Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 43: 43




Edit: Sơn Tra
Giang Nhu và Lê Tiêu đến nhà Thường Dũng, trước khi đi, cô ở nhà đã gấp gáp gội đầu, còn tốn một lúc lâu chọn quần áo từ trong rương, cuối cùng thay một chiếc áo sơ mi voan màu lam nhạt phối cùng quần denim, tóc cuộn thành một búi tròn.

Không trang điểm, chỉ đánh son môi.

Xong xuôi lại chưng diện cho An An một phen, thay bộ váy mới mua, trên chân là vớ ren màu trắng và giày xăng đan nhỏ, tóc được kẹp bằng hai chiếc kẹp, lộ ra khuôn mặt tròn trĩnh cùng cái trán nhẵn nhụi.
Lê Tiêu đã làm xong cơm sáng mà cô vẫn còn bận rộn, hắn dọn đồ ăn lên bàn, thấy Lê Hân vẫn còn đang thong thả quét nhà, kêu cô bé cũng nhanh đi thay quần áo.

Lê Hân không cần suy nghĩ đã lắc đầu: "Em không đi, đầu tóc em cũng ra mồ hôi.".

Không thích đến làm khách ở nhà người khác, đặc biệt là người không quen thuộc.

Lê Tiêu cạn lời, không rõ đầu tóc ra mồ hôi có liên quan gì đến nhà người ta làm khách.
Khoảng mười giờ, Giang Nhu ôm con gái cùng Lê Tiêu đi ra ngoài, cô để lại tiền cho Lê Hân, phòng khi cô bé không muốn tự mình nấu thì có thể đi ra ngoài ăn.

Nhà của Thường Dũng nằm trong khu chung cư cao cấp dưới danh nghĩa của công ty, không cần kể đến có bao nhiêu xa hoa, lộng lẫy.

Giang Nhu đi theo Lê Tiêu vào cổng khu chung cư, có cảm giác như hai thế giới với căn nhà thuê đó của mình, là một cảm giác phân biệt sâu sắc, làm cho cô có ảo giác như mình đã quay trở về đời sau.

Hoàn cảnh của khu vực này vô cùng tốt, có núi giả, hồ nước, đình nhỏ, còn có cầu trượt, bập bênh cho con nít, đường đi rộng rãi, xe ra vào thuận tiện, mỗi chung cư trong khu vực có từ hai mươi đến ba mươi tầng, tất cả đều còn rất mới.
Giang Nhu nhịn không được hỏi: "Nhà ở đây hẳn là rất đắt nhỉ?"
Vị trí địa lý cũng tốt, yên tĩnh giữa chốn phồn hoa.

Lê Tiêu "ừ" một tiếng: "Lúc mới xây dựng mỗi căn có giá khoảng một trăm vạn, hiện tại tăng lên hơn hai trăm vạn."
Giang Nhu tặc lưỡi một tiếng, hai trăm vạn ở hai mươi năm sau nghe còn được, nhưng ở hiện tại, cái giá đóa thật là giá trên trời.
Nhưng không thể không nói, cho dù là ở thời này thì vẫn có rất nhiều kẻ có tiền.
Cô nhìn thấy trên ban công phơi rất nhiều quần áo, nhịn không được hâm mộ nói: "Anh nhớ chăm chỉ làm việc, em cũng muốn được ở trong căn hộ lớn như vậy."
Quyết định kí thác hi vọng lên trên người Lê Tiêu, vì dù sao ở chỗ cô cũng không có hi vọng, mặc kệ là cảnh sát hay bác sĩ Trung y, dường như đều không phải ngành nghề kiếm được món tiền lớn.

Lê Tiêu nghe vậy mỉm cười đồng ý: "Được."
Hắn rất thích nghe Giang Nhu nói như vậy với mình, giống như bản thân được cô kỳ vọng rất cao.

Nhà Thường Dũng nằm ở tầng mười ba của tòa thứ tám, nhà nguyên căn, mỗi hộ một thang lầu, diện tích một trăm năm mươi mét vuông.

Lê Tiêu xách đồ đạc đi phía trước, Giang Nhu ôm An An theo phía sau.

Hắn gõ cửa hai lần, cửa mở ra từ bên trong, Thường Dũng tươi cười nhiệt tình chào đón bọn họ: "Mau vào đi, không cần thay giày, chị dâu cậu làm nhiều đồ ăn lắm, chỉ chờ hai người thôi đó."
Nói là nói như vậy, nhưng Lê Tiêu và Giang Nhu vẫn đứng ở cửa thay dép lê, An An thì không cần thay, tuy rằng bé con mang giày, nhưng căn bản không hề dính một chút bụi đất.

Bé con bây giờ đã có thể cư xử một cách bình tĩnh khi đến một nơi xa lạ, chỉ là tò mò quan sát xung quanh, sẽ không sợ hãi nép vào trong lồng ngực Giang Nhu nữa.

Chỉ có thể nói bé con hiện tại tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã đi theo Giang Nhu đến rất nhiều nơi, thấy khá nhiều chuyện đời.

Thường Dũng lúc ở nhà ăn mặc rất thoải mái, áo phông cùng quần đùi, chân đi dép lê, dẫn Lê Tiêu và Giang Nhu đến phòng khách.

Phòng khách lót đá cẩm thạch xa hoa, tường sơn vàng, sofa có kiểu dáng như trong cung điện châu u, rất biết đánh sâu vào thị giác của người xem.

Hai bé gái một lớn, một nhỏ bưng trái cây đã cắt sẵn đặt lên bàn trà, Thường Dũng cười giới thiệu: "Đây là hai con gái tôi, Thường Lôi và Thường Lạc."
Sau đó lại nói với hai cô con gái: "Lôi Lôi, Lạc Lạc, mau chào chú và dì đi."
Hai bé gái nhìn về phía Lê Tiêu và Giang Nhu, cô chị khoảng mười hai mười ba tuổi, cô em khoảng bốn năm tuổi.

Chị gái mở miệng trước: "Con chào chú Lê ạ, con chào dì Giang ạ."
Em gái cũng chào theo, giọng nói mềm mại: "Con chào chú Lê ạ, con chào dì Giang ạ."
Lê Tiêu gật đầu.
Giang Nhu mỉm cười nói: "Chào hai con."
Sau đó vẫy cánh tay An An: "Đây là An An, em còn chưa biết nói."
Hai bé gái đã sớm để ý đến An An trong lồng ngực cô, cảm thấy em gái nhỏ này vô cùng đáng yêu, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô em gái không kìm được tiến đến ngẩng đầu lên hỏi: "Con có thể ôm em gái một lát được không ạ?"
"Đương nhiên có thể."
Lúc đang nói chuyện, vợ của Thường Dũng từ trong phòng bếp lau tay đi ra: "Lê Tiêu tới sao?"
Thấy người đến, vội kêu hai đứa nhỏ đi châm trà.

Giang Nhu nhanh chóng nói: "Đừng khách sáo như vậy, bọn em cũng không khát."
Triệu Vân mỉm cười kéo cô ngồi xuống: "Có gì đâu mà khách sáo, hai người đến nhà làm khách, chẳng lẽ bọn chị lại không mời được một ly trà?"
"Nào, ngồi xuống đi, em chính là Giang Nhu sao, đã sớm nghe chồng chị nói tài nấu nướng của em rất tốt, chị vốn còn không tin, làm gì có ai mặt nào cũng tốt chứ? Bây giờ thấy người mới thấy là sự thật, khó trách Lê Tiêu còn trẻ như vậy đã kết hôn, nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ sớm một chút cưới về nhà."
Cô ấy nhìn Giang Nhu, mỗi một câu vừa nói đều là thật lòng.

Trước đó, ấn tượng của cô ấy đối với Giang Nhu chỉ dừng lại ở một người phụ nữ nông thôn ăn mặc quê mùa, tỉnh G có không ít phụ nữ đi theo chồng đến đây làm thuê, những người đó học theo cách ăn mặc, làm tóc của người thành phố nhưng vẫn lộ ra khí chất dân dã không thể diễn tả.


Không phải Triệu Vân xem thường người khác, là lo lắng không thể giao tiếp với bọn họ, đến lúc đó xấu hổ.

Lúc trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiêu, hắn nói chuyện mang theo một chút khẩu âm làm cho cô ấy nghe không hiểu lắm.
Nhưng Lê Tiêu là người thông minh, không bao lâu sau, khi lần nữa gặp lại, hắn đã nói giọng không khác gì với người địa phương.

Chỉ là Triệu Vân làm sao cũng không nghĩ đến, thì ra vợ của Lê Tiêu lại là người như thế này, bề ngoài xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khó tả, đặc biệt là đôi mắt kia, ôn hòa, có thần, làn da trắng trẻo, sạch sẽ, có lẽ là do còn trẻ, hoàn toàn không nhìn ra là người đã từng sinh con, dáng người yểu điệu, tinh tế, khi búi tóc và mặc áo sơ mi phối với quần denim trông rất trẻ trung, xinh đẹp.

Một nhà ba người đứng cùng nhau, đứa nhỏ trong lồng ngực Giang Nhu giống như được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, mà Lê Tiêu giống như một tảng đá lớn trải qua bao nhiêu sóng to mưa lớn, đầy vẻ hoang dại.

Nhưng khi đứng cùng nhau lại vô cùng hài hòa.
Triệu Vân bị suy nghĩ này của mình làm cho buồn cười, đẩy dĩa hoa quả đến trước mặt Giang Nhu: "Ăn chút hoa quả đi, đều là mới mua lúc sáng."
Nói xong lại vươn tay chọc bé con trong lồng ngực Giang Nhu: "Đây là An An sao, thật là xinh đẹp nha, chị chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp như vậy đâu đấy."
An An không thích bị người lạ chạm vào, lập tức rút tay nhỏ của mình ra, nhích lại gần trong lồng ngực Giang Nhu.

Triệu Vân cười càng vui vẻ hơn, cảm thấy đứa nhỏ này làm cái gì cũng đáng yêu.

Thường Lôi và Thường Lạc mang hai ly trà đến, em gái có phần hơi mũm mĩm, vui vẻ đặt ly trà xuống, sau đó cũng không rời đi, mà là đứng bên cạnh bàn trà nghiêng đầu nhìn An An.

An An cũng nhìn cô nhóc, vặn vẹo đầu nhỏ sang hướng khác không cho cô nhóc nhìn.

Giang Nhu xoa đầu cô nhóc, mỉm cười giải thích: "Em gái nhát gan, có hơi sợ người."
Thường Lạc cười khúc khích, lấy một quả chuối trên dĩa rồi lột vỏ: "Em gái thật đáng yêu."
Sau đó rất lễ phép đưa quả chuối đã lột vỏ cho Giang Nhu: "Dì ơi, cho em gái ăn."
Tim Giang Nhu muốn tan chảy, cô nhận lấy quả chuối: "Cảm ơn Thường Lạc."
Đưa chuối trên trước mặt An An: "An An, nhìn xem, đây là của chị Thường Lạc lột cho con."
Bé con ngồi trên đùi mẹ ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó mở miệng đòi ăn.

Chỉ là không thèm nhìn Thường Lạc bên kia.

Bề ngoài lạnh lùng hệt như bố bé con.

Có điều sau khi ăn xong thì từ trên đùi Giang Nhu trượt xuống, vịn chân Giang Nhu đứng vững.

Thường Lạc nhìn mà ngạc nhiên: "Em gái siêu cấp đáng yêu."
Cảm thấy động tác trượt xuống của bé con cũng rất đẹp.

Giang Nhu dở khóc dở cười.
Triệu Vân đứng dậy trở vào phòng bếp: "Mọi người ngồi lại một lát đi, chút nữa là xong ngay, chỉ có mấy món ăn thôi."
Giang Nhu vội nói: "Chị dâu đừng làm quá nhiều, ăn không hết lãng phí."
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm, lập tức sẽ xong."
Nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp.
Bên kia, Lê Tiêu và Thường Dũng đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.

Hai chị em nhà họ Thường đang ngồi xổm bên cạnh Giang Nhu xem An An, còn muốn sờ bé con, nhưng khi duỗi tay sắp chạm đến thì cục cưng lại vùi mặt lên đùi Giang Nhu tránh né.

Hai chị em dứt khoát lấy đồ ăn dụ bé con, một người lột nho, một người lột vải, đều là món bé con thích ăn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, An An đã bị dụ dỗ chơi cùng hai người, còn mỗi bên cắn một miếng, hết sức công bằng.

Em gái ngẩng đầu nhìn Giang Nhu: "Dì ơi, con có thể ôm em gái được không ạ?"
Giang Nhu mỉm cười: "Con có thể thử xem."
Thường Lạc bèn đứng phía sau An An, muốn ôm bé con từ sau nách.

Thử một chút, không ôm lên được, quá nặng.
Thường Dũng ở bên kia thấy vậy nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đừng làm em gái ngã."
Chị gái đi tới bế An An lên, nói với Giang Nhu: "Chúng con đưa em đi chơi một lát ạ."
Giang Nhu sảng khoái đáp ứng: "Được, thím rất vui vì được nhẹ nhàng một chút, làm phiền hai đứa rồi."
Hai bé gái nghe vậy mỉm cười, còn vui vẻ ôm An An vào phòng chơi.

Giang Nhu đứng dậy đi xuống phòng bếp hỗ trợ, Triệu Vân đang xào rau, thấy cô xuống thì nhanh chóng kêu cô đi ra ngoài: "Chỗ này mùi khói dầu nặng lắm, dễ bị ám mùi."
Giang Nhu không nghe, mỉm cười bước vào phụ giúp rửa chén trong bồn.

Triệu Vân lo lắng: "Ai da, cái đó dơ muốn chết, toàn là dầu mỡ, em mau buông ra đi, để lát nữa chị rửa."
Giang Nhu cười nói: "Không sao cả, lúc ở nhà em cũng phải làm việc mà."
Triệu Vân nghe xong trong lòng rất dễ chịu, mỗi lần trong nhà có người tới làm khách đều là ngồi ở trong phòng khách nói nói cười cười chờ ăn, không có người nào xuống đây giúp đỡ cô ấy.

Thật ra cô ấy đã sớm nghe chồng mình nói về chuyện của Lê Tiêu, nói hắn rất đẹp trai, nói năng lực của hắn rất xuất chúng.


Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiêu, cô ấy đã vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một người đàn ông lại có thể đẹp đến như vậy, người nổi tiếng trên ti vi cũng không thể sánh bằng.

Cô ấy còn muốn mai mối cho hắn, sau lại biết hắn đã kết hôn và có cả con, còn cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng sau khi nghe chồng mình cười nhạo hắn rất sợ vợ, người khác đi KTV ca hát, hắn lại không dám đi, nói vợ hắn mà biết sẽ ly hôn với hắn.
Ngay từ đầu cô ấy cũng cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó ngẫm lại mới cảm thấy kẻ đáng bị cười chê là chồng mình, vợ của Lê Tiêu đang ở quê, nếu hắn thật sự muốn đi thì vợ hắn cũng không biết được, chỗ nào là sợ vợ? Rõ ràng là bản thân hắn không muốn đi, giữ mình trong sạch.

Cũng vì chuyện này mà cô ấy có hảo cảm với Lê Tiêu.

Không giống như ông chồng mình, kể từ khi chị chồng gả cho người giàu có, chồng cô ấy cũng thay đổi theo, thường xuyên ra vào chốn ăn chơi ong bướm, kết giao với những kẻ không ra gì.

Lê Tiêu như vậy, cô ấy thật tình cảm thấy rất hiếm có.

Cho nên cô ấy vẫn luôn cảm thấy phụ nữ ở nông thôn có chút không xứng với người đàn ông tốt như vậy, vẻ bề ngoài xuất chúng, năng lực hơn người, ngoại trừ bằng cấp không cao ra thì không có khuyến điểm gì, rất xứng đôi vừa lứa với cô cháu gái vừa tốt nghiệp đại học của cô ấy.

Mãi cho đến lần trước, Lê Tiêu vì cứu chồng cô ấy mà bị thương, nghe nói vợ hắn không ngại ngàn dặm xa xôi bế theo con nhỏ đến đây chăm sóc cho hắn…
Cô ấy đột nhiên đã rõ ràng, tình cảm của hai vợ chồng này rất tốt, bản thân thật sự không nên có suy nghĩ như vậy.

Hai người vừa bận việc vừa nói chuyện phiếm, Triệu Vân cũng theo đó biết đươc năm nay Giang Nhu vừa thi đậu đại học, trong lòng lại lần nữa kinh ngạc cảm thán.
Cơm trưa làm chín món, bày đầy một bàn lớn, Triệu Vân còn cố ý nấu cháo gạo kê hải sâm cho An An.

Bé con rất thích ăn, ăn hết sạch cả một chén nhỏ.

Ăn xong còn được hai chị em gái dẫn đi chơi đánh đàn, cục cưng cũng không hiểu, tay béo đánh loạn xạ trên đàn piano, nghe thấy phát ra tiếng, khuôn mặt nhỏ tươi cười cực kỳ vui vẻ.

Từ nhà họ Thường đi ra, Lê Tiêu đột nhiên nói một câu: "Sau này cũng mua đàn pi cái gì đó cho An An."
Giang Nhu nhắc nhở: "Piano."
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả,: "Dù sao cũng giống nhau, là cái loại bấm loạn xạ."
Giang Nhu: "..." Giống nhau chỗ nào?
Những ngày tiếp theo, Giang Nhu vừa vẽ tranh vừa đọc sách về Trung y để tìm hiểu trước một chút.

Rất nhanh đã đến cuối tháng, ngày hai mươi bốn tháng tám, Giang Nhu cùng với Lê Tiêu đưa Lê Hân ra nhà ga.

Lúc chờ xe, Giang Nhu cẩn thận dặn dò: "Một mình em ngồi xe phải cẩn thận một chút, trên xe lửa nhiều móc túi, tiền phải được chia ra để giữ, có khả năng còn gặp phải bọn buôn người, cho nên dọc đường mặc kệ là ai tìm em nói chuyện đều không cần trả lời, nhờ em giúp đỡ cũng không được, càng không thể ăn đồ ăn thức uống người khác cho, buổi tối ngủ cũng phải cảnh giác."
Lê Hân gật đầu: "Em đã biết."
Giang Nhu lại nói: "Em cứ đến nhà thím Vương ăn cơm chiều, không cần câu nệ hay tự ti, lúc chị đi đã gửi tiền cho thím Vương, hơn nữa em chỉ ăn một buổi, không phải đến ở nhà thím.

Nhiệm vụ chủ yếu của em vẫn là học tập, anh rể em đã nhờ người mua cho em một chiếc xe đạp, trở về học cách đi xe đạp, học xong mỗi ngày đạp xe đi học, trung học số bốn cũng không xa lắm, coi như rèn luyện đi."
Lê Hân không ngừng gật đầu: "Dạ."
Giang Nhu sửa sang lại cổ áo cho cô bé: "Vậy được rồi, dọc đường cẩn thận một chút."
"Dạ dạ.".

truyện teen hay
Trong lòng Lê Hân rất thỏa thuận, cảm thấy cảm giác có chị quan tâm thật tốt.

Lúc xe lửa tới, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa cô bé vào tìm giường rồi kiểm tra qua, cảm thấy không có gì vấn đề mới đi.
Trong khi đi ra ngoài, An An cố gắng quay đầu nhìn lại, non nớt gọi: "Dì ——"
Giang Nhu hôn lên mặt bé con: "Đúng vậy, nói tạm biệt với dì đi."
Bé con dẩu môi.

Lê Hân vẫy tay với cục cưng: "Tạm biệt An An, nhớ phải nghe lời bố mẹ đó."
Sau khi xuống khỏi xe lửa, bé cưng ôm cổ mê, dáng vẻ rất khổ sở.

Nhưng bất hạnh hơn còn ở phía sau.

Lê Hân vừa đi, mấy ngày sau Giang Nhu cũng phải khai giảng.

Trước khi khai giảng một ngày, Lê Tiêu mua cho Giang Nhu một chiếc xe đạp kiểu nữ màu xanh lục xinh đẹp mới toanh, phía trước còn có rổ xe màu đen.

Có điều thứ này vừa nhìn đã biết đắt, Giang Nhu cảm thấy lãng phí tiền: "Sao lại mua xe mới? Mua một chiếc xe cũ là được rồi."
Lê Tiêu giúp cô điều chỉnh độ cao yên xe, nghe xong cũng không tiện nói gì, thản nhiên nói: "Sinh viên như em mà đi xe đạp cũ, không sợ bị người ta chê cười sao?"
Giang Nhu liếc hắn một cái: "Không nghĩ đến anh lại rất phù phiếm, nhưng em thì mặc kệ."
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng.
Cảm thấy tâm tính của cô khá tốt, người khác thi đậu đại học thì hận không thể thông cáo với cả thiên hạ, trong khoảng thời gian nhận được giấy báo trúng tuyển, tiệm cơm dọc đường treo đầy biểu ngữ, tất cả đều là người nhà những thí sinh đó mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Chỉ có cô là không nói cái gì, vẫn cư xử giống như ngày thường.


Như thể vào đại học là một việc hết sức bình thường.

Buổi tối đi ngủ, Lê Tiêu đột nhiên nói một cách thần bí: "Cho em xem thứ tốt."
Giang Nhu bị gợi lên lòng hiếu kỳ, quay đầu qua nhìn hắn: "Thứ gì tốt?"
Lê Tiêu với tay dưới gối, mò mẫm một lúc cũng không lấy ra được thứ gì, hắn nhíu mày,, cuối cùng còn ngồi dậy tìm, không tìm được thì quay đầu hỏi Giang Nhu: "Em thay vỏ gối sao?"
Giang Nhu lấy làm lạ: "Không có mà, em không có động đến nó."
Nhịn không được hỏi: "Anh tìm cái gì sao?"
Lê Tiêu không nói lời nào, lật chăn lên hai lần, thậm chí còn giở cả nệm lên, cuối cùng như là nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía con gái cưng đang nằm ngủ ngon lành.

Hắn duỗi tay đẩy thân thể nhỏ của bé con ra kiểm tra nhưng cũng không tìm được, chỉ là đôi mắt tinh ý phát hiện tay nhỏ của cục cưng đang nắm chặt lấy cái gì đó, bèn gỡ từng ngón tay nhỏ của bé con ra, đúng là món đồ hắn đã giấu, còn mỗi tay một chiếc.
"..."
Giang Nhu cũng nhìn thấy, vậy mà lại là "ba con sói", trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Lê Tiêu bình tĩnh lấy ra.
Giang Nhu đột nhiên nói: "Em quên nói với anh, bà dì của em tới."
Lê Tiêu không nghe hiểu, theo bản năng hỏi lại: "Em còn có bà dì sao? Ai vậy?"
"Chính là kinh nguyệt."
"..."
Người nọ nhíu mày nhìn cô, một hồi lâu mới phản ứng kịp kinh nguyệt là thứ gì, sau một hồi trầm mặc, nhịn không được chửi tục: "Đệt."
Giang Nhu cười ra tiếng, nằm xuống rồi vẫn còn cười, giường cũng theo đó rung lên.
Lê Tiêu có chút buồn bực, Giang Nhu nghiêng người ôm lấy hắn: "Anh là người làm việc lớn, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Lê Tiêu tức giận trừng cô, hung hăng nói: "Cứ cười đi, chờ em khỏi rồi, xem anh làm sao làm chết em."
Giang Nhu đỏ mặt, cảm thấy hắn nói chuyện quá thô lỗ, tức giận trừng hắn một cái rồi xoay người qua một bên ngủ.
Lê Tiêu cong môi.
——
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu phải đến trường học báo danh.
Lúc ăn sáng, Lê Tiêu hỏi cô có muốn hắn đi cùng hay không.
Giang Nhu nghĩ ngợi rồi nói: "Không cần đâu, cũng không biết có thể trực tiếp đi học hay không, em đi một mình là được rồi."
Lê Tiêu lên tiếng: "Vậy anh đưa An An theo."
Giang Nhu do dự: "Anh có thể chứ?"
Lê Tiêu lập tức khẳng định: "Có thể chứ, anh có một phòng làm việc riêng, để con bé chơi trong đó là được."
Nói xong dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Lát nữa anh sẽ mua đồ chơi cho con bé."
Giang Nhu gật đầu, trong lòng biết hôm nay quả thật không tiện đưa An An theo, bèn nói: "Vậy anh cẩn thận một chút, con bé hiện tại vừa mới biết đi, lúc anh không chú ý có thể đứng lên, đừng để con bé bị đụng trúng bàn ghế trong văn phòng."
"Được."
Lúc tạm biệt nhau vào buổi sáng, An An thấy mẹ đạp xe đi học không cho mình theo thì bật khóc, cái miệng nhỏ dẩu lên: "Mẹ… oa oa oa."
Vô cùng thương tâm.
Lê Tiêu ôm bé con: "Bố ở đây, mẹ con phải đi học."
Cục cưng không thèm để ý tới hắn, vặn vẹo thân thể, khóc lóc duỗi tay đòi mẹ.
Lê Tiêu thấy không đành lòng, ôm con gái xoay người đi vào nhà, bé con còn tức giận đánh hắn.

Lê Tiêu mỉm cười: "Ở trước mặt mẹ con thì ngoan như vậy, tại sao ở trước mặt bố lại thành cái dạng này?"
An An vô cùng thương tâm, cứ "oa oa oa" khóc không ngừng, chỉ là không cần hắn.

——
Giang Nhu đến trường học, cô không phải là người tới sớm nhất, có mấy sinh viên đã tới từ mấy ngày trước, trời còn chưa sáng đã mang theo túi lớn túi nhỏ vào trường.

Buổi sáng là báo danh cùng với nhận chăn và bình nước, chăn và bình nước là miễn phí, Giang Nhu lấy và đựng đầy cả túi, cột lên yên sau xe đạp.

Làm xong những việc đó mà vẫn còn sớm, cô bèn đem đồ đạc trở về trước, sau đó quay trở lại tìm các thành viên của câu lạc bộ, đồng thời xin được đeo phù hiệu người tình nguyện trên tay áo, cùng các đàn anh, đàn chị tiếp đón tân sinh viên.

Hôm nay là khai giảng, căn tin cũng mở cửa, sáng nay Giang Nhu cố ý nói với Lê Tiêu một tiếng, để giữa trưa hắn không cần trở về nhà một chuyến, cô sẽ ăn cơm ở trường học.

Cho nên giữa trưa cô không trở về mà ăn cơm ở căn tin, bận rộn đến khoảng một giờ chiều thì có người thông báo với cô, cố vấn mở cuộc họp phát sách ở phòng truyền thông lúc một giờ rưỡi.
Giang Nhu bèn hỏi đường đi đến phòng truyền thông, chờ đến khi cô tìm được đến phòng một lẻ một thì đã có rất đông người ngồi trong lớp.

Đều là sinh viên năm nhất, rõ ràng đều không quen biết, vậy mà mọi người lại trò chuyện vô cùng náo nhiệt, có mấy bạn học còn cầm điện thoại di động trên tay.

Lúc trước Lê Tiêu cũng muốn mua cho Giang Nhu một chiếc điện thoại di động, nhưng khi Giang Nhu biết chuyện đã ngăn cản hắn, điện thoại di động ở thời đại này đắt đến mức dọa chết người ta, rẻ nhất cũng phải hai đến ba ngàn, truy cập mạng cũng phải tốn hơn một ngàn, lại không có tác dụng gì, cần thứ đó làm gì chứ?
Giang Nhu tìm đại một chỗ ngồi xuống, đợi một lúc, người trong phòng học ngày càng nhiều, đến một giờ hai mươi lăm, có vài người bước vào lớp, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng trong số đó bước lên bục giảng, tự giới thiệu là cố vấn của hai lớp bọn họ, họ Từ.

Cô Từ nói xong thì mời phó viện trưởng tới đây cùng cô ấy lên bục phát biểu, mọi người ở dưới vỗ tay không ngừng.

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc với Giang Nhu đang ngồi phía dưới, đời trước cô học cảnh sát cũng là như thế này, cố vấn và lãnh đạo lên trên bục nói rất nhiều lời cổ vũ, động viên bọn họ.
Trở về hai mươi năm trước, cô giống như được ôn lại lần nữa.
Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, cố vấn nhờ hai nam sinh khiêng sách và đồng phục quân sự, sách được mang đến phát tại chỗ chất thành một chồng dày.

Xong xuôi đã là hai giờ ba mươi chiều, cố vấn yêu cầu mọi người tập trung tại sân thể dục lúc sáu giờ tối để huấn luyện quân sự, sau đó thì tan học.

Giang Nhu đau khổ nhăn mặt, cô nhớ đến tân sinh viên còn phải trải qua một đợt huấn luyện quân sự.

Chỉ là hiện tại cô không ở trong trường nên có chút phiền phức, nghĩ ngợi một hồi, cô ôm sách đuổi theo cố vấn, nói tình huống của bản thân: "Thưa cô, em là Giang Nhu học năm nhất, tình huống của em tương đối đặc thù, bởi vì em đã kết hôn sinh con cho nên hiện tại đang ở nhà thuê bên ngoài, nếu nửa đêm thầy huấn luyện quân sự đột nhiên yêu cầu luyện tập chỉ sợ em không có biện pháp biết được."
Cố vấn nghe Giang Nhu nói xong liền biết cô là ai, liếc mắt nhìn cô một cái: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói với thầy huấn luyện của các em một tiếng, nhưng buổi tập huấn sáu giờ chiều hôm nay nhất định phải tới, thầy huấn luyện sẽ nói một số yêu cầu khi huấn luyện quân sự."
"Dạ."
Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng cố vấn rời đi, sau đó nhanh chóng đạp xe về nhà, buông sách xuống rồi đi tìm Lê Tiêu.

Một ngày không nhìn thấy An An, trong lòng nhớ muốn chết.
Giang Nhu ngồi xe buýt đi, đợi khoảng mười phút mới có xe, sau đó tìm được công ty của Lê Tiêu rồi đi lên lầu bốn.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhu tới công ty của Lê Tiêu, công ty rất lớn, bên trong trang hoàng có chút giống nơi làm việc của nhân viên văn phòng trong các bộ phim Hồng Kông.


Cũng không ai cản cô, Giang Nhu một đường tìm được phòng làm việc của Lê Tiêu, phòng làm việc của hắn nằm ở phía Đông, cửa bằng gỗ, bên trên có viết tên và chức vụ của hắn.

Giang Nhu đẩy cửa vào, nhìn thấy trong phòng làm việc, An An đang vui vẻ chơi với bố, Lê Tiêu ngồi vắt chéo chân trên ghế xem văn kiện, mà An An thì xem chân hắn là bập bênh, ôm rất chặt, được Lê Tiêu nâng lên hạ xuống, cười khanh khách ra tiếng.

Sau khi Giang Nhu tiến vào, bé con quay đầu nhìn lại, thấy người đến là mẹ, cái miệng nhỏ dẩu lên mếu máo.

Dáng vẻ cực kì tủi thân.

Giống như người vừa rồi chơi vui vẻ không phải là mình vậy.

Giang Nhu dở khóc dở cười: "Có chuyện gì nào?"
Lê Tiêu nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người mặt mày cũng ôn hòa lại: "Sao em lại đến đây?"
Giang Nhu khom lưng bế An An lên: "Tới xem hai người."
Cúi đầu hôn lên khuôn mặt bé con, cục cưng ôm chặt cổ cô, dính người vô cùng.

Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm, Giang Nhu còn thuận tiện mua kem chống nắng, chuẩn bị cho ngày mai dùng.
Cơm nước xong về đến nhà thì đã là năm giờ, Giang Nhu bèn thay đồ huấn luyện quân sự, mặc xong quần áo, cô đột nhiên có cảm giác trở về quá khứ.

Lúc từ trong phòng đi ra, Giang Nhu còn làm tư thế quân đội tiêu chuẩn với Lê Tiêu.

Dáng người đĩnh đạc, thẳng đứng, ánh mắt trong trẻo có thần.
Lê Tiêu đang ôm An An ngồi trên ghế, thấy một màn như vậy thì ngây ngẩn cả người.
Giang Nhu chào xong, cúi đầu sửa sang lại thắt lưng.

An An nhìn mẹ xa lạ, duỗi tay muốn cô ôm, Giang Nhu chỉnh thắt lưng xong thì bế bé con lên hôn.

Thanh âm của Lê Tiêu có chút khàn khàn: "Em như vậy rất đẹp."
Giang Nhu tự tin cười nói: "Đó là đương nhiên."
Giọng điệu như thể điều đó là lẽ thường tình.
Lê Tiêu ngơ ngẩn nhìn theo, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mặt tự tin như vậy của cô, giống như cả người cô đều tỏa ra ánh hào quang, mà bộ quân phục này như hợp làm một với cô.

Cô không hỏi "Thật vậy sao?", cũng không khiêm tốn nói "Cũng được thôi", ngay tại giây phút này, Lê Tiêu giống như chợt hiểu ra cái gì.

Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt trong trẻo và sạch sẽ của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Hắn nghĩ, cô của trước kia hẳn là một người rất tuyệt vời.

Năm giờ ba mươi, Giang Nhu ra khỏi nhà, An An được Lê Tiêu bọc bằng khăn trải giường đeo lên người cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn mẹ, cuối cùng như là cam chịu, uể oải nằm lên lưng bố.

Những ngày kế tiếp, Giang Nhu trải qua đợt huấn luyện quân sự căng thẳng, chỉ là thể chất của cô thật sự quá kém, giữa chừng ngất xỉu hai lần.

Cô không dám nói chuyện này với Lê Tiêu, không biết vì sao, cô có cảm giác nếu hắn biết được nhất định sẽ làm lớn chuyện.

Suốt mấy chục ngày huấn luyện quân sự, sau khi kết thúc Giang Nhu có cảm giác bản thân như bị thay một lớp da, từ trước đến nay chưa từng mệt mỏi đến như vậy.

Tuy rằng thân thể của cô không được, nhưng thầy huấn luyện khen thái độ của cô là tốt nhất, động tác cũng chuẩn nhất.
Ngày nào cũng là người đến sớm nhất, chưa bao giờ than khổ than mệt.
Giang Nhu hổ thẹn trong lòng, dù sao thì quá trình huấn luyện mà cô từng trải qua còn mệt hơn lần này rất hay.

Buổi tối hôm kết thúc, Giang Nhu sống dở chết dở nằm trên giường không cử động, Lê Tiêu thuần thục giúp cô mát xa chân, An An vui vẻ đi tới đi lui bên cạnh, bởi vì lúc này mới có thể nhìn thấy mẹ mỗi ngày.

Dưới tình huống mà Giang Nhu không hề hay biết, bé con đã học được cách đi đường mà không cần người đỡ.

Chẳng qua là tư thế xiêu vẹo, khập khiễng, hệt như một chú chim cánh cụt đụng trúng đầu, làm cho mọi người lo lắng bé con sẽ bị ngã.

Lực tay của Lê Tiêu rất khỏe, ấn vừa đủ lực trên đùi Giang Nhu, chẳng qua vừa ấn đã bắt đầu giở trò lưu manh, Giang Nhu cảm thấy ngứa, tức giận đá hắn: "Anh nghiêm túc chút đi."
Lê Tiêu nhướng mày: "Chỗ nào không nghiêm túc?"
Bé cưng nghe tiếng, vụng về xoay người lại, hết nhìn mẹ lại nhìn bố, sau đó không chút do dự duỗi tay đánh bố.

Giang Nhu thấy vậy, cười đến vô cùng vui vẻ.
Lê Tiêu bất đắc dĩ, quay đầu nói với con gái cưng: "Con chỉ biết thiên vị mẹ con."
Cũng không biết An An nghe có hiểu không, đặt mông ngồi xuống giường, sau đó bò đến bên cạnh mẹ.

Giang Nhu ôm lấy cục cưng, hôn "chụt" một cái.

Đôi mắt to tròn của bé con cong lên.

Lê Tiêu nhìn dáng vẻ vui đùa của hai mẹ con cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Nửa đêm, hai người dỗ con ngủ rồi lén lút chạy ra ngoài.

Giang Nhu vốn dĩ không muốn di chuyển, nhưng Lê Tiêu không chịu, bế ngang cô lên: "Anh đã chờ hơn một tháng rồi, mấy ngày nữa bà dì của em sẽ lại tới."
Giang Nhu tức giận đánh hắn: "Anh thật là… phát rồ."
Lại còn tính ngày.
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, để cô muốn mắng thế nào thì mắng.
Bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng thở gấp gáp cùng với tiếng thấp giọng mắng chửi.

Quá trình không tính là dễ chịu, hai người đều xem như là tay mơ, gấp rút kết thúc lần đầu tiên, sau đó mãi cho đến một hai giờ sáng mới lén lút trở về phòng.
Không có gì bất ngờ, ngày hôm sau, hai người đều thức dậy muộn..