" Anh thấy mặt của em đều đỏ cả rồi, thực sự rất nóng sao?"Hứa Ngạn Văn nhìn khuôn mặt của cô chăm chú, đem từng biểu tình của cô đặt ở trong mắt.
Tiết Giai Duyệt đưa hai tay sờ soạng gương mặt của mình, hình như đúng là có chút nóng,nhưng lại ngượng ngùng không chịu thừa nhận, vội vàng di chuyển tầm mắt rồi đi đến bân cạnh cửa sổ." Đúng là có chút nóng, anh đừng đụng vào em, mau mau đi tắm đi."
"Được." Hứa Ngạn Văn nhìn theo bóng lưng của cô, không muốn làm cô khó xử, bước vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền ra. Tiết Giai Duyệt đứng cạnh cửa sổ. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cơn gió mát lạnh thổi lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của cô. Cảm giác nóng bức từ từ biến mất.
Tối nay phải ngủ chung giường với Hứa Ngạn Văn, có chút khó khăn!
Cô có nên tìm một món đồ để làm vạch ngăn cách không nhỉ?
Nhưng cô cảm thấy làm như vậy không ổn lắm. Hứa Ngạn Văn không để ý. Cô cứ nhắc hoài. Nhưng vì anh đàn ông, anh không bị thiệt!
Tiết Giai Duyệt cắn môi, có chút xấu hổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Tiết Giai Duyệt vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Cửa phòng tắm mở ra. Hứa Ngạn Văn tắm xong từ trong nhà tắm bước ra.
"Giai Duyệt, em đi tắm đi." Phía sau truyền đến giọng nói quyến rũ của Hứa Ngạn.
"Ừ, biết rồi." Tiết Giai Duyệt không quay đầu lại, cứ vậy đồng ý, vẫn quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, Tiết Giai Duyệt nghe được tiếng sột soạt. Cô đoán là Hứa Ngạn Văn nằm lên giường, chuẩn bị xoay người lại đi tắm rửa.
Ai ngờ vừa mới quay người lại. Thấy Hứa Ngạn Văn đang cởi quần áo dở. Lộ ra lồng ngực rắn chắc, làn da màu lúa mì, eo thon, cơ bụng sáu múi.
Tiết Giai Duyệt hét lên, vội vàng quay lưng lại, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, tức giận gấp gáp nói: "Tại sao anh lại cởi áo ra? Mau mặc quần áo vào đi!"
Nghe thấy giọng điệu gấp gáp của Tiết Giai Duyệt. Đôi mắt của Hứa Ngạn Văn lóe sáng lên, nhếch khóe môi, "Ai mà ngờ em đột nhiên quay người lại?"
"Anh không được phép cởi quần áo ra!" Tiết Giai Duyệt vẫn đưa lưng về phía Hứa Ngạn Văn, cô không dám quay đầu lại nhìn anh. Sợ lại nhìn thấy thứ không nên thấy, sốt ruột hỏi: "Anh mặc quần áo xong chưa?"
"Đang mặc." Hứa Ngạn Văn giọng điệu bình thản, dường như có chút không vui.
Tiết Giai Duyệt dừng lại, bỏ qua sự bất thường trong giọng nói của anh, lại nói: "Vậy em quay người lại nhé."
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng.
Lúc này, Tiết Giai Duyệt mới từ từ quay người lại. Thấy anh đã mặc xong quần áo. Thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Hứa Ngạn Văn không nhìn cô, anh ngồi trên giường, với tay ra tủ đầu giường cầm điện thoại lên. Giống như đang đọc tin nhắn.
Nhân cơ hội này, Tiết Giai Duyệt vội vàng đi về phía nhà tắm, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Cạch một tiếng khóa cửa phòng tắm lại.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, Tiết Giai Duyệt nhịp tim đập ngày càng nhanh. Trong đầu lại hiện lên lồng rực rắn chắc của Hứa Ngạn Văn, vòng eo thon thả, cơ bụng sáu múi, hình người đẹp không kém cạnh người mẫu, thật sự quyến rũ á á á á!
Trong đầu tràn ngập hình ảnh không dành cho thiếu nhi. Tiết Giai Duyệt vội vàng dùng tay vỗ lên mặt, tự nhắc nhở bản thân: "Không được suy nghĩ lung tung. Không được suy nghĩ lung tung. Mày phải nhớ rằng, anh ta là nam chính, còn mày là nữ phụ pháo hôi. Nam chủ nhất định H.E bên cạnh nữ chính. Là nữ phụ pháo hôi phải có tính tự giác của nữ phụ pháo hôi."
Tiết Giai Duyệt vội vàng hắt nước lên mặt để tỉnh táo lại. Một lúc sau, hơi nóng trên khuôn mặt đã giảm đi nhiều.
Cô lấy cớ đi tắm, ở lì trong phòng tắm. Cho đến khi cảm thấy không thể ở lại trong phòng tắm được nữa, cô mới đi tắm sau đó mở cửa phòng tắm ra bước ra ngoài.
Ở trên giường lớn, Hứa Ngạn Văn nhắm mắt lại nằm yên ở trên giường, hơi thở đều đặn, giống như đã ngủ say.
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt còn lo lắng không biết đối mặt với Hứa Ngạn Văn như thế nào. Bây giờ thì tốt rồi, cô không cần phải lo lắng nữa.
Hứa Ngạn Văn dường như đang ngủ rất say, nằm yên ở trên giường không nhúc nhích. Tiết Giai Duyệt di chuyển nhẹ nhàng, đi vòng qua phía bên kia chiếc giường, lặng lẽ ngắm Hứa Ngạn Văn đang ngủ.
Không thể phủ nhận rằng, Hứa Ngạn Văn thực sự rất đẹp trai, nhìn từ bên cạnh, lông mi dài, đôi mắt đang nhắm chặt, chiếc mũi cao thẳng giống như một ngọn núi nhỏ, cánh môi mím chặt, thể nào lại được nhiều cô gái thích như vậy. Nam chính vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, đương nhiên là hình mẫu lý tưởng mà nhiều cô gái yêu thích.
Tiết Giai Duyệt nghĩ, nếu cô không trước kết cục của mình. Chắc chắn cô nảy sinh tình cảm với anh. Một người đàn ông đẹp trai bày trước mặt mình. Lại còn đẹp trai như vậy. Nếu không nảy sinh tình cảm, chắc chắn phải nghị lực rất lớn.
Nghĩ đến đây, Tiết Giai Duyệt bật cười, nhanh chóng kiềm chế bản thân mình lại, không suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng đêm dài như vậy, dễ làm cho con người ta suy nghĩ lung tung. Tiết Giai Duyệt vỗ mặt mình mấy cái, nhắc nhở bản thân phải đi ngủ, cho dù muốn nằm mơ cũng phải đi ngủ trước đã.
Ngáp một cái, Tiết Giai Duyệt không thể nhịn được nữa, cô lặng lẽ trèo lên giường, cố gắng hết sức không làm phiền đến Hứa Ngạn Văn đang nằm bên cạnh.
Cơ thể mảnh khảnh chỉ chiếm một diện tích nhỏ trên chiếc giường lớn. Khoảng cách ở giữa Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn rất lớn. Đủ chỗ một người trưởng thành nằm xuống.
Lúc đầu, cô tưởng mình không ngủ được. Tiết Giai Duyệt nằm ở giường không dám nhúc nhích. Sợ đánh thức Hứa Ngạn Văn đang nằm bên cạnh. Cô nghiêng người quay lưng về phía Hứa Ngạn Văn, nhắm mắt lại nhắc nhở bản thân không được nghĩ lung tung. Trong đầu tự nhẩm đếm cừu. Một con cừu... mười một con cừu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Người bên cạnh nghe được tiếng thở đều đặn. Hứa Ngạn Văn vẫn đang nhắm mắt ngủ đột nhiên mở mắt ra. Anh quay lại nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh. Ánh mắt nhìn rơi vào người Tiết Giai Duyệt. Cặp mắt đen láy sáng lạ thường, không hề có dấu hiểu vừa mới tỉnh dậy.
Khung cảnh đêm nay rất đẹp, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch. Màn đêm yên tĩnh, căn phòng yên tĩnh, phóng đại mọi giác quan của con người.
Giống như bị trúng phép thuật của bóng đêm, Hứa Ngạn Văn ma xui quỷ khiến giơ tay ra, từ từ chạm lên vai của Tiết Giai Duyệt, nhẹ nhàng ôm Tiết Giai Duyệt đang ngủ say vào lòng, từ từ cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô.
"Chúc ngủ ngon." Anh thì thầm nói với cô.
Ôm được người trong lòng, Hứa Ngạn Văn mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt dậy sớm hơn Hứa Ngạn Văn, vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mặt. Cô hét lên một tiếng.
Cô vừa hét lên, Hứa Ngạn Văn liền tỉnh dậy, nhíu mày hỏi cô, "Em làm sao vậy?"
Vì mới tỉnh dậy nên giọng nói có hơi khàn, gợi cảm quyến rũ, khiến lỗ tai của cô đỏ ửng lên.
"Em... em" Tiết Giai Duyệt muốn nói "Tại sao em lại nằm trong lòng anh", nhưng cô không thốt ra khỏi miệng. Đặc biệt vào buổi sáng hôm nay, lần đầu tiên hai người nằm giường cùng nhau thức dậy, cảm giác không thể nói ra được, cảm thấy rất khó xử.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, thấy gương mặt của cô có hơi đỏ, ánh mắt lấp lạnh. Anh biết cô đang nghĩ gì.
Anh ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc tim không đập nói: "Em từ nhỏ có tật xấu. Lúc ngủ cứ thích lăn qua lăn lại, lại còn đá chăn. Có lần em còn lăn xuống gầm giường em còn nhớ không"
Tiết Giai Duyệt trợn tròn hai mắt lên nhìn, khi nghe Hứa Ngạn Văn nói cô bị sốc. Cô... cô... cô.... Cô rơi xuống gầm giường hồi nào? Còn nữa... còn nữa, lời nói vừa rồi của anh có ý gì? Nói cô lúc đi ngủ rất xấu tính, nên lăn vào trong lòng anh sao? Sao cô không nhớ nhỉ?
"Không... có chuyện đó xảy ra?" Tiết Giai Duyệt lí nhỉ phản bác, nhưng chính bản thân cô không tự tin với những gì mình đang nói. Có thật lúc ngủ cô đã lăn vào trong lòng của anh. Dù sao khi đi ngủ cô thường hay đá chăn xuống đất, hay lăn qua lăn lại. Đó lý do vì sao lần trước cô bị cảm.
Hứa Ngạn Văn nhíu mày, giả bộ mình bị tổn thương, nói: "Tại sao điều đó không thể xảy ra? Em đang ngủ làm sao có biết chuyện gì đang diễn ra?"
Sao nghe giọng điệu của anh có vẻ ai oán thế nhỉ? Rõ ràng người chịu thiệt là cô mà? Tiết Giai Duyệt trong lòng thầm nghĩ. Lần sau quay về nhà chính, hai người lại phải ngủ chung giường, tốt nhất mang con gấu bông lớn để ở giữa giường? Để tránh lại lao vào lòng anh? Không phải... không phải... không lao vào lòng của anh. Không gặp phải tình huống khi thức dậy thấy mình nằm trong lòng anh. Nhưng mà... nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ. Tiết Giai Duyệt bực bội xoay đầu. Lần sau không thể để tình huống này xảy ra.
Hứa Ngạn Văn nhìn dáng vẻ buồn bực của cô. Trong lòng không nhịn được cười. Đúng là buổi sáng tốt lành, khiến tinh thần sảng khoái!
Hứa Ngạn Văn tâm trạng vui vẻ ngồi dậy, vén chăn ra chuẩn bị bước xuống giường. Tiết Giai Duyệt quay sang nhìn anh. Hứa Ngạn Văn đối diện ánh mắt của cô, khóe môi cong lên để lộ nụ cười, "Em có muốn đi chạy bộ cùng với anh không?"
Hứa Ngạn Văn luôn chăm chỉ luyện tập thể thao, mới duy trì được vóc dáng đẹp như vậy. Cơ bụng sáu múi rắn chắc nuột nà, giống hệt thân hình của người mẫu. Đều là kết quả của việc thường xuyên chăm chỉ luyện tập thể thao.
"Em không muốn đi. Em vẫn muốn ngủ tiếp." Tiết Giai Duyệt cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía anh. Cô băn băn chuyện đêm qua mình ngủ ở trong lòng. Bây giờ cô không đủ dũng khí chạy bộ cùng anh vào buổi sáng!
"Vậy em ngủ tiếp đi." Hứa Ngạn Văn thấy cô nói không muốn đi. Biết cô vẫn xấu hổ chuyện vừa nãy. Không ép cô đi tập thể dục, quay người lại đi vào phòng tắm đánh răng rửa mắt. Sau đó thay quần áo xong, đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Chờ Hứa Ngạn Văn rời đi, Tiết Giai Duyệt không thể ngủ tiếp được nữa. Nhưng nằm trong chăn rất dễ chịu, có lẽ bởi vì căn phòng quá yên tĩnh. Tiết Giai Duyệt nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, hơn 1 tiếng sau. Cô nằm trên giường. Bước xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mắt.
Tấm gương trên tường phản chiếu lại khuôn mặt cô. Mặc dù ngày nào cô nhìn nhưng phải công nhận rằng mình thật xinh đẹp. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn long lanh, mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mọng, chiếc cằm thanh tú, cổ thon thả xinh đẹp....
Này, thật kỳ quá kỳ lạ a~Tại sao cổ của cô lại có vết đỏ, giống như bị con gì đó cắn???
......................
Thành quả của bác nông dân họ Hứa....trồng dâu tây............trồng dâu tay...........