuyến đi này thật tuyệt vời
Kinh hồng chỉ tồn tại trong giây lát
Nở rộ trước mặt em
Hắn cảm thấy thế giới như an tĩnh lại, đàn ghi-ta đã ngừng đệm nhạc, âm thanh khe khẽ nói nhỏ của người khác cũng không còn, chỉ còn Vệ Lam, sinh động, chói mắt, không buồn không lo nở rộ trước mặt hắn.
Sau đó, Vệ Lam nhìn hắn, như đang hát cho hắn nghe:
Tôi muốn em yêu tôi không màng tất cả
Nhưng sắp bị dập tắt vĩnh viễn, không thể quay về
Một đường đầy rẫy cảnh xuân sắc
Cũng là con đường đầy chông gai
Kinh hồng chỉ tồn tại trong giây lát
Lộng lẫy như những đoá hoa mùa hạ
Ngay lúc đó, trái tim của Vệ Huân gần như ngừng đập, thế giới của hắn trống rỗng, như không còn gì cả. Hắn nhìn Vệ Lam, trái tim trong ngực như đang liều mạng đập rồi lại như đứng yên. Trong lòng hắn hình như có thứ gì đó, đang cố gắng giãy giụa dưới mặt đất từng tầng từng tầng đông lạnh, đang muốn chui ra khỏi mặt đất, loại rung động và run rẩy thế này, làm cả người hắn nhịn không được run lên, cũng làm cho lồng nguc hắn nóng bừng.
Vệ Huân không biết mình làm sao nghe Vệ Lam hát xong được, hắn nhìn thấy Vệ Lam cúi đầu nhìn khán giả, kết thúc màn trình diễn, sau đó, cõng đàn ghi-ta đi vào hậu trường. Vệ Huân xoay người đẩy cửa hội trường ra, đi ra ngoài. Hắn cũng từng học ở đại học X, nên hắn biết hậu trường của hội trường đại học X, trừ đi vào từ cánh gà, còn có thể đi vào từ cửa bên, bình thường thì người trình diễn xong, đều sẽ chọn đi ra từ cửa hông.
Lúc Vệ Huân đi ra, mới phát hiện Vệ Lam chỉ vừa hát một lúc thôi, thế mà tuyết đã rơi rồi, tuyết không lớn, bông tuyết bay bay tán loạn, Vệ Huân không phải người lãng mạn, hắn không thích tuyết, nhưng Vệ Lam lại thích, Vệ Lam thích chơi chọi tuyết.
Hắn đi vòng qua hội trường, đi về hướng cửa hông, mới vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Vệ Lam đẩy cửa bên hông hội trường ra, bước ra ngoài, vừa nhìn thấy hắn, rất bất ngờ hô một tiếng "Anh", sau đó hưng phấn chạy tới chỗ hắn.
Vệ Huân nhìn cậu, tuyết bắt đầu rơi tán loại, thế giới của hắn đổ tuyết.
"Em hát hay không?" Vệ Lam hỏi hắn.
Vệ Huân gật đầu.
Vệ Lam cong mắt cười, cậu nói, "May mà anh đến kịp."
"Anh đã nói là anh sẽ đến kịp mà."
"Đúng đúng đúng, anh giỏi tuyệt vời, cái gì cũng nằm trong lòng bàn tay anh hết á."
Vệ Huân nghe giọng điệu âm dương quái khí của cậu, cười, "Em đang trách anh sao?"
"Em đâu có." Vệ Lam phủ nhận mà không chút lòng thành.
Vệ Huân giơ tay kéo khoá áo khoác cho cậu, "Không lạnh sao? Khóa cũng không kéo lên."
"Không phải do em nóng lòng muốn ra gặp anh sao, hơn nữa, đâu có lạnh đâu."
Vệ Huân nghe vậy, giơ tay sờ quần jeans của cậu, Vệ Lam vội vàng trốn ra chỗ khác, Vệ Huân vừa thấy cậu phản ứng như thế, đã biết chắc chắn cậu chỉ mặt một cái quần jeans thôi, hắn cũng không nói gì, im lặng nhìn Vệ Lam.
Vệ Lam bị hắn quản lí quen rồi, chột dạ ngay, lấy lòng nói: "Hôm nay về nhà em sẽ mặc quần mùa thu ngay, em đảm bảo."
"Giới trẻ mà, ai cũng vậy hết á." Vệ Lam sáp lại gần, kéo cánh tay hắn, "Đi, vào hậu trường chờ trước, lát nữa em mời anh ăn cơm."
Vệ Huân không nói gì, theo cậu vào hậu trường. Hậu trường còn rất nhiều thí sinh đang trang điểm, thấy Vệ Huân bước vào, không khỏi nhìn thêm vài cái, khí tràng của hắn rất mạnh, lại anh tuấn, rất nhiều người đều phải tò mò về thân phận của hắn, nên liếc mắt ra hiệu cho bạn mình.
Có một cô gái sinh vừa chạy ra ngoài nhìn lén Vệ Lam biểu diễn tinh mắt phát hiện, "Đây hình như là người Vệ Lam nhìn chằm chằm khi hát khúc cuối."
"Hả?" Tất nhiên bạn thân của cô gái không hiểu lắm.
Cô gái giải thích với cô bạn nói: "Hồi nãy không phải Vệ Lam đứng hát trên sân khấu sao, đoạn cuối cùng cứ nhìn chằm chằm một chỗ. Cậu ấy cứ nhìn như vậy thì mọi người cũng nhìn theo, ban đầu còn tưởng là cậu ấy nhìn Vu Linh nữa kìa, nhưng mà Vu Linh nhìn thấy mọi người nhìn qua thì trốn mất tiêu, chỉ còn lại người đàn ông không ai quen biết hết, Vệ Lam vẫn nhìn chỗ đó, mọi người tò mò vị nam chính kia lắm luôn, hình như là anh ta."
Giọng các cô nói chuyện rất bé, nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tay của Vệ Lam và Vệ Huân.
Vệ Lam thấy rõ ràng chuyện này rất bình thường, không hiểu sao qua miệng các cô lại kì quái như vậy, vì thế "khụ" một tiếng, hai cô gái kia lập tức ngậm miệng, thầm cảm thán lỗ tai gì vậy trời, giọng các cô nhỏ như vậy mà Vệ Lam cũng nghe nữa.
Vệ Lam dẫn Vệ Huân đến chỗ của mình ngồi, lại kéo một cái ghế dựa khác ngồi bên cạnh hắn, "Chắc lát nữa mới trao giải, anh chờ chút nha."
Vệ Huân "Ừ" một tiếng, lúc này Vu Linh cũng tới hậu trường, cô nhìn Vệ Lam, vừa mở túi trang điểm của mình, vừa nói, "Lúc nãy tới vào mà không thấy cậu, đã đoán chắc cậu đi đón anh cậu, quả nhiên."
"Không thì sao?" Vệ Lam không để bụng, "Chẳng lẽ còn chờ cậu đến rồi cùng đi đón hả, cậu chậm muốn chế*." Cậu phun tào xong, còn không quên hỏi Vu Linh, "Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa mới trao giải?"
"Đợi một tiếng đi."
"Một tiếng đồng hồ!" Vệ Lam khiếp sợ, "Hay là, Linh Linh cậu giúp tớ lãnh thưởng đi, tớ đi ăn cơm với anh tớ trước."
"Cậu nghĩ sao vậy," Vu Linh lấy nước và bông tẩy trang ra, đổ chút nước tẩy trang ra bông, để lên mặt Vệ Lam, tẩy lông mày cho cậu, "Cậu ngoan ngoãn ngồi đây đi, lát nữa có kết quả thì đi lên lãnh thưởng, đừng có chạy loạn."
Cô đang nói, đột nhiên nghe tiếng Vệ Huân, "Vu Linh."
Vu Linh quay đầu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Huân đứng lên, đưa tay ra trước mặt cô, "Đưa tôi."