Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 273



"Nói một vài lời không thích hợp thôi."

"Nói gì?"

Vệ Lam bất đắc dĩ, "Sao anh nhất định phải kêu em nói."

Vệ Huân dừng bước, hắn nhìn Vệ Lam, giọng nói thật nghiêm túc, "Vệ Lam," hắn nói, "Cho dù người khác có nói gì nhưng em phải biết, thứ thuộc về em vĩnh viễn sẽ là của em, không ai được lấy đi, bao gồm cả anh."

Vệ Lam sửng sốt, sau đó mỉm cười, cậu nhìn Vệ Huân đang nghiêm trang nói chuyện với mình, giơ tay kéo cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Anh nói gì đó, em không có tức giận vì chuyện này, là anh ta nói đến ông ngoại em nên em mới tức giận."

Điều này nằm ngoài dự đoán của Vệ Huân, hắn chỉ nghĩ Vệ Lam nghe thấy những lời khó nghe, không ngờ là vì Vệ Minh.

Vệ Lam nhẹ giọng nói: "Em không thích người khác nói về ông ngoại em, tất nhiên cũng không thích người khác nói tới mẹ em và anh, nên em mới tức giận. Em là minh tinh đó, lời đồn vớ vẩn gì mà em chưa từng nghe qua, ngày nào bọn họ cũng nói em cứu được ông chủ công ty nên mới được công ty push như vậy, mắc cười. Anh đó," Vệ Lam vỗ vỗ cánh tay hắn, "Nghĩ nhiều."

"Tiểu Lam......" Vệ Huân nhìn cậu, hình như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Vệ Lam kéo hắn lên xe, "Đi nhanh, về nhà, hồi nãy em chỉ lo chơi game mà chưa ăn gì hết, giờ đói quá, về nhà làm bò bít tết cho em đi, phải miếng lớn thiệt lớn."

Vệ Huân nghe cậu nhẹ nhàng không để bụng những lời ban nãy, hắn biết Vệ Lam rất thông minh, cũng biết cậu rất thông thấu, nhưng bây giờ hắn lại thấy Vệ Lam thông thấu hơn mình nghĩ nhiều, hắn gật gật đầu, "Ừm" một tiếng, không nói nữa.

Động tác của Vệ Huân nhanh hơn Vệ Minh nghĩ nhiều, lúc Vệ Minh còn đang định xem Vệ Huân sẽ làm gì, Vệ Huân đã ra tay với nhà họ Tôn. Mấy năm nay bản thân nhà họ Tôn cũng đã dần dần suy bại, cha Tôn mềm yếu, Tôn Hâm kiêu căng, bảo vệ của cải của nhà mình đó giờ đã không dễ rồi, giờ lại bị Vệ Huân đả kích mạnh mẽ, hạng mục của công ty liên tục xuất hiện vấn đề, nhất thời rầu rĩ không biết làm sao cho phải.

Vệ Huân tuổi trẻ khí thịnh lại tàn nhẫn độc ác, làm việc hoàn toàn không chừa đường lui, cuối cùng vẫn là Vệ Nghiệp Thành khuyên hắn, không cần làm quá mức vậy, cho nhà họ Tôn một chút giáo huấn, để bọn họ ăn đau một lần thì sẽ không tái phạm nữa. Bây giờ nhà họ Vệ đã không còn như trước, nếu vẫn ra tay như trước thì không thích hợp.

Vệ Huân nghĩ nghĩ, nghe theo lời Vệ Nghiệp Thành, thu tay ngay lúc thích hợp, lúc này nhà họ Tôn mới có cơ hội thở d0c, từ đây về sau sợ Vệ Huân. Có chuyện lần này của nhà họ Tôn, những người khác cũng tự giác ngậm miệng, không đàm luận chuyện của Vệ Lam nữa. Cho dù Vệ Huân quan tâm Vệ Lam thật sự hay đóng kịch gì cũng vậy, đối với những người xem kịch mà nói, kết quả này đã đủ để chứng minh vấn đề, cũng làm cho bọn họ biết, Vệ Lam của bây giờ vẫn không thể chọc được.

Mà biết Vệ Lam là không thể chọc được, trừ những người này, còn có minh tinh khác toan tính cọ nhiệt độ của cậu. Lúc đầu, luôn có người thấy cậu còn nhỏ, lại mới vào giới, nhân khí còn cao, cười tủm tỉm muốn buộc chặt cậu cọ nhiệt độ. Cho dù rõ ràng ở trong đoàn phim không có tiếp xúc gì với nhau, nhưng bên ngoài đều nói chúng tôi là bạn tốt, há mồm ngậm miệng gì cũng nhắc đến cậu.

Trong tình huống bình thường, xét thấy mọi người đều trong giới giải trí lại cùng một đoàn phim, cúi đầu ngẩng đầu gì cũng gặp nhau, các minh tinh đều sẽ cười một cái, cho qua đề tài này. Nhưng mà tính cách của Vệ Lam đâu phải như vậy, cậu trực tiếp hỏi ngược lại, "Ai vậy? Có nói với tôi được câu nào chưa? Còn bạn tốt? Không phải bạn tốt trong giới của tôi một bàn tay cũng đếm hết được sao, chỉ có mấy người thôi, nào có vị trí của hắn ta, nực cười."

Giới truyền thông rất hưng phấn, người qua đường ăn dưa cũng thích nghe ngóng, fan của Vệ Lam cười ha ha, chỉ có minh tinh nhỏ có ý định buộc chặt cậu tức đến xé kịch bản, bắt đầu nghĩ xem nên bán thảm thế nào.

Nhưng mà hắn bán thảm thế nào cũng vô dụng, Ngân Hà tỷ tỷ đã rèn luyện bản lĩnh xé bức lúc xé tổ chương trình từ sớm rồi, xé mấy minh tinh nhỏ còn chưa nổi tiếng kiểu này thậm chí còn không cần phái đội đi, tùy tiện vài người ra mặt là xong chuyện, còn đào ra được không ít dĩ vãng dơ dáy của hắn ta. Quần chúng ăn dưa ăn được trái ngon, vừa cảm thán nhìn không ra nha, thế mà là loại người này, vừa cảm thán loại 18 tuyến này mà còn muốn buộc chặt Vệ Lam, cần gì phải vậy, mình không gây chuyện sao mà bị lột ra thảm vậy được, còn chưa nổi tiếng mà "dĩ dãng dơ dáy" đã một đống rồi.

Vệ Lam vâng theo tính cách của mình, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ trong giới giải trí. Vui vẻ nhận mấy bộ phim, phát hành vài album, không có tâm tình thì nghỉ ngơi mấy tháng, hoặc là trốn ở nhà, hoặc là ra ngoài chơi. Từ lúc Chương Trình mang cậu đã biết, tất cả đều lấy tâm tình của cậu nhà làm chuẩn, cậu vui vẻ là được nên cũng không quản lý cậu bao nhiêu, chỉ tận chức tận trách nói với cậu hôm nay bộ phim nào gửi kịch bản đến, ngày mai hoạt động kia muốn mời cậu tham gia, ngày mốt tạp chí nào hẹn cậu chụp trang bìa, ngày mốt nữa công ty nào muốn bàn chuyện đại ngôn quảng cáo với cậu.

Vệ Lam chọn lựa một hồi, cuối cùng chỉ chọn chụp tạp chí, bởi vì lần này chụp ở nước ngoài, Vệ Lam thấy đúng lúc ra nước ngoài chơi vài hôm. Chương Trình ghi lại, nhanh chóng liên hệ với người phụ trách bên kia.

Cuộc sống trong giới giải trí của Vệ Lam trôi qua thật thoải mái, thoải mái đến mức sau khi tốt nghiệp đại học, Vệ Huân thấy cậu đã có thể trở về quản lý một vài chuyện thích hợp của công ty rồi, nhưng Vệ Lam lại từ chối, Vệ Lam nói, "Chờ em chơi thêm hai năm nữa đi."

Vệ Huân thấy cậu thích trạng thái bây giờ của cậu thật, không nói thêm nữa, "Được rồi."

Trước giờ Vệ Lam sẽ không khách khí với hắn, cứ như vậy tiếp tục ca hát đóng phim, cho tới năm 24 tuổi. Vệ Lam 24 tuổi gặp được một chuyện thật mới lạ với cậu —— làm rể phụ cho người khác. Đây là lần đầu tiên cậu làm rể phụ cho người ta nên có hơi kích động.

"Đây là lần đầu tiên tôi làm phụ rể đó, đến lúc đó cần làm gì hả?" Cậu hỏi Yến Thanh Trì.

Nhưng mà bản thân Yến Thanh Trì cũng không biết, chỉ có thể trả lời cậu, "Chắc là không cần đâu, nếu có cần làm gì thì tôi nói với cậu."

"Được," Vệ Lam nhìn gương, không chút khiêm tốn khen ngợi: "Đẹp! Quá đẹp!"

Yến Thanh Trì cười cười, thấy cậu tự luyến nhưng vẫn rất đáng yêu.

Hai người bọn họ cùng tuổi, chỉ là sinh nhật Yến Thanh Trì trước cậu vài tháng, Vệ Lam than thở mình thật đẹp trai xong, quay đầu lại nhìn Yến Thanh Trì, không hiểu sao lại thở dài, "Cùng một tuổi, con cậu thì sắp đi mua nước tương được rồi, tôi thì sao, yêu đương tôi cũng chưa từng yêu lần nào, sao chênh lệch lớn quá vậy."

"Vậy cậu phải nắm bắt cơ hội chứ, cậu đừng nghe ngày nào fan của cậu cũng kêu cậu là em trai thì cậu nghĩ mình là em trai thật, cậu lớn rồi, phải yêu đương." Yến Thanh Trì dạy dỗ.

Vệ Lam lắc lắc đầu, "Cậu không hiểu," cậu rất nghiêm túc nghĩ ngợi, nói với Yến Thanh Trì, "Tôi cảm thấy tôi không có ý kiến gì với việc này, nhưng mà không có xúc động muốn yêu ai, có phải độc thân lâu rồi thì đều vậy không?"

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần kết hôn trước rồi mới nảy sinh tình cảm, trước Giang Mặc Thần y cũng chưa từng thích ai, vì vậy lắc lắc đầu, "Tôi không biết, hoàn cảnh của tôi đặc biệt."

"Cũng phải, tôi cũng đâu giống cậu được, kết hôn trước rồi mới yêu đương, aizz, sầu."

"Đừng sầu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, làm như cả đời này cậu cũng không thích được ai vậy."

"Lỡ không có thật thì sao?" Vệ Lam cảm thấy mình nghĩ không ra kiểu con gái mình sẽ thích sau này.

"Lỡ không có, thì cứ vui vẻ sống một mình, cuộc sống mà, vui vẻ là được."

Vệ Lam nghĩ lại thấy cũng phải, "Dù sao anh tôi cũng không có bạn gái, chờ anh ấy kết hôn thì tôi yêu cũng không muộn."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng rồi, hôm đám cưới anh cậu có tới không? Chắc Giang Mặc Thần đã gửi thiệp mời cho nhà cậu rồi."

"Không biết, để tôi về hỏi lại anh ấy, hỏi xong rồi điện cho cậu."

"Được." Yến Thanh Trì nói.

Lúc Vệ Lam về đến nhà, Vệ Huân đã ở nhà rồi, đang ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại với ai đó. Vệ Lam chờ hắn nghe điện thoại xong, mới lấy đồ phụ rể ra khoe với hắn, hỏi, "Đẹp không?"

Vệ Huân gật đầu, hắn nhìn trang phục phụ rể của Vệ Lam, lại nhìn nhìn Vệ Lam, hơi hoảng hốt và kinh ngạc, Vệ Lam đã tới tuổi làm rể phụ cho người khác rồi.

Vệ Lam đặt quần áo qua một bên, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi, "Đám cưới Giang Mặc Thần, anh có đi không? Chắc anh nhận được thiệp mời rồi hả."

Tất nhiên Vệ Huân đã nhận được thiệp mời của Giang Mặc Thần, mấy năm nay, Vệ Minh gần như đã không lộ mặt, Vệ Nghiệp Thành cũng lui về sau màn, chuyện của hai nhà, trên cơ bản đều là hắn lo liệu. Bởi vậy, thiệp mời của nhà họ Giang cũng là đưa thẳng đến tay hắn, nhưng Vệ Huân còn chưa quyết định xong là có đi hay không.

"Đi đi." Vệ Lam chống tay nói, "Thuận tiện đi chơi luôn, lâu rồi hai chúng ta không có cùng ra ngoài du lịch."

Vệ Huân nghe giọng điệu oán giận của cậu, hỏi, "Em đang oán trách anh sao?"

"Dù sao không phải đang khen anh."

Vệ Huân cười, nghe lời cậu nói: "Được rồi, vậy ra ngoài chơi một chuyến với em."

Vệ Lam vui vẻ ngay, "Không cho đổi ý đâu."

"Chuyện anh đồng ý với em, có đổi ý bao giờ chưa, nhưng mà không thể đi quá lâu, hai ba ngày thôi."

"Được." Vệ Lam rất thỏa mãn nói, "Vậy chúng ta tham gia hôn lễ xong rồi ở lại thêm hai ba ngày nữa."

"Ừ."

Hôn lễ của Yến Thanh Trì định ngày 30 tháng 9, cử hành ở nước E, Vệ Lam làm rể phụ nên phải bay qua đó trước, Vệ Huân đành phải đi cùng.

Vệ Lam nhìn Giang Mặc Thần đang xem lại lịch trình hôn lễ với Yến Thanh Trì, lại cảm thán lần nữa, Giang Mặc Thần cũng kết hôn rồi, anh cậu chỉ nhỏ hơn Giang Mặc Thần một tuổi, thế mà giờ vẫn giống như mình, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, kém người ta quá nhiều rồi.

Vệ Lam hơi buồn bực, cậu đang nghĩ xem có phải cái họ "Vệ" này có lời nguyền độc thân không, nếu không sao cậu chưa từng có suy nghĩ yêu đương, Vệ Huân cũng không có, nhưng mà cậu nhanh chóng nghĩ đến Vệ Hy cũng họ Vệ, nhưng bằng tuổi cậu, Vệ Hy đã sinh cậu ra, biết chạy vòng vòng nhà luôn rồi, có thể nhìn ra, không phải vấn đề của cái họ này, là vấn đề con người thôi.

Rầu thúi ruột mà, Vệ Lam nghĩ thầm.

Hôn lễ của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần làm rất lớn, cũng rất long trọng, Vệ Lam rất vui mừng cho bạn mình. Chờ đến lúc kết thúc hôn lễ, khách khứa tan đi, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần không biết đã trốn đến đâu, Vệ Lam cũng chuẩn bị ra ngoài đi dạo với Vệ Huân.

Bọn họ đi dọc theo con đường, Vệ Lam bị lây nhiễm niềm vui của hôn lễ, tâm trạng rất thoải mái, còn có chút xao động muốn yêu đương. Cậu nghe thấy giọng hát du dương truyền ra từ quán bar cách đó không xa, kéo Vệ Huân qua đó.

Quán bar không lớn, khách khứa cũng không nhiều. Cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tóc dài xõa trên vai đang đàn ghi-ta và hát vào micro. Vệ Lam nghe cô ấy hát: Anh ấy bảo tôi yêu đi, anh ấy muốn tôi yêu đi, nhưng lại không nói với tôi, thật ra anh ấy yêu tôi.

Giọng hát của cô gái rất dịu dàng, như một đêm tĩnh lặng.

Vệ Lam nghe cô ca, sau đó gọi một ly bia ngồi xuống, cũng gọi một ly cho Vệ Huân.

"Anh," cậu nhìn Vệ Huân, hỏi, "Anh định khi nào kết hôn vậy?"

Vệ Huân sửng sốt, hỏi, "Sao lại hỏi anh chuyện này?"

"Anh và Giang Mặc Thần không kém bao nhiêu tuổi, mà anh ta đã có hai đứa con rồi, mà anh, anh còn chưa viết xong bát tự nữa kìa, anh không gấp sao?"

Vệ Huân lắc đầu.

Vệ Lam uống một hớp bia, hỏi hắn, "Nhiều năm như thế, anh chưa từng gặp người nào làm anh thích luôn sao?"

Vệ Huân cười nói, "Em có tính không?"

"Đương nhiên là không tính." Vệ Lam không ngờ hắn lại chọc mình ngay lúc này, không khỏi nở nụ cười.

Cậu cười rộ lên rất đẹp, Vệ Huân nhìn đôi mắt trong sáng của cậu, dịu dàng nhìn cậu, không nói gì nữa.

Vệ Lam bị hắn nhìn, khom sát người lại hỏi, "Anh, có phải cho tới bây giờ, thế giới của anh, vẫn chỉ có em thôi không?"

..........