Bọn họ về đến nhà lúc vừa đúng mười một giờ trưa, trong nhà không có gì ăn, ba người dứt khoát bỏ đồ xuống đi ra ngoài ăn cơm.
Xe của Lê Tiêu đã cho Chu Kiến mượn, một nhà ba người chỉ có thể đi ăn ở một tiệm cơm gần đó. Lúc ăn cơm, bé cưng cũng không buông được món đồ chơi ôm trong lòng, đây là món đồ chơi mà em và Nhạc Nhạc đã trao đổi với nhau, là một chú thỏ bông lông xù với đôi tai dài rũ xuống trông rất đáng yêu, cô nhóc vô cùng yêu thích, ôm đến tận bây giờ.
Giang Nhu không khỏi cười nói: “Thích như vậy sao, vậy con có muốn đặt tên cho em thỏ không?”
Cô nhóc nhìn chú thỏ bông trong lòng, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Tên là Tiểu Hồng ạ, em ấy có màu đỏ.”
Nói xong còn dùng tay béo sờ sờ em thỏ, đột nhiên lại nói: “Cùng họ với mẹ, như vậy mẹ ở nhà sẽ không còn cô đơn.”
Giang Nhu nghe mà thấy ấm áp trong lòng: “Mẹ không cô đơn, mẹ có con mà.”
Công chúa nhỏ mỉm cười hạnh phúc.
Lê Tiêu đang bóc tôm, nghe vậy, hắn liếc nhìn hai mẹ con, bóc xong tôm thì bỏ vào chén của Giang Nhu trước, sau đó lại gắp một con khác, nói: “Nếu con thích, vậy bố sẽ mua cho con thêm mấy…”
Còn chưa dứt lời thì chân đã bị dẫm lên, hắn nhìn về phía đối diện, lập tức bắt gặp Giang Nhu đang trừng mình. Hắn dừng một chốc, biết bản thân lại nói sai bèn ngoan ngoãn im miệng, sau đó cứng ngắc đổi chủ đề: “Ăn nhiều một chút.”
Cục cưng không nhìn thấy bố mẹ đang mắt đi mày lại, mà nhìn bố với vẻ mong chờ: “Con còn muốn em nai, em dê và em hổ nữa.”
Liệt kê liên tiếp mấy loại, trông vô cùng thích thú.
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu, Giang Nhu không nói lời nào, chỉ uyển chuyển nói: “Chờ khi nào bố kiếm được tiền sẽ mua cho con.”
Cô nhóc gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
Càng cười vui vẻ hơn.
Lúc đi ra ngoài, nhân lúc bé cưng không chú ý, Giang Nhu không thể không nhỏ giọng nói: “Trẻ con có nhiều đồ chơi không tốt đâu, dễ hình thành thói quen cả thèm chóng chán, thấy một món lại thích một món, không có sự kiên định.”
Lê Tiêu sờ sờ cái mũi, hắn làm sao hiểu mấy chuyện này, chỉ là nghĩ muốn làm con gái vui vẻ.
Hơn nữa thấy Giang Nhu dường như cũng rất thích đồ chơi, hắn còn nghĩ cũng mua mấy món cho cô, bèn nói: “Vậy sau này anh sẽ mua càng ít càng tốt.”
“Cũng không thể mua càng ít càng tốt, lỡ như người ta có mà con mình không có, con bé sẽ tự ti.”
“...”
Lê Tiêu quay đầu nhìn về phía Giang Nhu.
Giang Nhu cũng cảm thấy lời này có phần không hợp lý, liền xụ mặt nói: “Dù sao cũng không phải là mua bừa bãi như anh, thi thoảng mua một món là được, cho con bé một bất ngờ.”
Lê Tiêu mỉm cười gật đầu: “Em nói rất đúng.”
Giang Nhu trừng hắn, cảm thấy hắn ngoài miệng thì đồng ý, nhưng ánh mắt hắn lại có vẻ rất chiếu lệ, cô đưa tay làm bộ muốn đấm hắn.
Lê Tiêu bật cười duỗi tay bao lấy nắm tay cô.
Bé con đi phía trước quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, em chớp chớp mắt, không hiểu bố mẹ đang làm gì.
Buổi chiều, Giang Nhu cùng Lê Tiêu đi đăng kí kết hôn, xong xuôi thì đưa con gái đến công viên giải trí chơi.
Đối với Tiểu Phượng mà nói, hôm nay chỉ là một ngày bình thường, em thậm chí còn chưa ý thức được bố mẹ đã làm gì, chỉ nhớ bản thân buổi chiều đã được đến công viên giải trí chơi đu quay và vòng quay ngựa gỗ, mẹ còn mua cho cô bé một cây kẹo bông gòn siêu to và còn vô cùng ngọt ngào.
Mà Lê Tiêu và Giang Nhu đã lên kế hoạch tổ chức hôn lễ vào cuối năm, đến lúc đó sẽ để cho Tiểu Phượng làm phù dâu nhí rải hoa.
Còn vài ngày nữa là đến khai giảng, Giang Nhu bèn dẫn con gái đi ra ngoài chơi nhiều hơn, để cho bé cưng thích nghi với cuộc sống bên này.
Cũng không biết có phải là do ngày nào cũng được đi ra ngoài hay không, làn da của nhóc con đã có phần rám nắng, nhưng tính cách lại hoạt bát hơn rất nhiều, việc đầu tiên mỗi sáng thức dậy chính là hỏi mẹ xem hôm nay đi đâu chơi.
Ngày tựu trường, sau khi biết không được đi chơi nữa, cô nhóc ủ rũ nói: “Mẹ ơi, con không muốn đi học.”
Vừa nhìn đã biết là vẫn còn ham chơi.
Giang Nhu buồn cười nói: “Nhưng mẹ còn phải đi học.”
Bé cưng dẩu môi.
Lê Tiêu bóc một quả trứng gà đặt vào chiếc dĩa trước mặt con gái: “Ở trường sẽ có bạn chơi với con, cũng sẽ rất vui vẻ.”
Nhóc con cắn môi không nói lời nào.
Mãi cho đến khi đến cổng trường, bé con mới lo lắng nắm chặt quần áo Giang Nhu, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con sợ.”
Lúc này Giang Nhu mới nhận ra bé cưng thật ra đã hiểu hết, em biết bây giờ mình phải chuyển đến một ngôi trường mới, phải đối mặt với thầy cô và bạn bè mới, mọi thứ đều xa lạ.
Lê Tiêu quay đầu nhìn lại, nhíu mày.
Giang Nhu ngồi xổm xuống, giang hai tay với con gái: “Lại đây ôm mẹ một cái nào.”
Cô nhóc nhanh chóng xoay người nhào vào lòng Giang Nhu.
Giang Nhu sờ lên đầu con gái nhỏ, dịu dàng nói: “Sợ hãi là chuyện bình thường, mẹ cũng sợ hãi, mẹ còn chưa từng học đại học đó, lát nữa mẹ sẽ phải đến trường nhập học, phải gặp rất nhiều bạn bè và thầy cô xa lạ, mẹ lo lắng sẽ không hiểu bài, sẽ có thầy cô và bạn bè không thích mình, còn lo lắng mình sẽ làm không tốt chuyện gì…”
“Nhưng không sao hết, bởi vì mọi người đều giống nhau. Các bạn học khi nhìn thấy con sẽ nghĩ, oa, bạn mới đến của lớp mình xinh đẹp quá, chúng ta phải ngoan ngoãn thì mới có thể làm bạn tốt với cậu ấy. Cô giáo có lẽ sẽ nghĩ, mình phải dịu dàng một chút, như vậy mới không làm con bé sợ. Còn con, con chỉ cần giống như trước đây là được, nghiêm túc tham gia trò chơi, nghe lời cô giáo, ngoan ngoãn ăn cơm, có việc gì thì giơ tay nói với cô giáo.”
“Tin tưởng mẹ, sau ngày hôm nay, con sẽ có bạn mới, các bạn sẽ rất thích con.”
Công chúa nhỏ chớp mắt nhìn cô, khó tin hỏi: “Thật sao ạ?”
Giang Nhu gật đầu khẳng định: “Đương nhiên rồi, mẹ đã từng lừa con bao giờ chưa?”
Bé cưng lắc đầu.
Sau khi đưa con gái đến nhà trẻ, Lê Tiêu lái xe đưa Giang Nhu đến trường học. Lúc xuống xe, Lê Tiêu đột nhiên nói: “Có muốn anh vào cùng em không?”
Giang Nhu kinh ngạc nhìn hắn, sau đó dở khóc dở cười: “Mấy lời em nói lúc nãy không phải thật đâu, là vì để dỗ Tiểu Phượng. Em không có sợ đâu, lúc trước em vào đại học cũng là đi một mình, bởi vì ba mẹ dặn anh trai đưa em đi, nhưng anh ấy chỉ đưa đến nửa đường rồi chạy mất.”
Lê Tiêu nghe xong bật cười.
Giang Nhu nhanh nhẹn nhảy xuống xe, sau đó vẫy tay, tự tin bước đi.
Lê Tiêu nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối và tự ti.
Hắn chưa từng học đại học, cũng chưa từng trải qua cuộc sống trước đây của Giang Nhu.
——
Hôn lễ của Giang Nhu và Lê Tiêu được tổ chức ở khách sạn.
Tình cờ hôm đó là Tết, hai người cũng không mời cha mẹ, chỉ mời một số thầy cô và bạn bè, gia đình ông chủ Du, đáng quý nhất là thím Mã dưới quê, bà nghe tin bọn họ sắp tổ chức hôn lễ nên cố ý cùng con gái là Vương Mẫn Quân đến đây một chuyến.
Nhưng cũng không có quá nhiều người, chỉ có năm bàn, vốn dĩ chỉ bốn bàn là đủ, nhưng Lê Tiêu lại cảm thấy không may mắn nên cố ý xếp thêm một bàn.
Trong hôn lễ, Giang Nhu mặc váy cưới trắng được thầy giáo dắt lên sân khấu, thầy giáo cũng là người làm chứng cho bọn họ, nói rất nhiều những lời chúc phúc tốt đẹp.
Cuối cùng, Nhạc Nhạc và Tiểu Phượng ăn mặc xinh đẹp cầm giỏ hoa nghiêm túc đi về phía bọn họ, trao nhẫn cưới cho hai người.
Người dẫn chương trình còn ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Phượng: “Bố mẹ kết hôn con có thấy vui không?”
Đay là lần đầu tiên Tiểu Phượng ở trong hoàn cảnh bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, em căng thẳng nắm góc váy, lắp bắp nói: “Vui… vui vẻ ạ.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Vậy ở nhà bố hay mẹ là người lợi hại hơn?”
Nghe được lời này, bên dưới truyền đến tiếng cười thiện ý.
Người dẫn chương trình vẫn chưa chịu thua, mà thay đổi cách hỏi: “Vậy ở nhà, là bố nghe lời mẹ, hay là mẹ nghe lời bố?”
Lần này tiếng cười càng lớn hơn.
Tiểu Phượng sẽ không nói dối, nhỏ giọng nói: “Bố nghe lời mẹ, vì mẹ sẽ đánh bố ạ.”
Người dẫn chương trình đưa microphone đến bên miệng Tiểu Phượng, làm cho những lời này bị truyền đến mọi ngóc ngách của nơi tổ chức hôn lễ.
Mọi người phía dưới cười như được mùa, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng cười.
Tiểu Phượng không hiểu bọn họ đang cười cái gì, bối rối cúi đầu.
Nhạc Nhạc bên cạnh đứng ra phía trước che chở cho Tiểu Phượng, nghiêm túc nói: “Không được ức hiếp Tiểu Phượng.”
Người dẫn chương cười nói: “Chú không có ức hiếp Tiểu Phượng. Nếu con đã đứng ra, vậy chú hỏi con một câu được không? Con cảm thấy hôm nay ai là người đẹp nhất?”
Nhạc Nhạc không chút do dự nói: “Tiểu Phượng.”
Người dẫn chương trình cố ý hỏi: “Cô dâu thì sao?”
Nhạc Nhạc do dự quay đầu nhìn qua, nhưng vẫn là kiên trì với đáp án đầu tiên: “Tiểu Phượng.”
Tiểu Phượng đứng sau lưng Nhạc Nhạc cũng nghe thấy, ngại ngùng nói: “Là mẹ.”
Nhạc Nhạc nghe Tiểu Phượng nói như vậy, cũng vội vàng sửa lời: “Mẹ.”
Người dẫn chương trình bật cười, còn trêu chọc: “Sao con cũng gọi là mẹ rồi?”
Anh ta vừa nói xong, bên dưới đã vang lên tiếng cười.
Nhạc Nhạc thông minh đã ngay lập tức nhận ra bản thân gọi sai, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Hôn lễ náo nhiệt kéo dài đến hơn bảy tám giờ tối mới kết thúc, cuối cùng còn kéo qua phòng tân hôn còn chơi đến hơn nửa đêm.
Chưa đầy một tháng sau hôn lễ, Giang Nhu phát hiện có thai được hai tháng, hẳn là đã có từ trước.
Cả nhà vui vẻ đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.
——
[Nhật ký gia đình 1]
Hôm nay là ngày đầu tiên em trai đi nhà trẻ, nhưng thằng bé lại quá nghịch ngợm, mới sáng sớm đã chạy trốn không thấy bóng dáng, bố tức giận đến mức xách theo roi đi ra ngoài tìm.
Bố là người tốt tính nhất nhà, có thể chọc cho bố tức giận, có thể thấy thằng bé bướng bỉnh đến mức nào.
Mẹ đang trang điểm trong phòng trên lầu nên vẫn còn chưa biết, lúc tôi đi lên lầu lấy khăn quàng đỏ, con nghe thấy mẹ ngân nga vui vẻ: “Tôi là một họa sĩ, tôi vẽ tranh rất đẹp… Hôm nay cuối cùng cũng khai giảng rồi, không cần phải trông trẻ nữa…”
“...”
Sau khi tìm được khăn quàng đỏ, tôi vừa từ trong phòng bước ra thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em trai dưới lầu: “Mẹ ơi, cứu con với ——”
Mẹ ở phòng đối diện hình như cũng nghe thấy, tiếng hát có tạm dừng, nhưng chẳng mấy chốc lại tiếp tục.
Tôi vốn định xuống lầu, nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định trở về phòng nghỉ ngơi một lát.
Bằng không, nếu mà đi xuống đó, em trai nhất định sẽ cầu cứu, da thằng bé dày, bình thường mẹ có đánh cũng vô dụng, nhưng không biết bắt chước ai, hiện tại lại học được cách la lối, lăn lộn ăn vạ. Mới mấy ngày trước thôi, bố mẹ đưa chúng tôi đi ra ngoài chơi, thằng bé nhất quyết đòi một món đồ chơi, mẹ không mua cho nó, nó vậy mà lại nằm xuống đất lăn qua lăn lại, hết sức là mất mặt.
Sau đó, mẹ đưa tiền bảo tôi đi mua ba cây kem, bố, mẹ và tôi tìm một chỗ râm mát vừa ăn kem vừa nhìn thằng bé khóc, đợi suốt hơn một tiếng đồng hồ thì nó mới chịu thua.
Cũng may đòn roi của bố có tác dụng, trên đường đi học, thằng bé không nói tiếng nào, chỉ là mắt và mũi có hơi đỏ.
Lúc ngồi ở ghế sau, nó còn dẩu mông lên cho tôi xem, tủi thân nói bố đánh mình.
Tôi an ủi thằng bé, nói khi chị còn nhỏ cũng thường xuyên bị đánh, lớn lên sẽ ổn thôi.
Em trai sụt sịt mũi, nghe thấy tôi cũng bị đánh thì cười rất khoái chí, còn chảy một bong bóng nước mũi to đùng.
Tôi nhìn thằng bé, không có mặt mũi nói khi còn nhỏ mình rất ngoan, bố mẹ trước đây chưa bao giờ đánh mình.
[Nhật ký gia đình 2]
Tối hôm qua, lúc chuẩn bị đi tắm, bố phát hiện trên cánh tay em trai có mấy dấu răng, hỏi ra mới biết, em trai ở trường bị người ta bắt nạt.
Thằng bé không dám nói với bố mẹ, bởi vì đối phương đe dọa nếu dám kể với người lớn thì sẽ khiến cho em trai xấu mặt.
Mẹ biết chuyện thì vô cùng tức giận, mắng em trai khôn nhà dại chợ, suốt ngày chỉ biết làm ầm ĩ ở nhà, ra ngoài đường bị đánh cũng không biết đánh trả, ngay cả cáo trạng cũng không dám, sau đó lại mắng cho bố một trận.
Bố ngồi trên sô pha không dám nói thêm gì, chờ mẹ mắng xong mới nhỏ giọng hỏi em trai về đối phương.
Để rồi sáng hôm nay, khi cả nhà chúng tôi đến nhà trẻ tìm đại ma vương trong miệng em trai, lại phát hiện thế mà lại là một cô nhóc còn thấp hơn thằng bé rất nhiều.
Mẹ muốn nổi giận cũng không thể nổi giận, cuối cùng bố phải đứng ra nói chuyện với cô giáo, nhờ cô giáo đổi chỗ ngồi khác cho em trai.
Trước khi đi, tôi xoa đầu em trai, nói với thằng bé: “Sau này nếu có ai đánh em thì em phải nhớ đánh trả, đừng để bị bắt nạt.”
Em trai ngốc nghếch ngẩng đầu, tủi thân nói: “Không phải mọi người đã dặn em không được ức hiếp con gái sao?”
“Nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt em.”
Em trai chột dạ nói: “Cậu ấy cho em năm hào mua que cay ăn.”
Tôi thấy khóe miệng bố mẹ giật giật, bố còn nén giận hỏi: “Bố bỏ đói con hay bạc đãi con? Cho người ta cắn lung tung chỉ vì năm hào?”
Em trai ngây thơ ngước mặt lên: “Nhưng nó miễn phí mà, hơn nữa qua một lát là không còn đau.”
“...”
[Nhật ký gia đình 3]
Trong lúc ăn tối, bố nói chú Chu Kiến ly hôn rồi.
Tôi và mẹ nghe xong đều rất kinh ngạc, mẹ còn quan tâm hỏi: Vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Mới có hai tuổi thôi.
Bố: Đứa nhỏ đi theo mẹ, Chu Kiến chu cấp tiền nuôi dưỡng.
Mẹ nhíu mày: Đứa bé còn quá nhỏ, sao lại ly hôn chứ, không phải đang sống tốt lắm sao?
Bố lại rất bình tĩnh: Chu Kiến nói thói quen sinh hoạt của hai người có quá nhiều khác biệt, mẹ vợ và vợ chú ấy lại có cá tính mạnh mẽ, chú ấy sống rất mệt mỏi.
Mẹ nghe xong rất tức giận: Chẳng lẽ trước khi cưới người ta không có cá tính mạnh mẽ chắc? Cho dù có thế nào thì người ta cũng đã gả con gái cho hắn, bây giờ không thích lại nói người ta có cá tính mạnh mẽ.
Bố nghe xong không nói lời nào.
Em trai đột nhiên tò mò chen vào: Ly hôn là gì ạ?
Bố và mẹ đều không để ý đến thằng bé nên nó bèn hỏi tôi, tôi nhỏ giọng nói với nó, ly hôn chính là bố và mẹ chia tay, sau này có hai nhà, hai người sẽ không ở chung một nhà nữa.
Buổi tối, lúc làm bài tập, em trai lại bị mẹ đánh. Làm bài tập xong, thằng bé chạy xuống lầu, tức giận nói với bố: Bố ly hôn với mẹ đi được không? Con muốn ở với bố.
Sau đó, em trai lại bị bố đập cho một trận.
Tôi đứng bên cạnh nhìn, trong lòng mắng nó đáng đời.
HẾT TRUYỆN.
_______________
Lời cuối truyện: Mong sao tất cả những đứa trẻ đến với thế giới này đều bình an, vui vẻ và khỏe mạnh mà trưởng thành. Mong cho các bậc phụ huynh luôn là những ông bố bà mẹ tốt, dạy dỗ con mình biết yêu thương và tử tế. Mong rằng những người gánh vác trên vai trách nhiệm trồng người sẽ không thờ ơ, vô cẩm với những mầm xanh của tương lai. (trích bình luận bạn Phương Thảo trên nhóm Weibo Việt Nam)