Lê Tiêu nói được thì làm được, đưa An An về nhà xong, ngày hôm sau, hắn ngay lập tức thu xếp người đưa con gái đến nước R.
Qua đến bên kia, An An mỗi ngày sẽ gọi video cho Giang Nhu mấy lần, ngày nào cũng có khoảng thời gian vui vẻ, Nhạc Nhạc còn đưa em đi học cùng, giúp cho em kết giao với các bạn mới.
Ở nơi đó, em trở thành người ngoại quốc, mọi người đều muốn chơi với em.
Chỉ là em nghe không hiểu mọi người nói gì, nhưng Nhạc Nhạc đã học được một ít ngôn ngữ của nước R, có thể miễn cưỡng phiên dịch cho em.
——
Trong một căn phòng nhỏ tồi tàn.
Một nhà ba người đang quây quần bên bàn ăn cơm, ba người đều cúi đầu không nói chuyện, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Đột nhiên, điện thoại trong phòng khách vang lên, tiếng chuông điện thoại chói tai làm ba người giật nảy mình.
Sau một hồi do dự, người đàn ông đứng dậy nghe máy, anh ta không mở miệng nói chuyện, chỉ là hô hấp lại trở nên gấp gáp giống như đang sợ hãi chuyện gì.
Người ở đầu dây bên kia nghe được tiếng hít thở của anh ta, chủ động mở miệng nói: "Anh là người nhà của Chu Đan Đan phải không? Chào anh, tôi muốn làm một giao dịch với anh…"
Đối phương không quanh co lòng vòng, dứt khoát nói ra mục đích của mình qua điện thoại, nói hắn sẵn sàng chi tiền cho con gái bọn họ phẫu thuật thẩm mỹ, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cho bọn họ một số tiền trang trải cuộc sống, chỉ cần bọn họ chịu ra mặt vạch trần chuyện nhà họ Văn.
Người đàn ông nghe vậy, đôi mắt chết lặng trên khuôn mặt giật giật, nhưng anh ta không tin tưởng ngay, chỉ im lặng rồi nói: "Xin lỗi, gia đình chúng tôi không chịu nổi dày vò nữa, chúng tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày."
Đối phương lại giống như nghe không hiểu: "Tôi sẽ chuyển một trăm ngàn vào tài khoản của anh, xong việc sẽ đưa con gái anh ra nước ngoài chữa trị, một nhà của anh chỉ cần ra mặt là được. Anh cứ việc suy xét, hai ngày sau tôi sẽ gọi lại cho anh."
Nói xong, đầu bên kia cúp máy.
Người đàn ông kinh ngạc, nhíu mày nhìn điện thoại, sau khi trở lại bàn cơm, người phụ nữ bên cạnh hỏi anh ta làm sao vậy.
Anh ta nhìn vợ mình, sau đó kể lại chuyện người nọ nói qua điện thoại.
Người phụ nữ vừa nghe đã rơi nước mắt, không cần suy nghĩ đã nói: "Nghe anh ta đi, chúng ta hợp tác, còn có thể tệ hơn bây giờ sao? Cho dù có chết em cũng muốn đứa súc sinh đó chôn cùng."
Cô bé vẫn luôn cúi đầu yên lặng ăn cơm nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, nói bằng giọng khàn khàn đứt quãng: "Ba, đồng ý với người ta đi, cho dù không có tiền con cũng đồng ý, con muốn đòi lại công bằng cho bản thân."
Người đàn ông nhìn khuôn mặt bị ăn mòn đến xấu xí của con gái, trong lòng không khỏi quặn thắt, đỏ mắt đồng ý.
Nửa tháng sau, một buổi sáng nọ, Lê Tiêu đột nhiên muốn xem tin tức của thành phố S. Xem được một lúc, Giang Nhu nhìn thấy tin tức một khách sạn năm sao bị người ta ném phân trước cửa.
Trước cửa khách sạn còn treo biểu ngữ "Con nuôi Văn Bắc Đàm ép anh cả ra đi, hại chết em út, bây giờ lại dung túng con trai hủy hoại dung mạo của người ta, vô sỉ đến cực điểm", "Văn Bắc Đàm, lương tâm của ông không cắn rứt sao?".
Mấy biểu ngữ nền đỏ chữ trắng được kéo ra, dòng chữ trên đó rất dễ thấy, còn có phóng viên đến phỏng vấn, một cô bé có khuôn mặt đáng sợ cầm bảng đứng trước ống kính khóc thút thít: "Em tên Chu Đan Đan, vốn là học sinh lớp bảy trường cấp hai số ba, con trai của ông chủ khách sạn này nói thích em nhưng bị em từ chối, cậu ta thế mà lại tạt axit hủy hoại khuôn mặt em, ba mẹ em tới tận nơi đòi lại công bằng cho em, nhà bọn họ lại vận dụng quan hệ che lấp chuyện này, còn khiến cho ba mẹ em mất việc, ép cho nhà chúng em không còn đường sống…"
Cô bé giơ tấm bảng trong tay lên, lớn tiếng nói: "Đây là cháu trai nhà họ Văn, Văn Hải Ba."
Sau đó lại nói tiếp: "Đây là Văn Bắc Đàm, ông ta không chỉ dung túng con trai làm bậy, bản thân ông ta cũng là hung thủ giết người, ông ta hại chết em trai, cướp đoạt tất cả mọi thứ của nhà ba nuôi, ba em vẫn luôn âm thầm theo dõi ông ta. Ngài Văn Lam Sơn, ngài xác định muốn bao che cho hung thủ hại chết con trai mình sao…"
Hình ảnh trên ti vi không làm mờ, Giang Nhu cũng không biết Lê Tiêu làm thế nào, đang muốn xem tiếp, màn hình ti vi đột nhiên tối sầm.
Tức khắc không thể không lo lắng: "Bọn họ sẽ không sao chứ?"
Cảm thấy lá gan Lê Tiêu thật lớn, lại dám đối đầu trực diện như vậy.
Lê Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã an bài xong hết rồi."
Nói xong, hắn đứng dậy đi gọi điện thoại.
Sau đó, ngày hôm sau, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói hắn đã tìm một đám xã hội đen đi theo một nhà ba người kia cầm bảng kháng nghị đứng trước cửa khách sạn nhà họ Văn.
Tuy rằng cuối cùng cũng bị bảo vệ nhà họ Văn đuổi đi, nhưng chuyện này cũng đã làm khá ầm ĩ, nhất là khi Lê Tiêu sẵn sàng chi tiền đưa tin này lên các tờ báo và bản tin địa phương.
Chỉ cần ông cụ nhà họ Văn kia chưa chết, nhất định sẽ nghe được tin tức.
Giang Nhu không khỏi tò mò: "Anh em của Văn Bắc Đàm thật sự bị gã làm hại sao?"
Lê Tiêu nhún vai: "Ai biết được?"
Hắn thản nhiên nói: "Cái giá của chuyện thay đổi người thừa kế quá lớn, ông cụ nhà họ Văn chắc chắn sẽ không vì một đứa con gái mà từ bỏ con nuôi, nhiều nhất chỉ có không cho Văn Hải Ba tiến vào cửa lớn nhà họ Văn. Mà chỉ cần Văn Bắc Đàm còn ngồi ở vị trí đó một ngày, ngày tháng của thằng ranh Văn Hải Ba kia sẽ không thể kém nổi, nó vẫn sẽ kiêu ngạo, đắc ý như cũ, lỡ như nó lại tiếp tục quấn lấy An An không buông thì làm sao đây? Ông đây cưng chiều con gái không phải để thằng khốn đó đến chấm m*t."
"Nhưng con nuôi làm sao so được với con ruột? Nếu ông cụ nghi ngờ về tai nạn của con trai út và chuyện con trai cả nhiều năm không trở về có liên quan đến Văn Bắc Đàm thì sao còn có thể ngồi yên cho được?"
"Cho dù không điều tra được gì, nhưng một khi đã gieo xuống hạt giống nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng nhổ ra như vậy."
Lê Tiêu biết rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc, Văn Hải Ba hoành hành như vậy là bởi vì phía sau có ông già và nhà họ Văn chống lưng cho nó, cho nên muốn đối phó với thằng ranh này, không phải là đánh cho đến khi nó khóc ròng, mà là làm cho nó mất đi hậu thuẫn mãi mãi không ngóc đầu lên được, như vậy mới hiệu quả nhất.
Huống chi Lê Tiêu căm thù đến tận xương tủy thằng ranh này, tưởng tượng đến cảnh súc sinh này dám tơ tưởng đến con gái cưng vàng ngọc của mình, làm cho An An sợ hãi phải khóc, hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chuyện nương tay.
Quả nhiên, không đến một tháng sau, Văn Hải Ba rời trường học, Giang Nhu còn chưa kịp hỏi thăm chuyện sau đó thì Đổng Minh Minh đã đến nói với cô.
Đổng Minh Minh hẹn Giang Nhu đi ăn cơm trưa, sẵn tiện nói chuyện nhà họ Văn, bởi vì trước đó Lê Tiêu đã nhờ Thẩm Hạ hỏi thăm xem năm đó con trai thứ ba nhà họ Văn đã xảy ra chuyện gì.
Biết An An bị người ta ức hiếp, cho nên cô ấy vẫn luôn quan tâm đ ến chuyện này.
Đổng Minh Minh đoán được chuyện của nhà họ Văn thành phố S là do Lê Tiêu làm, không thể không giơ ngón cái: "Chồng cậu đỉnh thật đó."
Lần này Lê Tiêu không cần ra mặt lấy một lần nhưng mục đích nào cũng đã đạt được, chỉ e cho dù nhà họ Văn có nghĩ đến nát óc cũng sẽ không tưởng tượng nổi người đứng sau lại là Lê Tiêu ở tỉnh G xa xôi lại không có quan hệ gì, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng là đối thủ cạnh tranh nào lợi dụng cả gia đình của bé gái nọ để lật đổ bọn họ.
Nhà Đổng Minh Minh kinh doanh khách sạn, cô ấy cũng xem như có giao dịch với nhà họ Văn cho nên biết khá nhiều. Đổng Minh Minh nói với Giang Nhu Văn Bắc Đàm đã bị mất chức, bà cụ nhà họ Văn đã ở tuổi này rồi còn ầm ĩ đòi ly hôn, ngày nào cũng ở nhà mắng ông cụ ngu ngốc, nuôi ong tay áo, hại chết con trai ruột của mình.
"Năm ngoái mình đến thành phố S mở cuộc họp có gặp Văn Bắc Đàm, năng lực thế nào nhìn không ra, nhưng người nọ trông rất giả tạo, Lê Tiêu làm đúng, nếu không để sau này gã tra ra được chuyện này có liên quan đến Lê Tiêu, e rằng sẽ chuốc họa vào thân. Bây giờ đừng nói đến sống chết của đứa con ngoài giá thú kia, ngay cả bản thân gã cũng khó mà bảo toàn."
Càng nói càng cảm thấy Lê Tiêu lợi hại, cách xa như vậy lại có thể làm được những chuyện này thì đúng là không phải người bình thường.
Cuối buổi, Đổng Minh Minh hỏi Giang Nhu khi nào An An về, hai đứa con trai nhà cô ấy đều nhớ chị rồi.
Giang Nhu nói: "Sắp rồi, Lê Tiêu cũng nhớ, lúc còn ở nhà thì chê An An nói nhiều, con bé không ở nhà thì ngày nào cũng hỏi."
Đổng Minh Minh bật cười.
Buổi tối, khi trở về, Lê Tiêu vừa đi vừa gọi điện thoại: "Chuyện còn lại giao cho anh, tìm cho bọn họ một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, tiền cứ để tôi lo."
Lê Tiêu của bây giờ đã không còn quá xem trọng tiền bạc, cảm thấy chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề gì lớn.
Nhất là khi bản thân hắn cũng là người làm bố, xem như là làm việc thiện.
Người trong điện thoại cười nói: "Chút tiền ấy thì tính là cái gì? Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt. Gia đình này cũng không tệ lắm, người nhà họ Văn có đến chỗ bọn họ hỏi thăm, nhưng bọn họ vẫn giữ miệng kín mít."
Nói xong lại bổ sung: "Thằng ranh kia cũng là trẻ vị thành niên, cho dù có đi kiện cũng không được gì. Nhưng sau khi Văn Bắc Đàm bị đuổi khỏi nhà họ Văn, tất cả tài sản Văn Bắc Đàm tặng cho hai mẹ con nó đều đã bị nhà họ Văn lấy lại, hai mẹ con nó bây giờ đã dọn đến khu ổ chuột, nơi đó vô cùng phức tạp, sau này sẽ có người thay anh dạy cho nó một bài học."
"Vậy là tốt rồi, anh làm việc tôi rất yên tâm."
Hơn nửa tháng sau, An An trở về cùng với hai va li to tướng, có quà cho bố mẹ, quà cho Chu Hồng và Chu Thần, quà cho em gái Miên Miên và quà cho cặp song sinh nhà họ Đổng.
Cô bé đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở nước R, còn nói với Giang Nhu: "Anh Nhạc Nhạc còn đưa con đi trượt tuyết vui lắm ạ, lúc đầu con còn không dám chơi, nhưng bác gái dẫn con đi cùng, sau đó con đã dám trượt. Bố ơi, năm sau con vẫn muốn đi chơi với anh Nhạc Nhạc."
Lê Tiêu đã hai tháng không được gặp con gái cưng, cho nên lúc này An An nói cái gì hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý: "Được chứ, cuối năm cả nhà chúng ta đều qua đó chơi."
"Tuyệt quá."
An An càng vui vẻ hơn, hai tháng trôi qua, em cũng đã quên hết những chuyện không vui trước kia, khi nghe thấy cái tên Văn Hải Ba, em cũng không còn sợ hãi như lúc trước, chỉ hỏi: "Là thật sao?"
Giang Nhu liếc nhìn Lê Tiêu bên cạnh: "Hình như nhà thằng bé có việc nên chuyển trường rồi, sau này hẳn là sẽ không trở về nữa."
"Vậy thì tốt quá."
An An cảm thấy đây quả là một tin tốt.
Thứ hai, em lại mang cặp đi học, sau đó lại trở nên vui vẻ giống như lúc trước.
Buổi tối, Giang Nhu cũng bắt chước An An viết nhật ký ——
Ngày 5 tháng 5 năm 2008, An An đã đi học trở lại với nụ cười trên môi, tương lai của con bé vẫn còn nhiều bấp bênh, nhưng tôi và bố con bé nhất định sẽ dốc hết sức mình bảo vệ cho con gái chúng tôi.
Con bé là bảo bối của chúng tôi, chúng tôi hi vọng con bé lớn lên trong tình yêu thương và sự ấm áp.
Cô còn chưa viết xong đã bị Lê Tiêu ôm lấy từ phía sau, hắn liếc mắt nhìn qua rồi không kiềm được mà bật cười: "Buồn nôn ghê chưa? Lại còn bảo bối của chúng tôi?"
"..."
Giang Nhu buồn bực đóng nhật ký lại, dùng khuỷu tay huýt hắn: "Anh phiền quá đi, không được xem."
——
Nghỉ hè, Lê Hân từ nước ngoài trở về.
Cô nàng đã cắt phăng mái tóc dài, đổi thành kiểu tóc ngắn đến xương quai hàm, làm cho khuôn mặt càng thêm thanh tú, xinh đẹp, cũng thêm mấy phần lạnh lùng và sắc bén hơn.
Ban đầu Giang Nhu cũng không phát hiện thấy điều gì bất thường, nhưng An An lại tò mò hỏi: "Dượng út đâu ạ? Dượng ấy có mang quà cho con không?"
Động tác mở va li của Lê Hân khựng lại, sau đó cô nàng rất nhanh đã bình tĩnh nói: "Chia tay rồi, sau này không có dượng út gì ở đây hết, không được gọi như vậy nữa."
Giang Nhu ngẩn người buông chiếc váy trong tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lê Hân: "Sao lại chia tay rồi?"
Cô biết Lê Hân và Quý Vũ yêu đương đã mấy năm, lúc trước Quý Vũ ở nước ngoài, Lê Hân ở trong nước, sau đó Lê Hân học năm bốn thì ra nước ngoài, Quý Vũ lại trở về nước.
Bây giờ hai người khó khăn lắm mới cùng ở trong nước, Giang Nhu cũng đã âm thầm chuẩn bị của hồi môn xong xuôi cho Lê Hân, nghĩ cuối năm nay có lẽ hai đứa sẽ kết hôn, không bao giờ ngờ được ngay lúc này hai đứa lại chia tay.
Lê Hân không có giấu giếm Giang Nhu, nói thẳng: "Mẹ anh ấy không đồng ý, còn chọn cho Quý Vũ một cô gái môn đăng hộ đối. Em thấy anh ấy ở giữa rất khó xử, cho nên chủ động chia tay."
Cô nàng cũng lưu luyến đoạn tình cảm này. Năm cô nàng học năm ba, Quý Vũ về nước tham gia họp lớp cấp ba, sau đó đến tìm và nói bản thân cố ý trở về tìm Lê Hân, hỏi cô nàng đã có bạn trai chưa, nếu chưa thì có thể suy xét anh hay không.
Sau đó Lê Hân đã đồng ý, bởi vì cô ở chỗ anh, cô nàng cảm nhận được cảm giác được người ta thích, được người ta quan tâm, cho cô nàng cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ Lê Hân mới nhận ra bản thân hình như không hiểu biết Quý Vũ lắm, Quý Vũ là người tốt, nhưng anh không chỉ đối xử tốt với cô nàng, mà đối xử với người khác cũng rất tốt, người thích anh có quá nhiều.
Vẫn còn một chuyện Lê Hân không dám nói với Giang Nhu, cách đây không lâu mẹ Quý Vũ có đến tìm cô nàng, bà ấy nghe được chuyện cô nàng từng bị bán cho gã đàn ông lớn tuổi, hỏi cô nàng có còn trong trắng hay không, mẹ anh còn hỏi có phải chị và anh rể cô nàng đã sớm biết chuyện Triệu Vân phản bội nhà bọn họ lúc trước đúng không.
Chị đã từng nói với cô nàng, cô nàng không cần tự ti, cô nàng là một cô gái rất lợi hại, không cần vì tầm nhìn thiển cận của người khác mà nghi ngờ bản thân. Cho nên ngay lúc đó, Lê Hân đã biết bản thân và Quý Vũ sẽ không có kết quả.
Cô nàng không dám nói chuyện này với chị và anh rể, sợ bọn họ khó chịu, bởi vì Lê Hân biết chị và anh rể rất yêu thương mình.
Lê Hân mỉm cười một cách thoải mái: "Em không sao hết, đã nghĩ thông sự kiện từ lâu rồi, có lẽ đây gọi là có duyên không có phận."
Còn nói đùa với Lê Tiêu: "Anh rể, nếu công ty các anh mà có thanh niên nào tuổi trẻ tài cao thì nhớ để ý giúp em đó."
Lê Tiêu bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra: "Chuyện nhỏ, anh rể đảm bảo sẽ giúp em người tốt hơn."
Giang Nhu cũng không nói thêm làm gì, nam nữ yêu đương hay chia tay đều là chuyện rất bình thường, cô chỉ an ủi: "Biết trước là không hợp cũng rất tốt, nếu không sau này có hối hận cũng không kịp, người ta thường nói cái cũ không đi cái mới sẽ không đến, tương lai sẽ tốt hơn thôi."
Chỉ là Giang Nhu làm thế nào cũng không nghĩ đến, không bao lâu sau, Kim Đại Hữu biết chuyện liền bắt bắt đầu nhiệt tình theo đuổi Lê Hân.