Ngày mười sáu tháng hai, nhà trẻ mở cửa trở lại, bé cưng mới sáng sớm đã ăn vạ trên giường không muốn đi học, Giang Nhu đã dỗ dành cả buổi vẫn không có tác dụng.
Giang Nhu thường hay nói Lê Tiêu chiều hư con gái, nhưng thật ra cô mới là người nuông chiều hơn cả. An An ở trước mặt cô sẽ làm nũng hoặc giở chút tính khí, ngược lại thì chiêu này lại không có tác dụng với Lê Tiêu, làm nũng còn đỡ hơn một chút, nhưng nếu là giở thói tính khí, Lê Tiêu vốn dĩ sẽ không để bản thân bị xoay vòng vòng.
Lê Tiêu để Giang Nhu đi nấu cơm, hắn tự mình đi thay đồ cho An An.
Sau khi Giang Nhu rời đi, hắn mặc kệ bé cưng có đang nằm lì trên giường hay không, cầm lấy quần áo xỏ lên người con gái. An An biết bố là người nói một là một, chỉ đành chu môi ngồi dậy cho hắn tùy ý mặc quần áo, sau đó không vui nói: "Bố, bố mặc quần áo không thoải mái, bên trong khó chịu."
Lê Tiêu thấy quần áo bị cuốn vào nhau, hắn bình tĩnh kéo xuống rồi nói: "Là do con quá béo."
An An khịt mũi xuống giường, sau đó chạy tới phòng bếp tìm Giang Nhu: "Mẹ ơi, con không nhấc tay lên được."
Giang Nhu rót sữa nóng trong nồi vào ly, sau đó bưng bữa sáng vào phòng ăn rồi nói với An An: "Lại đây mẹ xem nào."
An An ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô. Giang Nhu đặt thức ăn xuống bàn, sau đó xoay người ngồi xổm xuống xem thử thì phát hiện Lê Tiêu lại lấy áo mặc bên trong đi mặc ở bên ngoài, áo len rộng rãi bị nhét vào trong chèn ép thành từng nếp gấp, cô tức giận nói: "Mặc đồ kiểu gì đây chứ?"
Cô giúp con gái cởi quần áo ra mặc lại.
An An gật đầu phụ họa: "Bố là đồ ngốc."
Buổi sáng, An An lại không muốn đi học nhưng vẫn bị đưa đến nhà trẻ.
Lê Hân đã quay trở lại trường hai ngày trước, sau khi đưa An An đến nhà trẻ, Lê Tiêu lại đưa Giang Nhu đến đại học G.
Sau đó, một nhà ba người tiếp tục sinh hoạt như ngày thường.
Học kỳ này, lớp học của Giang Nhu không có nhiều thay đổi, ngoại trừ chương trình học ngày càng khó hơn, chính là trong lớp thiếu đi hai bạn học, một người chính là Hứa Hiếu Văn, người còn lại tên là Hàn Lộ Lộ. Hứa Hiếu Văn là chuyển ngành, còn Hàn Lộ Lộ hình như là được gia đình cho đi du học.
Cô gái lúc trước yêu đương với Hứa Hiếu Văn gần đây khiêm tốn hơn nhiều, bởi vì sau khi chuyển ngành không bao lâu, Hứa Hiếu Văn lại dây dưa với mấy cô gái khác trong lớp mới.
Hứa Hiếu Văn trước khi đi còn tới tìm Giang Nhu nói bản thân sắp đi rồi, Giang Nhu nghe nhưng không thể hiểu được, đi thì đi thôi, chẳng lẽ trước khi đi còn muốn đánh với cô một trận sao?
Giang Nhu lười để ý đến cậu ta, cô thu dọn sách vở rồi đến nhà ăn tìm Đổng Minh Minh.
Đổng Minh Minh bây giờ vô cùng ghen tị với Lâm Thư Quân, rõ ràng cô ấy có đối tượng sau mình, hơn nữa đối tượng của cô ấy còn là do bản thân và Giang Nhu tình cờ làm mai, không nghĩ tới hai người họ lại tiến triển nhanh như vậy, vừa hết năm đã kết hôn, lúc này mới qua mấy tháng đâu?
"Cô ấy đã có chồng, còn cậu đã có cả con, chỉ có mình vẫn còn đang yêu đương, thật không phục mà."
"... Mấy chuyện này giống nhau sao?"
Đổng Minh Minh chỉ là khó chịu: "Cậu không biết hai người họ dính nhau bao nhiêu đâu, Phó Phi ngày nào cũng đến đưa cơm cho cô ấy, có đôi khi còn tự mình nấu, bạn trai mình không có như vậy đâu."
"Vậy cậu đổi người khác đi."
Đổng Minh Minh lập tức sửa miệng: "Thật ra cũng không đến mức như vậy, anh ấy quả thật rất bận, mỗi ngày chỉ có bốn đến năm giờ để ngủ, có đôi khi còn phải thức trắng đêm, tổ đội của anh ấy không có anh ấy thì không được..."
Vừa nhắc đến bạn trai mình, Đổng Minh Minh liền bắt đầu nói không ngừng, Giang Nhu đã sớm quen.
Cũng không biết nhớ tới cái gì, Đổng Minh Minh đột nhiên bật cười: "Tết năm nay thằng cha Đổng Thành Lỗi lại kiếm cớ không về, nói muốn ra nước ngoài mở cuộc họp, cho nên mình dứt khoát đưa mẹ đến nhà bạn trai ăn Tết."
Giang Nhu nghe được lời này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Dì đồng ý sao?"
Đổng Minh Minh tự tin: "Đó là đương nhiên, mẹ mình vẫn luôn chiều theo ý mình, chỉ cần bà ấy cảm thấy đối tượng của mình tốt là được. Bà ấy vừa nhìn đã rất thích Thẩm Hạ, bây giờ trực tiếp kêu người ta là Tiểu Hạ luôn rồi. Mình có nói với mẹ bạn trai mình còn chưa biết nhà mình có tiền, kêu bà ấy ăn mặc giản dị một chút, mẹ mình còn cố ý lên phố mua một bộ quần áo giá rẻ. Vốn dĩ hôm đó bà ấy vẫn có hơi không vui, có điều sau đó lại chơi vui đến quên Đổng Thành Lỗi."
"Điều kiện nhà bạn trai mình chỉ ở mức trung bình nhưng ba mẹ anh ấy là người rất tốt. Thân thể của mẹ anh ấy không tốt lắm, lúc trước bà ấy là công nhân của một xưởng dệt, ba anh ấy là cảnh sát đã về hưu, mẹ mình nói chuyện với hai người họ rất hợp."
Đổng Minh Minh nở nụ cười vui vẻ, những đả kích mà ba gây ra cho cô ấy không hề khiến cô ấy suy sụp, cũng không hề lấp đầy thế giới của cô ấy bằng thù hận cùng ngờ vực, mà ngược lại càng làm cho cô ấy biết cái gì mới là quan trọng nhất, cũng càng thêm trân trọng những gì mình đang có.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của bạn mình, không thể không cảm thấy vui thay cho cô ấy: "Tốt quá rồi, về sau mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ không có mâu thuẫn."
Đổng Minh Minh càng cười vui vẻ hơn: "Dì rất thích mình, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng mình vòng tay bằng vàng, bây giờ thì thường xuyên gọi mình đến ăn cơm, ở nhà có món gì ngon cũng gọi điện thoại cho mình, thật ra dì rất đáng thương, Thẩm Hạ nói trước anh ấy vốn dĩ còn có một người chị gái, chỉ là khi còn nhỏ đã qua đời vì bệnh, mẹ anh ấy đã chịu đả kích rất lớn, có lẽ cũng vì vậy cho nên dì mới xem mình giống như con gái ruột mà đối đãi."
Giang Nhu nói một cách chân thành: "Ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn."
"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy như vậy."
—
Chiều thứ sáu không có tiết học, Giang Nhu bèn chạy đến nhà trẻ đón cục cưng, còn gạt cô giáo nói hôm nay mình có công việc nên mới đón con gái về trước.
Cô giáo cũng không hỏi nhiều, giúp Giang Nhu thu dọn đồ đạc xong còn rất nhiệt tình vẫy tay tạm biệt.
An An rất vui vẻ vì hôm nay có thể tan học sớm, bé con nắm tay Giang Nhu tung tăng ra ngoài, còn vừa đi vừa nói tạm biệt với những bạn nhỏ phía sau.
Ánh mắt hâm mộ bạn bè làm cục cưng đắc ý không thôi.
Sau khi ra khỏi trường học, An An ngẩng đầu hỏi Giang Nhu: "Mẹ ơi, mẹ định đi đâu thế ạ?"
Giang Nhu tinh nghịch mỉm cười: "Mẹ dắt con đi ăn đồ ngon."
Sau đó, cô để bé con ngồi ở ghế sau rồi chở con gái đi ăn cơm trưa, ăn cơm xong thì lại đưa cục cưng đi dạo phố, mua đồ chơi vịt Donald, còn mua kẹo bông gòn, bóng bay, còn chơi ném vòng. An An ném mãi mà không trúng cái nào, Giang Nhu bèn lấy chiếc vòng cuối cùng trên tay con gái, giúp cục cưng ném được một bộ búp bê sứ ao ước.
An An phấn khích vỗ tay: "Mẹ giỏi quá đi!"
Giang Nhu đưa bộ búp bê sứ cho con gái, An An rất vui, giơ bộ búp bê sứ lên nói với Giang Nhu: "Đây là bố mẹ và An An."
Búp bê sứ màu đỏ lễ hội là một nhà ba người, Giang Nhu nghe con gái cưng nói vậy, tim cô như muốn tan chảy ra: "Con ngồi đi, chúng ta đi tìm bố."
"Dạ, An An muốn đưa em búp bê cho bố."
Lúc Giang Nhu và An An đến nhà xưởng thì đã là ba giờ chiều, cô đi thẳng đến văn phòng của Lê Tiêu nhưng không thấy ai ở đó.
An An rất quen thuộc với văn phòng của bố, đầu tiên là ném cặp sách xuống, cởi giày nhảy tới nhảy lui trên sô pha, sau đó mới chợt nhớ ra gì đó, cục cưng chạy đến lục ngăn tủ của bố tìm đồ ăn vặt, tìm được rồi thì lập tức đưa cho Giang Nhu.
Giang Nhu đang ngồi trên ghế ông chủ của Lê Tiêu nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của con gái, cô tự hỏi cục cưng lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy?
Ngay lúc hai mẹ con đang nhàn nhã ăn vặt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, lúc vào Giang Nhu không đóng kín cửa cho nên có thể nghe thấy.
An An nhận ra bố đến, đang định đứng dậy gọi thì đã bị Giang Nhu bịt miệng lại.
Bên ngoài, Lê Tiêu đang lạnh lùng yêu cầu Tào Vượng đưa mẹ anh ta trở về quê.
"... Chuyện lần trước bà ta làm với vợ cũ của anh, chỉ cần đi hỏi thăm một chút là biết rõ đầu đuôi, nếu anh là người có đầu óc thì sẽ biết nên làm thế nào, chứ không phải là đợi tôi đến nhắc nhở anh. Nếu không phải con trai anh nửa đêm nửa hôm chạy tới tìm tôi, vợ cũ của anh có khi đã xảy ra chuyện, phải, anh cảm thấy hiện tại người đã được cứu rồi, đã không còn chuyện gì to tát, nhưng anh có từng nghĩ tới hay không, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, nhà xưởng sẽ gánh chịu hậu quả thế nào?"
"Một khi để người khác biết trong xưởng chúng ta có người chết, về sau còn ai dám mua sản phẩm của chúng ta? Về sau còn ai dám hợp tác với nhà xưởng chúng ta? Nhà xưởng chúng ta hiện có hai trăm ba mươi người, nhiều người phải làm việc kiếm tiền nuôi gia đình như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh gánh nổi trách nhiệm sao?"
"Anh xem mẹ anh đã làm cái gì đi, nếu không phải hôm đó tôi đến xem thì cũng sẽ không biết nhà xưởng chúng ta từ lúc nào lại biến thành bãi rác, chúng ta là xưởng sản xuất thực phẩm, bà ta nhặt những thứ rác rưởi đó về làm cái gì? Sao hả? Bà ta có thù oán gì với ông đây đúng không? Nếu như bị người khác biết, anh có biết sẽ có hậu quả thế nào không?"
"Tào Vượng, thân là thành viên cốt cán của nhà xưởng, đây là tác dụng chính của anh sao? Anh còn có mặt mũi chạy tới đây hỏi có phải tôi thiên vị vợ anh hay không? Sao nào, anh nghi ngờ tôi có mưu đồ gây rối bất chính gì với vợ anh? Anh con mẹ nó không có não hả?"
Lê Tiêu mắng không hề nể nang chút nào, dường như hắn thật sự tức giận, càng mắng càng lớn tiếng.
Trong văn phòng, An An kéo bàn tay đang che miệng của mẹ xuống, nhỏ giọng nói với Giang Nhu: "Bố lại tức giận rồi."
Giang Nhu không ngờ Lê Tiêu ở bên ngoài lại là kiểu này, hung dữ như vậy, cô không thể không hỏi con gái cưng: "Trước đây bố cũng từng mắng người như vậy sao?"
An An nghiêm túc gật đầu: "Bố từng mắng rất nhiều người, bọn họ đều rất sợ bố."
"..." Thật sự là nhìn không ra đó nha.
Bên ngoài, Tào Vượng thấy có không ít người dưới lầu nhìn lén, trong lòng không khỏi xấu hổ: "Mẹ tôi nói tối hôm đó cậu cứ nắm tay vợ tôi không buông, còn có lúc trước nữa, ông chủ như cậu đây cũng rất nhiều lần đến tìm cô ấy nói chuyện riêng..."
"*** mẹ!"
Sắc mặt Lê Tiêu càng thêm âm trầm khó coi: "Anh con mẹ nó thật sự cho rằng ông đây tốt tính chắc? Có phải anh cho rằng nhà xưởng chúng tôi thiếu anh thì không được đúng không? Nếu không phải lúc trước ông đây thấy anh đáng thương thì đã không nhận anh, anh thật sự cho rằng ông đây không tìm được người nào khác chắc?"
Lê Tiêu cũng không thèm nói lời vô nghĩa với người nọ nữa, trực tiếp nói với những người đang nghe lén dưới lầu: "Tất cả nghe đây cho tôi, nhà xưởng là của chung, không phải của riêng ai, nhà xưởng có tốt thì cuộc sống của tất cả chúng ta mới tốt được. Cho nên đừng ai hòng lôi kéo quan hệ hay kể lễ tình xưa với ông đây, nếu như ai cũng chạy đến kể lễ tình xưa nghĩa cũ thì nhà xưởng này lấy người đâu mà vận hành? Tôi chỉ nhìn vào năng lực, ai có năng lực thì tôi xem trọng người đó, ai không có tài cán gì thì ngoan ngoãn lo việc của mình đi. Tôi cũng không rảnh lo chuyện nhà của mấy người, đừng có đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó đến đây làm phiền tôi, ông đây không phải Bồ Tát, cứu người còn rước thêm thù?"
"Cuối cùng, tôi nhấn mạnh lại lần nữa, về sau ai làm ra chuyện có ảnh hưởng xấu đối với nhà xưởng thì tôi nhất định sẽ không khách sáo, mặc kệ người đó có phải là người đi theo tôi lâu năm hay không."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tào Vượng: "Tào Vượng, tôi nói với anh lần cuối, để cho mẹ anh rời khỏi nhà xưởng trước ngày mai, hoặc là bà ta đi, hoặc là ai mẹ con anh cùng nhau cuốn gói, không có thương lượng gì hết."
"Sau cùng, bởi vì năng lực cá nhân của Tào Vượng còn hạn chế, công việc giám sát xây dựng nhà xưởng phụ từ hôm nay trở đi giao cho Nghiêm Xương."
Quản lí xưởng nghe lén dưới lầu đều đã ngoan ngoãn lên đây, nghe hắn nói vậy, không ai dám nói lời nào, toàn bộ lầu ba im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Lê Tiêu nói xong liền đóng sầm cửa đi vào văn phòng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, bên cạnh tiếng vỗ tay, còn có thanh âm phấn khích của một thanh niên trẻ: "Xưởng trưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn Tào Vượng."
Tào Vượng lập tức tái mặt.
Chu Kiến đứng ngay cửa nói: "Được rồi, giải tán đi, chúng ta ai về làm chuyện nấy, xin mọi người đừng lan truyền lung tung mấy lời bịa đặt về ông chủ, tình cảm của ông chủ và bà chủ rất tốt, nếu như truyền đến tai bà chủ, có khi sẽ có chuyện lớn đó."
"Ông chủ của chúng ta là người tốt bụng, đã làm việc tốt còn bị người ta suy đoán một cách ác ý, thật hết nói nổi mà, Tết nhất ai lại không muốn ở nhà ôm vợ con ngủ ngon đâu? Hai ba giờ sáng chạy đôn chạy đáo đi cứu người, cho hỏi có ông chủ chỗ nào làm được như vậy chứ?"
Chu Kiến vừa mới nói xong thì lập tức có người phụ họa: "Có người chỉ vì ỷ vào chuyện xưởng trưởng dễ nói chuyện mà ức hiếp người quá đáng."
"Năng lực thì không có, nhưng vu khống người khác lại rất giỏi."
...
Giang Nhu không nghe thấy bọn họ nói gì sau đó, Lê Tiêu vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Nhu ngồi trên ghế của mình, hắn có hơi sửng sốt, sau đó dần dần lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Giang Nhu nói: "Chiều nay thầy cô trong trường mở họp, chúng em được nghỉ, cho nên mới đến đây tìm anh."
Lê Tiêu đi tới, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn rồi rồi cầm ly đi rót nước. Sau khi trở về bên cạnh Giang Nhu, hắn khom lưng muốn bế người lên thân mật một phen. Giang Nhu vội tránh đi, nhưng Lê Tiêu không cho, hắn cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
An An đã trốn dưới gầm bàn từ lúc hắn vào cửa, vốn đang định dọa bố, không ngờ lại thấy cảnh này, cục cưng chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên gãi gãi mặt: "Bố xấu hổ kìa."
"..."
Lê Tiêu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt to tròn của con gái cưng, hắn làm như không có gì đứng lên hỏi: "Sao con cũng tới đây?"
Giang Nhu đỏ mặt ngồi thẳng lưng, hắng giọng, sau đó làm bộ làm tịch nhìn lên trần nhà.
An An từ dưới gầm bàn chui ra, hết nhìn bố lại nhìn mẹ, bé cưng không trả lời vấn đề này, mà là hiếu kì nói: "Con nhìn thấy bố mẹ hôn môi."
"..."
Sợ cục cưng lại nói thêm cái gì nữa, Lê Tiêu đánh trống lảng hỏi Giang Nhu: "Lúc nãy em nghe hết rồi sao? Có dọa đến em không?"
Giang Nhu trịnh trọng gật đầu: "Nghe được một ít, không có dọa đến em."
Cảm thấy như vậy quá không tự nhiên, cô vội bổ sung: "Tần Tú Tú vẫn ổn chứ?"
Mấy ngày trước, Giang Nhu nghe Chu Kiến nói vợ chồng Tần Tú Tú đã ly hôn, Tần Tú Tú cùng hai đứa trẻ trắng tay rời khỏi nhà, Chu Kiến đã xếp kí túc xá khác cho họ, cách chỗ của Tào Vượng rất xa.
Lúc trước Chu Kiến có tiếp xúc với Tần Tú Tú một khoảng thời gian, vốn trước đó Lê Tiêu đã định bồi dưỡng cho Tần Tú Tú, bởi vì Tào Vượng đi theo bọn họ đã lâu, nhưng năng lực của anh ta lại rất tầm thường, không có khả năng thăng tiến, còn nếu bọn họ gạt Tào Vượng qua một bên, thì lại giống như nhà xưởng của bọn họ không có tình người, cho nên Lê Tiêu mới cân nhắc Tần Tú Tú, kêu Chu Kiến dẫn dắt cô ấy.
Không nghĩ tới sau khi ở chung một khoảng thời gian, hắn phát hiện Tần Tú Tú thật đúng là không tồi, làm việc cẩn trọng lại có đầu óc, giỏi hơn bản thân hắn lúc ban đầu nhiều, lúc hắn vừa mới qua bên này, làm chuyện gì cũng cần anh chỉ điểm.
Bây giờ cái thai của Tần Tú Tú đã không còn, kế tiếp chỉ cần cô ấy ra sức làm việc, trong xưởng có rất nhiều cơ hội, tương lai nhất định sẽ thành công. Hiện tại chỉ cần bọn họ chiếu cố một chút, sau này này cô ấy sẽ một lòng với nhà xưởng, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Lê Tiêu xoay người đi đến tủ sách bên cạnh lấy ra một quyển sổ sách thật dày: "Hẳn là không có chuyện gì, nghe Chu Kiến nói gần đây cô ấy còn đi học chữ."
Giang Nhu gật đầu, cô tin tưởng cuộc sống của Tần Tú Tú về sau sẽ không quá kém.
Lê Tiêu lật sổ sách mấy lượt, sau đó để lại chỗ cũ: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi."
Giang Nhu cũng đứng lên nắm lấy tay An An, nào biết bé cưng lại khó hiểu nhìn hai người: "Không phải chỉ là hỏi tại sao hai người lại hôn môi thôi sao? Sao không ai trả lời con chứ? Đã vậy còn vòng vo tam quốc."
Cục cưng nói xong còn nheo mắt nhìn bọn họ.
"..."
Con nít thời nay đều thông minh như vậy sao?
Giang Nhu xấu hổ muốn chết, cô dứt khoát bế con gái lên đưa cho Lê Tiêu, sau đó trừng mắt với hắn, để hắn tự đi mà giải quyết.
Lê Tiêu cũng xấu hổ, hắn xụ mặt nhìn An An: "Con nít con nôi sao lại hỏi nhiều như vậy, bố và mẹ con là vợ chồng, bố hôn cô ấy một chút thì làm sao nào?"
An An còn lí sự hỏi: "Nhưng con là là cục cưng yêu dấu của hai người mà, tại sao lần nào bố mẹ hôn con cũng chỉ hôn nơi này, còn có nơi này nữa?"
Bé con vừa nói vừa dùng ngón tay béo chỉ lên má và trán mình.
Lê Tiêu dứt khoát nói thẳng: "Bố không có hôn nơi này của con, đều là mẹ con hôn, bố và mẹ con là vợ chồng, cho nên trong nhà này chỉ có bố mới được hôn cô ấy..."
An An nghe chỗ hiểu chỗ không, Giang Nhu đi phía trước nghe hắn nói còn lúc càng buồn nôn, tức giận nói: "Ai da, được rồi, nhanh chân lên đi, không ai được nói nữa hết."
Lê Tiêu thấy An An còn muốn nói chuyện, hắn thẳng tay véo mỏ cục cưng: "Được rồi, nghe lời mẹ con đi."
An An trừng to mắt nhìn hắn, biểu cảm cơ hồ giống như đúc Giang Nhu.
Phải biết rằng, ngày thường Giang Nhu chính là trừng hắn như vậy.
Lê Tiêu bật cười.
Một nhà ba người vừa xuống lầu, Tần Tú Tú lại đột nhiên sốt ruột chạy tới: "Ông chủ ——"
Lê Tiêu ôm An An dừng bước, hắn quay đầu nhìn lại, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Tần Tú Tú lo lắng hỏi: "Ông chủ, tôi không muốn đi."
Lê Tiêu cũng không biết cô ấy nghe được cái gì, hắn cũng lười giải thích mà nói thẳng: "Cô không cần đi, muốn làm thì cứ ở lại làm."
Tần Tú Tú lau nước mắt, cảm kích "dạ" một tiếng, cô ấy nhìn theo bóng lưng một nhà ba người bọn họ, cúi gập người chín mươi độ hành đại lễ.
Đúng lúc này, mẹ Tào Vượng cũng chạy tới, Tào Vượng chạy theo phía sau bà ta.
Thấy mẹ chồng cũ lại muốn đi gây sự với ông chủ, Tần Tú Tú lau khô nước mắt, cắn răng giữ chặt người lại.
Bà già trơ mắt nhìn một nhà ba người Lê Tiêu đã ngồi lên xe rời đi thì tức giận xoay qua muốn đánh người, Tần Tú Tú lần đầu tiên chống trả lại, đánh cho bà ta mấy phát rồi đẩy mạnh người ra: "Ông chủ đã nói rồi, trước ngày mai bà phải cút khỏi đây, không thì bà và con trai bà cùng nhau cuốn gói về quê."
Cô ấy nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Tào Vượng lấy một cái, mà là ngay lập lức xoay người bỏ đi.
Bà già không nghĩ tới đứa con dâu vẫn luôn nhẫn nhục, chịu đựng lại có gan cứng rắn đáp trả lại bà ta nên tức giận mắng to: "Cái con khốn nạn này, mày đứng lại đây cho bà, bây giờ mày thì hay lắm rồi, đã cặp kè với thằng đàn ông khác còn dám đẩy tao, tao đã sớm biết mày là cái loại đĩ điếm lẳng lơ, không có đàn ông thì sống không nổi mà, mày cho rằng ông chủ kia của mày thích mày sao, cũng không biết lấy gương soi..."
Tào Vượng bên cạnh hét lớn một tiếng: "Đừng nói nữa."
Bà già hoảng sợ: "Mày rống mẹ làm gì chứ?"
Nói xong che mặt khóc: "Mẹ biết mà, mày cũng không phải thứ gì tốt đẹp, giống hai thằng em của mày, chỉ biết nghe lời vợ..."
Tào Vượng nhìn mẹ ruột, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác bi thương, anh ta không hiểu, một gia đình hạnh phúc vì cái gì lại biến thành như bây giờ?
Ngày hôm sau, Tào Vượng không màng sự lì lợm la liếm của mẹ ruột mà tiễn bà ta đi, bản thân anh ta vẫn ở lại. Chỉ là, sau khi ở lại mới phát hiện ánh mắt mọi người trong xưởng nhìn anh ta đều không đúng lắm, nữ công nhân vừa nhìn thấy anh ta liền mắng, mắng anh ta ngu xuẩn, mắng anh ta hiếu thảo một cách mù quáng, không có đầu óc, ngay cả dì nấu bếp nhìn thấy anh ta cũng sẽ cố ý cắt xén bớt thức ăn.
Nửa tháng sau, Tào Vượng chịu không nổi nữa nên quyết định rời đi. Trước khi đi, anh ta đến gặp Tần Tú Tú, hỏi cô ấy có muốn cùng mình về quê hay không? Anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu.
Tần Tú Tú không chút do dự cự tuyệt anh ta, cô ấy có thể tưởng tượng nếu về quê sẽ phải sống những ngày tháng thế nào, cô không bao giờ muốn trải qua những ngày tháng như vậy nữa. Cuộc sống như bây giờ rất tốt, tuy là có hơi nghèo, nhưng vẫn có tự trọng, không cần lấy lòng người khác, không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống, càng không cần hèn mọn hi vọng đàn ông tin tưởng mình lấy một lần.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn cố gắng kiếm tiền mua nhà, để cho hai đứa nhỏ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Biết được đáp án, Tào Vượng im lặng một lúc, sau đó đưa hết tiền tiết kiệm cho Tần Tú Tú, nhưng đáng tiếc, lúc này đã là quá muộn.
Tần Tú Tú: "Bây giờ tôi không cần còn cần nữa."
Lúc trước, khi cô ấy và các con cần tiền thì anh ta lại không cho, giờ đây cô ấy đã có thể tự mình làm ra tiền.
"Tôi còn có việc, đi trước đây."
Tần Tú Tú xoay người rời đi mà không thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần.
Tào Vượng nhìn theo bóng lưng của người rời đi mà cảm thấy khó chịu trong lòng, kể từ sau khi ly hôn, anh ta phát hiện Tần Tú Tú dường như biến thành một người khác hoàn toàn, dám nói chuyện lớn tiếng, cũng dám nói không với anh ta.
——
Khai giảng chưa tới một tuần nhưng Giang Nhu đã bị cô giáo mời lên gặp mặt, nguyên nhân là bởi vì An An đánh bạn học, cô giáo gọi điện thoại nói bé cưng đấm người ta chảy máu mũi, phụ huynh của đối phương đã tìm tới trường học.
Cô Dương cũng không nói rõ qua điện thoại, bởi vì có một giọng nói cay độc luôn không ngừng làm ồn bên cạnh. Giang Nhu ở đầu dây bên kia chỉ mơ hồ nghe được học kì này có một bạn nhỏ tên Phương Tuấn mới chuyển lớp đến, hôm nay thằng bé đã nắm tóc của An An, hẳn là làm đau em, bị An An một cú đấm trả lại chảy cả máu mũi.
Giang Nhu nghe ra thái độ ngang ngược, vô lí của phụ huynh đối phương trong điện thoại, sợ An An chịu thiệt, cô đành phải xin nghỉ tiết cuối cùng của buổi sáng, sau đó lại nhờ Ninh Hâm chép giúp cô bài buổi chiều.
Giang Nhu vội vã lái xe đến nhà trẻ, còn chưa vào đến văn phòng của giáo viên đã nghe thấy một âm thanh sắc bén đang mắng: "... Sao người còn chưa tới nữa? Có phải không muốn bồi thường hay không đây? Con trai tôi là ba đời đơn truyền, con nhỏ đó đánh bị thương thì làm sao bây giờ? Tuổi còn nhỏ mà đã hung hăng như vậy, ba mẹ nó dạy dỗ kiểu gì vậy..."
Cô giáo Dương bảo vệ cho An An ở phía sau, tận lực ôn hòa nói: "Bố mẹ bạn An An rất nhanh sẽ tớ, phụ huynh trước tiên cứ bình tĩnh, lần này cả hai đứa nhỏ đều có lỗi..."
Đối phương vừa nghe đã lập tức nổi trận lôi đình: "Cái gì gọi là cả hai đứa nhỏ đều có lỗi chứ hả? Con trai tôi bị đánh đến chảy máu đó, chờ mẹ con nhỏ này đến, để tôi tát cô ta một cái thử xem..."
Giang Nhu vừa đi đến cửa liền nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi mím môi muốn khóc nhưng lại không dám khóc của An An.
Dáng người nho nhỏ đứng nép trong một góc trông vô cùng đáng thương.
Mà phía bên kia của văn phòng, mẹ thằng bé nọ đang nắm tay con trai mà mắng mỏ cô Dương.
Thằng ranh dường như cực kì đắc ý, nó hếch cằm, le lưỡi với An An.
Giang Nhu chạy vào ôm lấy An An trong một góc, bé cưng thấy mẹ tới, lập tức tủi thân ôm lấy mẹ khóc nức nở: "Mẹ ——"
Bộ dạng như đang rất sợ hãi.
Giang Nhu đau lòng muốn chết, cô ôm hôn con gái: "Không sao hết, không cần sợ, mẹ tới rồi đây."
An An nức nở nghẹn ngào trong vòng tay cô, sau đó ôm chặt lấy cổ Giang Nhu.
Giang Nhu bế con gái đi đến chỗ cô giáo, mẹ thằng bé kia thấy Giang Nhu đến thì lập tức quan sát, đánh giá cô. Giang Nhu cũng nhìn bọn họ, hai mẹ con nhà kia rất giống nhau, cả hai đều béo ú, cũng không biết có phải vì đang tức giận hay không, khuôn mặt cô ta có vẻ hung dữ, không dễ chọc.
Đối phương bất mãn nhìn Giang Nhu, vừa mở miệng đã chất vấn: "Cô là mẹ của đứa nhỏ này sao? Cô đến đúng lúc lắm, cô xem đi, con gái cô đánh con trai tôi chảy cả máu mũi, cô nói xem nên bồi thường thế nào đây? Cô có biết hay không con trai tôi chính là cục cưng vàng ngọc của nhà chúng tôi..."
Giang Nhu không thèm để ý cô ta, chỉ hỏi cô giáo: "Cô Dương, rốt cuộc sao lại thế này?"
Cô Dương còn chưa kịp mở miệng đối phương đã hét ầm lên: "Con gái cô đánh con trai tôi chảy máu, cô còn ở đây hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cô Dương bất lực nói: "Mẹ Phương Tuấn..."
"Tôi thấy cô chính là muốn chơi xấu, đúng là mẹ nào con nấy mà. Nếu hôm nay các người không chịu bồi thường cho nhà chúng tôi thì hãy xem tôi làm thế nào dạy dỗ cô..."
Giang Nhu lập tức lạnh mặt: "Nếu cô đã không muốn cho chúng tôi biết chân tướng sự việc, vậy thì chúng tôi đi đây, cái gì mà một đấm chảy máu mũi, tôi không có nhìn thấy."
Nói xong liền ôm con rời khỏi.
Mẹ của thằng bé Phương Tuấn kia sửng sốt khi thấy Giang Nhu muốn bỏ đi, sau khi kịp phản ứng mới hét to: "Cô có ý gì đây? Mấy người đả thương con trai tôi như vậy rồi còn muốn đi đâu? Cô đứng lại đó cho tôi!"
Thấy Giang Nhu thật sự đi mất, người phụ nữ nọ vội kéo con trai đuổi theo, còn quay đầu giận dữ hỏi Giang Nhu: "Cô mau ngăn cô ta lại đi chứ, con gái cô ta đánh con trai tôi bị thương, cô định cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
Cô Dương nhìn theo bóng dáng Giang Nhu rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy hả giận.
Có điều vẫn làm bộ đuổi theo: "Mẹ An An ——"
An An trong lòng Giang Nhu nhìn mẹ Phương Tuấn thở hổn hển đuổi theo phía sau, có lẽ vì có mẹ ở đây nên không thấy sợ nữa, bé cưng chỉ tay lên đầu nói: "Mẹ ơi, cậu ấy luôn cướp đồ ăn vặt và đồ chơi của con, còn ngày nào cũng kéo tóc con, con đau lắm, con bảo cậu ấy đừng kéo nhưng cậu ấy còn kéo mạnh hơn. Hôm nay con chịu không nổi nữa nên mới đấm cậu ấy một cái, sau đó cậu ấy lập tức chạy đến mách cô giáo..."
"Con không có bắt nạt cậu ấy, là cậu ấy bắt nạt con trước."
Giang Nhu vốn còn cho rằng chỉ là chuyện trẻ con gây gổ, không nghĩ tới chuyện này lại kéo dài mấy ngày rồi, cô không thể không cúi đầu hỏi: "Sao mấy hôm nay con lại không nói cho mẹ biết?"
An An ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Tan học thì không đau nữa ạ."
Giang Nhu nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được, cô dứt khoát dừng bước xoay người lại. Phụ huynh của đối phương đang vừa đuổi theo vừa mắng chửi, thấy cô dừng lại, cô ta đang định mắng to thì Giang Nhu đã lạnh lùng chỉ vào cô ta nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu con trai cô còn dám ức hiếp con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó, cô có giỏi thì có thể thử xem."
Cô nói xong thì lập tức ôm con gái rời đi.
Phụ huynh đối phương kinh ngạc, sau khi phản ứng, cô ta lập tức xắn tay áo lớn tiếng nói: "Ái chà, cô còn dám uy hiếp tôi sao? Cô có giỏi thì đứng lại cho tôi, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô sẽ không bỏ qua cho con trai tôi kiểu gì đây? Cô có biết tôi là ai hay không hả?"
Giang Nhu vừa ôm An An đi tới cửa thì Lê Tiêu tới. Hắn lái xe đến đây, lúc nãy hắn để nhỡ cuộc gọi của cô Dương, nhưng thấy đó là cô giáo của An An, đoán có lẽ nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì nên mới gấp rút chạy tới.
Giang Nhu mở cửa xe ngồi vào trong, Lê Tiêu thấy sắc mặt cô khó coi, không thể không hỏi: "Sao vậy em?"
Giang Nhu rất tức giận, bèn kể lại cho hắn chuyện An An bị người ta bắt nạt.
Vừa nói vừa thầm nghĩ nên làm thế nào để trị thằng ranh kia, thấy phụ huynh của nó cũng không biết phân biệt phải trái, có nói lí lẽ cũng như không, cho nên cô muốn suy nghĩ một cách khác.
Lê Tiêu nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn hỏi An An đang nằm trong lòng cô: "Chuyện mẹ con nói là thật sao?"
An An nép trong lòng mẹ gật đầu.
Lê Tiêu ngay lập tức mở cửa đi ra ngoài, "Rầm —— " một tiếng đóng cửa lại.
Mẹ thằng ranh thấy có xe đến, đoán nhất định bọn họ là người một nhà, đang định tiến lên ngăn cản, không nghĩ đến lại có một người đàn ông diện mạo vô cùng đẹp mắt bước xuống xe, người phụ nữ và đứa bé lúc nãy đã đẹp, không nghĩ tới ba đứa nhỏ lại càng đẹp hơn.
Chỉ là người này lại trông rất dữ tợn, sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn người cực kì lạnh lẽo, không giống với người phụ nữ miệng cọp gan thỏ nói lời cay nghiệt lúc nãy, người đàn ông đang đi về phía bọn họ vừa nhìn đã biết là người không dễ động vào.
Thằng ranh đứng cạnh mẹ nó bắt gặp ánh mắt của Lê Tiêu thì sợ đến mức trốn ra phía sau.
Mẹ nó cũng sợ hãi: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Cô Dương cũng có hơi sợ Lê Tiêu như vậy, muốn tiến lên hòa hoãn: "Bố An An..."
Lê Tiêu thẳng tay đẩy phụ huynh đối phương ra, một tay xách thằng ranh mập mạp kia lên, chỉ vào mặt nó, giọng nói lạnh lẽo, âm u: "Tao cảnh cáo mày, lần sau mà còn dám bắt nạt con gái tao, không cần con gái tao ra tay, ông đây tự mình xử lí mày. Ngay cả con gái tao mà cũng dám bắt nạt, cũng không hỏi thăm xem trước kia tao từng làm cái gì?"
Hắn vừa nói vừa vỗ lên khuôn mặt thằng ranh nọ, quát lớn: "Có nghe chưa?"
Thằng ranh sợ muốn khóc nhưng mím môi không dám khóc, chỉ dùng sức gật đầu: "Con không dám nữa đâu chú, con không dám nữa đâu."
Mẹ thằng ranh bên cạnh cũng bị dọa sợ, vội nói: "Có chuyện gì từ từ nói, từ từ mà nói..."
Lê Tiêu ném thằng ranh cho mẹ nó, khinh thường khịt mũi: "Lần sau con gái tao mà mất một sợi tóc, tao bẻ gãy chân mày."
Hắn lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con nhà đó, nói xong liền quay người bỏ đi.
Đợi khi hắn đã đi xa, thằng ranh khóc lớn trong lòng mẹ nó.
Mà mẹ nó vẫn còn chưa hết sốc: "Người này là ai vậy chứ?"
Sau khi quay trở lại trong xe, Lê Tiêu thu hoạch được ánh mắt sùng bái của con gái cưng: "Bố thật là lợi hại, cậu ấy bị dọa cho khóc rồi." . Nhanh nhất tại _ tr𝓊𝓶tr 𝓊y𝘦n.𝙫n _
Giang Nhu đang giúp con gái chải lại tóc, nhịn không được mà hỏi: "Mẹ thì không lợi hại sao?"
Công chúa nhỏ lúc này mới vui vẻ nói: "Mẹ cũng lợi hại, mẹ bế con đi rất nhanh, mẹ bạn Phương Tuấn cũng đuổi theo không kịp."
"..."
Lê Tiêu bật cười, còn truyền thụ kinh nghiệm cho Giang Nhu: "Muốn đối phó với loại người này thì em cần phải hung dữ hơn cô ta."
Giang Nhu tức giận nói: "Em cũng hung dữ mà."
Lê Tiêu: "Với tính tình đó của em sao gọi là hung dữ cho được, bất quá chỉ là tức giận thôi."
"Được rồi, anh là hung dữ nhất."
Giữa trưa, một nhà ba người đi ra ngoài ăn cơm, đây là lần đầu tiên An An được đi ăn cơm trưa cùng bố mẹ trong giờ học cho nên bé cưng vô cùng vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu và Giang Nhu lại đích thân đưa con gái quay về trường học, trên đường đi, hai người còn mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi mới dỗ dành cho bé cưng. Tới lớp học, thằng ranh kia cũng ở đây, nó thấy Lê Tiêu đến, sợ đến mức co giò bỏ chạy.
Lê Tiêu xoa đầu con gái, bảo cục cưng chơi vui vẻ, nếu lại có ai ức hiếp bé cưng thì cứ về nhà nói với hắn.
An An vui vẻ mở đồ ăn vặt ra chia sẻ với nhóm bạn tốt, sau đó vẫy tay với Lê Tiêu và Giang Nhu, ngọt ngào cười nói: "Tạm biệt bố mẹ."
Bên ngoài, Giang Nhu gửi tặng cho cô Dương một ít đồ ăn, cũng nhờ vả cô ấy nếu lại có tình huống gì thì nhớ gọi điện cho bọn họ.
Lúc chở Giang Nhu rời đi, Lê Tiêu nói: "Nửa cuối năm anh sẽ xem thử có thể chuyển trường cho An An hay không, trường này quá ít giáo viên, chăm sóc không được chu đáo."
Giang Nhu gật đầu, kì thật cô Dương rất tốt, ngày thường cũng hay chiếu cố cho An An, nhưng trong lớp cũng có rất nhiều bạn nhỏ, hai giáo viên căn bản là chăm nom không xuể.