"Cậu mới là tiểu tam!" Nguyên Minh Húc đứng lên cả giận nói: "Là cậu chen chân vào tình cảm của chúng tôi! Là cậu phá hủy tình cảm của chúng tôi! Lúc trước anh ấy thích tôi! Là cậu xuất hiện thay đổi hết thảy! Cậu mới là tiểu tam trong tình cảm của chúng tôi!"
Yến Thanh Trì quả thật sợ ngây người, y thật sự nhịn không vỗ tay cổ vũ Nguyên Minh Húc, tình cảm mãnh liệt hò hét tán thưởng không thôi cho hắn, vỗ bàn tán dương, có thể đúng lý hợp tình càn quấy đổi trắng thay đen còn trả đũa người ta như thế, đây là lần đầu tiên y thấy, Nguyên Minh Húc cũng coi như là làm y mở mang tầm mắt một lần.
"Lợi hại lợi hại, anh nói thật sự quá tuyệt vời! Nguyên Minh Húc, trên đời này nếu có một giải thưởng đổi trắng thay đen, tôi nhất định trao cho anh, anh nói thật sự quá hay, có phải đã làm mình cảm động luôn rồi không? Cảm thấy ủy khuất? Cảm thấy không cam lòng? Cảm thấy hối hận? Cảm thấy tôi không phải con người, Giang Mặc Thần cũng không phải thứ tốt? Anh thật đúng là sống trong phán đoán của mình, trợn mắt nhìn thế giới không tốt à? Đều là chín năm giáo dục bắt buộc, tam quan [thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan] nát thành như vậy, cũng không sợ đi ngoài đường gặp lại giáo viên cũ cũng phải chạy lại đánh anh a."
"Để tôi dạy lại anh tiết này, dạy anh một chút cái gì gọi là tiểu tam." Yến Thanh Trì bắt chéo hai chân, hai tay ôm ngực, "Trước khi anh ra nước ngoài, Giang Mặc Thần thích anh, nhưng anh không thích anh ấy, anh thích Chu Dĩ Hành, anh và Giang Mặc Thần đều không làm rõ đoạn cảm tình này, chỉ ở chung dưới hình thức bạn bè, lúc đó các anh không xác lập quan hệ yêu đương, tương phản, gần như tất cả mọi người đều biết anh thích Chu Dĩ Hành, chỉ là Chu Dĩ Hành không thích anh. Cho nên, quan hệ giữa ba người là ba mũi tên một chiều, không có bất kì người nào và người nào xác lập quan hệ yêu đương, ba người các anh đều độc thân. Anh vẫn luôn nói anh và Giang Mặc Thần là bạn bè, cách nói này tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng cũng miễn cưỡng thành lập. Sau đó, anh ra nước ngoài."
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Tôi và Giang Mặc Thần kết hôn, là sau khi anh ra nước ngoài, anh rời khỏi, anh ấy chặt đứt mũi tên hướng về anh, tới tìm tôi, muốn kết hôn với tôi, tôi đồng ý, chúng tôi kết hôn, cho nên quan hệ hôn nhân giữa chúng tôi được bảo vệ bởi pháp luật, chúng tôi thành người một nhà, hai chúng tôi thành mũi tên hướng về nhau. Sau đó, anh trở lại, anh liều mạng nhảy nhót, chẳng sợ hai chúng tôi đều không phản ứng anh, anh vẫn muốn xuất hiện trước mặt tôi, xuất hiện thì xuất hiện đi, còn muốn trả đũa, nói tôi là tiểu tam? Anh biết tiểu tam có ý nghĩa gì không?" Yến Thanh Trì lấy di động ra tra Baidu cho hắn xem, ném xuống bàn trà trước mặt hắn, "Không hiểu thì nhìn xem. Dạy học miễn phí, không thu tiền, mắc công sau này anh ra ngoài dùng từ loạn, mất mặt xấu hổ."
Nguyên Minh Húc cúi đầu, đã nhìn thấy trang web được Yến Thanh Trì mở lên, Baidu Bách Khoa hiện chữ màu đen chói mắt: Kẻ thứ ba trên pháp luật Trung Quốc chỉ người ruồng bỏ đạo đức tam quan, dựa vào yêu thích cá nhân của mình, tùy ý chen chân vào cuộc sống tình cảm của người khác, phá hư quan hệ gia đình vợ chồng vốn có.
Hắn nhìn mấy chữ "quan hệ gia đình vợ chồng vốn có" trên màn hình, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, hắn mới không phải kẻ thứ ba, sao hắn có thể là kẻ thứ ba? Phá hư quan hệ gia đình cái gì? Hắn không cần Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì ly hôn, vậy sao hắn là kẻ thứ ba được!
"Tôi chưa từng nghĩ phá hư quan hệ gia đình của các cậu, tôi chỉ nghĩ ở chung với anh ấy như trước đây." Hắn nỗ lực muốn giải thích cho Yến Thanh Trì, "Trước nay tôi chưa từng muốn để các cậu ly hôn hay xuất hiện vấn đề tình cảm gì cả."
"Ở chung thế nào? Che chở anh? Chăm sóc anh? Anh có chuyện anh ấy giúp đỡ? Anh có vấn đề anh ấy giải quyết? Vậy thứ anh cần không phải là một Giang Mặc Thần, anh cần một quản gia tri kỷ 24 giờ. Anh đúng là không muốn chúng tôi ly hôn, anh chỉ là không cam lòng mất đi Giang Mặc Thần một lốp xe dự phòng vừa có tiền vừa có thế lại ôn nhu săn sóc anh, nhưng anh cũng động não suy nghĩ một chút đi, khi độc thân và khi có gia đình có thể giống nhau à? Anh ấy và tôi kết hôn, tất nhiên tâm tư đều phải đặt trên người tôi. Ở chung với nhau như lúc trước? Vậy tôi là cái gì? Vật trang trí anh ấy tốn một đống tiền mua về nhà? Anh cảm thấy anh đang nói là tiếng người hả?"
Nguyên Minh Húc ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt hắn có chút chua xót, "Cậu lợi hại như vậy, nói chuyện giảng đạo lý đều rất rõ ràng, cần gì phải tính toán chi li chuyện này với tôi? Cho dù anh ấy và tôi ở chung như trước đây, đối với cậu mà nói, cũng không tạo thành uy hiế* gì không phải sao?"
"Không phải vừa rồi anh còn cảm thấy Giang Mặc Thần sao lại kết hôn với loại người như tôi, bây giờ lại cảm thấy tôi lợi hại? Thái độ thay đổi cũng nhanh quá đi, nhưng mà vô dụng, đã nói tôi là pháo hoa không giống nhau, anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao? Hơn nữa," Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Từ lúc anh vào cửa tôi đã nói với anh 800 lần, không phải tôi không cho Giang Mặc Thần ở chung với anh như trước, là chính anh ấy không muốn, anh không cần ở chỗ tôi giả ủy khuất giả đáng thương, anh phải đi tìm anh ấy, anh hiểu rõ không?"
Nguyên Minh Húc nhìn y, không nói gì.
Yến Thanh Trì dựa vào sô pha, bộ dáng vân đạm phong khinh, "Đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta là tình địch a, anh nhìn tôi như vậy, chỉ làm tôi vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy "anh cũng có hôm nay"? Dù sao, người ý chí sắt đá người như tôi, không biết thương hương tiếc ngọc."
Nguyên Minh Húc vẫn nhìn y, khóe mắt có chút đỏ lên.
"Còn chuyện gì không? Không có việc gì thì anh có thể đi rồi."
Nguyên Minh Húc không nói lời nào, chỉ là cố chấp đứng nhìn y.
"Sao đó, còn muốn nói gì với tôi?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
Nguyên Minh Húc nhìn biểu tình bình tĩnh đến lạnh nhạt của y, chỉ cảm thấy Yến Thanh Trì đang trêu chọc mình, y ôm ngực ngồi đó, hai chân bắt chéo, khí chất ưu nhã, còn mình thì sao, giống vai hề nhảy nhót trước mặt hắn ép dạ cầu toàn, táo bạo phẫn nộ. Y đạm mạc nhìn mình, ngẫu nhiên cười nhạo mình, khinh thường và khinh miệt mình.
Ghen ghét và phẫn hận trong lòng hắn chậm rãi thiêu đốt thành ngọn lửa, từng chút từng chút chút cắn nuốt lý trí, hắn cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn về phía Yến Thanh Trì, ngữ điệu lạnh lẽo, mang theo ác độc và tàn nhẫn từ trong lòng vọng lại.
"Cậu thì tính là cái gì, cậu chẳng qua người anh ấy tuỳ tiện kết hôn sau khi tôi rời khỏi, tựa như cậu nói, lúc ấy anh ấy một lòng thích tôi, nếu tôi không rời khỏi, sao cậu có tư cách nói chuyện ở đây."
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Nhưng mà, anh đã rời khỏi."
"Nhưng mà anh ấy thích tôi."
Yến Thanh Trì cười nhạo một tiếng, "Thích cái gì? Thích bằng miệng sao? Anh ấy từng hôn anh à? Từng ôm anh à? Từng nắm tay anh à? Từng lái xe lên núi [XXX] với anh à? Cha mẹ, người nhà anh ấy từng gặp anh à? Thậm chí, anh ấy thật sự từng mở miệng nói thích anh sao?" Yến Thanh Trì khinh miệt cười, "Cái anh gọi là thích, giá trị mấy đồng tiền?"
Nguyên Minh Húc cường ngạnh nói: "Sao cậu biết không có."
Yến Thanh Trì "À" một tiếng, "Vậy vừa lúc," y giơ giơ cằm, chỉ chỉ di động mình, "Không phải di động ở trước mặt anh sao? Anh gọi điện cho anh ấy, ngay chỗ này tán gẫu hành động thân mật giữa các anh năm đó đi, kích thích tôi một chút a. Yên tâm, điện thoại của anh anh ấy không nhấc, anh gọi bằng điện thoại tôi, chắc chắn anh ấy sẽ nghe."
Nguyên Minh Húc không tự giác cúi đầu nhìn di động, nắm chặt tay, tim đập bình bịch.
Yến Thanh Trì nhìn khí thế của hắn từng chút yếu xuống, cười lạnh một tiếng, "Bằng chút kỹ xảo này của anh còn muốn hù tôi."
Nguyên Minh Húc bị y kích thích, duỗi tay cầm di động trên bàn trà lên, ấn mở màn hình, mới ý thức được mình không mở được.
Yến Thanh Trì đứng lên cầm di động mình qua, sau khi mở khóa vân tay đưa điện thoại cho hắn, "Muốn gọi sao? Muốn gọi thì gọi, sau khi gọi được, anh không nói được tôi có thể giúp anh nói, chúng ta cùng nhau nghe một chút."
Nguyên Minh Húc nhìn y, tay không tự giác phát run, hắn muốn cầm di động, nhưng lại không dám duỗi tay, hắn sợ Giang Mặc Thần làm trò phủ nhận trước mặt Yến Thanh Trì, sợ mình bị vả mặt tại chỗ, như vậy, nhất định Yến Thanh Trì sẽ làm trò trước mặt Giang Mặc Thần cười nhạo mình, quá khó xử.
Yến Thanh Trì thấy hắn không cầm, buông điện thoại xuống.
"Nguyên Minh Húc, đây là lần đầu tiên hai chúng ta nói chuyện với nhau, tôi hy vọng cũng là lần cuối cùng. Thật ra, hai chúng ta đều không quá thích đối phương, anh nhìn tôi không vừa mắt, cảm thấy tôi đoạt Giang Mặc Thần của anh, tôi cũng nhìn anh không vừa mắt, cảm thấy anh luôn nhảy nhót trước mặt tôi như vậy có chút chướng mắt. Anh luôn miệng nói tôi xuất hiện ảnh hưởng tình hữu nghị giữa anh và Giang Mặc Thần, nhưng bạn của Giang Mặc Thần nhiều như vậy, tại sao chỉ mình anh bị ảnh hưởng, trong lòng anh vẫn chưa hiểu rõ sao? Vẫn hiểu đúng không. Bởi vì anh cũng biết, trong đám bạn bè của anh ấy anh là đặc thù, thậm chí anh rất hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này, tôi nói rất đúng đi?"
Nguyên Minh Húc không nói gì.
"Anh nói với người khác Giang Mặc Thần một đường hộ tống tôi, cho tôi rất nhiều tài nguyên, đương nhiên tôi thừa nhận, anh ấy đúng là người dẫn đường tôi trong cái vòng này, giúp tôi rất nhiều, nhưng anh ấy cũng từng giúp anh không phải sao? Anh ấy đã cho anh tài nguyên quảng cáo, mang anh lên ảnh bìa tạp chí, còn đề cử anh quay phim truyền hình. Lúc anh bịa đặt ác ý tôi, nói tôi hoàn toàn không cần nỗ lực, khinh thường tôi, cũng không lấy gương soi lại mặt mình hả? Anh kém tôi cái gì, chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi, thậm chí nhìn số lượng mà nói, anh vẫn là người được hộ tống kia đi."
"Cho nên cậu ghen ghét?" Nguyên Minh Húc lạnh nhạt nói.
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Anh coi thường tôi." Y nhìn Nguyên Minh Húc, "Con người tôi, trời sinh tính tương đối tùy tính, anh ấy cho tôi tài nguyên, tôi nhận, dựa vào năng lực của mình đạt được hiệu quả lớn nhất. Nếu anh ấy không cho tôi, tôi cũng sẽ không đi đòi, bởi vì cho dù lăn lộn không nổi danh được trong cái vòng này, tôi cũng có thể vào ngành khác, nói tiếp anh có thể không tin, nhưng tôi tin nếu tôi vào ngành khác, tôi cũng có thể lăn lộn rất tốt. Tôi rất rõ ràng khả năng của mình, tôi biết, tôi là một người rất ưu tú. Cho nên Giang Mặc Thần thích tôi cũng được, không thích tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ không giống anh, hao hết tâm tư, chơi hết thủ đoạn, chỉ vì một người bây giờ đã không thuộc về mình, không cần thiết." Y nói.
"Nếu không cần thiết, vì sao cậu còn phải đối tôi, canh phòng nghiêm ngặt như vậy?"
"Bởi vì anh một hai phải vội vàng xuất hiện ở trước mặt tôi, anh xem, lúc trước anh chưa xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không đi tìm anh, không phải sao?"
"Chẳng qua bây giờ cậu đứng nói chuyện eo không đau, dù sao, đã từng, tôi cũng giống như cậu."
"Vì sao anh luôn nói những chuyện "đã từng" vậy?" Yến Thanh Trì cười nói, "Đã từng sở dĩ là đã từng là vì nó đã qua, đã qua tức là không còn. Anh không quý trọng cái đã từng là của anh, đó là vấn đề của anh, nhưng không có ai vì cái đã từng của anh mà phải chịu đựng. Vì sao anh không thể nhìn thẳng vào sự thật Giang Mặc Thần đã kết hôn, nhìn thẳng vào chuyện bây giờ anh ấy đã không còn muốn liên quan gì tới anh. Bỏ qua tâm thái bây giờ của mình, sau đó lui về vị trí anh nên đứng, chuyện này rất khó sao? Anh cứ không ngừng cố chấp cường điệu anh đã từng, ôm anh đã từng sống qua ngày, anh không cảm thấy chính mình rất đáng thương sao?"
"Chẳng qua là tùy tiện ứng phó mà kết hôn thôi, tình yêu cơ bản nhất cũng không có, cậu đúng là quá coi trọng mình."
"Đã kêu anh trợn mắt nhìn thế giới, sao anh cứ sống trong phán đoán của mình, vừa rồi không phải đã nói với anh, Giang Mặc Thần thích tôi thích đến không được, muốn chết muốn sống với tôi, hay là anh một hai phải để tôi nói cho anh, lúc ấy sau khi anh đi anh ấy đã quên anh, nhất kiến chung tình với tôi, khóc la muốn kết hôn với tôi, tôi tới quay cái tổng nghệ này còn phải nhắn WeChat với tôi mỗi ngày, một ngày không video thì nhớ tôi tới không được, anh mới vui vẻ sao?"
"Cậu nói bậy." Nguyên Minh Húc cả giận nói, "Anh ấy mới không phải loại người này."
"Đó là đối với anh, không đúng với tôi, không tin hôm nào anh hỏi anh ấy một chút tôi nói đúng không, ai u, tôi quên mất, bây giờ anh ấy không để ý tới anh, anh không hỏi anh ấy được."
Nguyên Minh Húc cắn chặt răng, chỉ cảm thấy vừa lửa giận mới bình ổn lại cháy lên lần nữa.
"Đừng nóng giận," Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Lại nói tiếp không phải anh thích Chu Dĩ Hành sao? Sao vậy, bây giờ không thích?"
Nguyên Minh Húc không nghĩ tới y sẽ hỏi vấn đề này lúc này, nhất thời không trả lời được.
"Vẫn thích đi," Yến Thanh Trì mỉm cười, "Cho nên anh cần gì hao phí tâm tư chỗ Giang Mặc Thần, tôi phải nói a, anh hoàn toàn có thể từ từ. Anh xem, trước đó Giang Mặc Thần thích anh, anh không để bụng anh ấy, bây giờ Giang Mặc Thần thích người khác, anh lại bắt đầu đuổi theo anh ấy. Cùng một chuyện, có đôi khi, luôn có một ít người có thói quen phạm tiện, nói không chừng, lúc anh theo đuổi Chu Dĩ Hành, Chu Dĩ Hành không để ý tới anh, bây giờ anh theo đuổi Giang Mặc Thần, Chu Dĩ Hành nên trở về theo đuổi anh, lúc này anh quay đầu lại, không phải hai người các anh thành đôi sao?"
Nguyên Minh Húc quả thật bị y lí luận tới không nói được gì.
Cuối cùng Yến Thanh Trì có kết luận, "Cho nên, nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ phản ứng Giang Mặc Thần nữa, chờ Chu Dĩ Hành về, ở bên cạnh hắn, nói cho Giang Mặc Thần, "lúc trước anh lạnh tôi, bây giờ tôi để anh trèo cao không nổi, không phải anh không phản ứng tôi sao, bây giờ, tôi cũng không phản ứng anh", lúc này mới là hung hăng trả thù! Bạch nguyệt quang sở dĩ là bạch nguyệt quang, là bởi vì nó chỉ có thể để nhìn lên, sờ không tới, bây giờ anh như cải trắng bán phá giá cho không Giang Mặc Thần như vậy, Giang Mặc Thần cảm thấy anh giá rẻ, không thèm nhìn anh. Này giống như một bộ điện ảnh hay, chúng ta không cần thù lao đóng phim cũng tình nguyện diễn, đạo diễn một bộ phim nát tới cho anh tiền đi đóng phim, anh còn ghét bỏ hắn cứ tìm tới cửa quấy rầy anh nghỉ ngơi, có phải đạo lý này không?"
Nguyên Minh Húc không nói gì.
Yến Thanh Trì nhìn hắn giống như đang tự hỏi cái gì, cảm thấy lần nói chuyện này không sai biệt lắm nên kết thúc ở đây, "Cuối cùng, có người chuyển lời cho anh, Nguyên Minh Húc, Giang Mặc Thần nhờ tôi nói với anh."
Nguyên Minh Húc nháy mắt có chút kích động, chờ mong nhìn y, "Nói cái gì?"
Yến Thanh Trì nhìn chờ mong trong mắt hắn, cảm thấy lời mình nói xong, phỏng chừng Nguyên Minh Húc lại phải ủy khuất khổ sở, nhưng từ trước đến nay nhân thiết lúc y đối mặt với Nguyên Minh Húc đều là ý chí sắt đá, bởi vậy cũng chỉ bình tĩnh trần thuật lại: "Giang Mặc Thần nói, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh xuất hiện trước mặt tôi, sẽ không có lần thứ hai. Còn có, con người quý ở tự tôn tự ái, tự mình tôn trọng mình, người khác mới có thể tôn trọng anh, đừng làm cho mình quá mức khó xử."
Nguyên Minh Húc sửng sốt, hắn nhìn Yến Thanh Trì, không dám tin tưởng.
"Biết vì sao anh ấy không trực tiếp nói với anh không?" Yến Thanh Trì hỏi.