Cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, Hứa Ngạn Văn xuất hiện trước mặt Tiết Giai Duyệt, tóc của anh vẫn còn ướt, giọt nước óng ánh chạy dọc theo khuôn mặt tuấn tú của anh, chảy qua chiếc cằm cứng rắn, chảy xuống ngực, làn da lúa mì, thân hình tam giác ngược giống hệt dáng người mẫu, cơ bụng sáu múi rắn chắc, chui xuống bên dưới bụng đang được quấn khăn tắm màu trắng...
"Á..." Tiết Giai Duyệt hét lên, vội vàng lấy tay che mắt lại, khuôn mặt nóng hầm hập giống như sắp xuất huyết. Cô hoảng sợ vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía Hứa Ngạn Văn, không dám nhìn anh nữa.
Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô, nhìn thoáng qua vành tai ửng đỏ của cô, khóe môi khẽ cong lên, mặt dày nói: "Có phải em chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu, trốn cái gì?"
Cô đã nhìn thấy từ rất lâu rồi, ngày trước khi cô mạnh bạo quyến rũ anh, chưa từng thấy cô da mặt mỏng như vậy. Mặc váy ngủ ren quyến rũ đi đến phòng của anh, trốn ở trong chăn, chờ anh mắc câu, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô.
Lần khoa trương nhất chính là lần cô đi đến phòng làm việc ở công ty quyến rũ anh, thậm chí còn muốn bỏ thứ gì đó vào cà phê của anh, sau khi bị anh phát hiện, cô danh chính ngôn thuận chỉ trích anh làm như vậy là sai, anh không cho cô cơ hội, nên cô mới phải làm như vậy, bị anh trách, sống chết vẫn không nhận mình sai, cô rất cứng đầu, khóe mắt đỏ ứng vẫn không chịu nhận sai. Cho dù tức giận bỏ đi nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình đã làm sai.
Hứa Ngạn Văn từng nghĩ, một Tiết Giai Duyệt to gan lớn mật không biết đi đâu mất?
Trước đây tình yêu của cô nóng rực như ngọn lửa, dường như có thiêu cháy toàn bộ. Khiến anh dù muốn không thể chống đỡ được. Bây giờ cô nhát gan xấu hổ lại khiến trái tim anh ngứa ngáy giống như có sợi lông vũ lướt qua trái tim của anh.
"Giai Duyệt..."
"Em... em đi về phòng."
Hứa Ngạn Văn vừa mở miệng, anh định đi về phía của cô. Tiết Giai Duyệt dường như mới mọc con mắt ở sau lưng, giống như một chú thỏ sợ hãi hoang mang bối rối cố gắng tìm cách trốn chạy. Tiết Giai Duyệt ném chuyện "canh giải rượu" ra sau. Không thèm quay đầu lại nhìn Hứa Ngạn Văn vội vàng rời khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên từ phía đối diện. Hứa Ngạn Văn đứng ngây ra đó. Im lặng nhắm mắt lại, ánh mắt chán nản nhìn qua lồng ngực của mình. Anh thể hiện rõ như vậy, cô lại không hề bị lay động. Lần này Hứa Ngạn Văn đã trải nghiệm được cảm giác bị từ chối và phớt lờ. Tại sao anh lại cảm thấy mình quá thất bại? Ngày trước Tiết Giai Duyệt cũng bị anh từ chối như vậy, không biết lúc ấy tâm trạng của cô ra sao?
Tiết Giai Duyệt sau khi chạy về phòng, cô căn bản không dám nghĩ nhiều nữa, bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Chạy vội lên giường trùm chăn kín mít giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đem tất cả mọi chuyện không nên nghĩ ném sau sau đầu, nhắm mắt lại nhắc nhở bản thân nên đi ngủ.
Khi muốn ngủ lại càng ngủ không được, trong đầu thi thoảng hiện lên hình bóng của Hứa Ngạn Văn, lại nhớ cảm giác lúc trước khi cô sờ soạng cơ thể anh, cơ bụng săn chắc, co dãn, rất quyến rũ.
"Á..." Tiết Giai Duyệt không thể ngủ được, vén chăn lên ngồi dậy, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào rơi xuống trước bệ cửa sổ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, rèm cửa đung đưa, cơn gió đêm cuối cùng giảm bớt nhiệt độ trên mặt cô.
Ở ngoài cửa truyền ra tiếng động rất nhỏ. Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng gõ cửa, mang theo giọng nói quyến rũ êm tai truyền vào tai của Tiết Giai Duyệt, "Giai Duyệt, em đã ngủ chưa?"
Nghe được giọng nói của anh, vất vả lắm mới hạ được nhiệt độ trên khuôn mặt lại từ từ tăng lên. Tiết Giai Duyệt hạ thấp giọng nói xuống: "Em... em ngủ rồi."
Ở bên ngoài cửa vang lên tiếng cười. Khuôn mặt Tiết Giai Duyệt ngày càng đỏ hơn, xuyên qua cánh cửa, Hứa Ngạn Văn khẽ nói: "Chúc em ngủ ngon."
Giọng điệu cưng chiều, trái tim của Tiết Giai Duyệt đập lỡ một nhịp.
Hứa Ngạn Văn quay về phòng của mình, điện thoại thông báo có tin nhắn mới, anh trượt màn hình điện thoại, là tin nhắn wechat của Chu Thần Quang.
Chu Thần Quang: "Thành công rồi?"
Hứa Ngạn Văn ngón tay ấn vào avatar của anh ấy, nhanh chóng trả lời tin nhắn, "Chiếc đồng hồ cậu thích. Tôi nhờ người mang đến cho cậu."
Chu Thần Quang lập tức gửi icon cười toe toét, "Cảm ơn anh Hứa. Chúc anh nằm mơ giấc mơ đẹp."
Giấc mơ đẹp, Hứa Ngạn Văn nở nụ cười, đặt di động lên tủ đầu giường.
Đêm nay, Tiết Giai Duyệt không thể ngủ ngon, cô vẫn đang nằm mơ, hình ảnh trong giấc mơ rất quái dị kỳ cục. Còn có cả Hứa Ngạn Văn, liên tục làm ra hành động kỳ lạ, nói ra mấy lời kỳ quặc, khiến cô không thể chịu được. Cuối cùng đành phải tỉnh dậy, không thể ngủ tiếp.
Cô hơi chóng mắt cố ngồi dậy, nhanh chóng đi rửa mặt. Đi ra khỏi phòng, tình cờ nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đang nấu bữa sáng.
"Mau đi ra đây ăn sáng." Hứa Ngạn Văn vừa cười vừa nói.
Tiết Giai Duyệt hoang mang khẽ "ồ" lên một tiếng, đi đến bên cạnh bàn anh, không cẩn thận nên đụng trúng ghế.
"Cẩn thận." Hứa Ngạn Văn vội vàng đỡ lấy cô, cúi người chạm lên đầu gối vừa bị đụng của cô, giọng điệu quan tâm hỏi: "Em có thấy đau không?"
Hứa Ngạn Văn quá dịu dàng, Tiết Giai Duyệt nhịp tim đập thình thịch, ngu ngơ khẽ lắc đầu: "Vẫn... vẫn ổn."
"Ngoan." Hứa Ngạn Văn xoa đầu cô.
Tiết Giai Duyệt không khống chế được lại đỏ mặt, vội vàng tránh né ánh mắt của anh, ngồi xuống ghế, nói: "Ăn sáng thôi. Em đói."
"Đây là món cháo ngô cùng bánh bao hấp em thích." Hứa Ngạn Văn dùng đũa gắp bánh bao để vào trong bát của Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt cầm bánh bao lên ăn thử, lớp vỏ mỏng mọng nước nhiều thịt, thực sự rất ngon.
"Buổi tối tan làm, chúng ta đi hẹn hò nhé." Hứa Ngạn Văn đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Tiết Giai Duyệt giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Hứa Ngạn Văn khẽ cười nói: "Vì em đồng ý hẹn hò với anh, nên bắt đầu từ hôm nay đi."
Nhịp tim của Tiết Giai Duyệt đập lỡ một nhịp, "Được... được"
"Mau ăn sáng đi. Ăn sáng xong anh sẽ đưa em đi làm." Hứa Ngạn Văn lại nói.
...
Buổi sáng, Tiết Giai Duyệt vẽ phác thảo trong phòng làm việc, dạo gần đây phòng làm việc vừa mới nhận được một đơn hàng. Một nữ diễn viên muốn nhờ thiết kế bộ váy để tham dự lễ đính hôn. Yêu cầu rất cao, dựa theo lời đối phương kể lại. Cô ấy định đi ra nước ngoài thiết kế. Nhưng nể mặt ông chủ của phòng làm việc bọn cô, nên quyết định đặt váy ở phòng làm việc của bọn cô.
Lúc Tiết Giai Duyệt nhận được nhiệm vụ thiết kế, cô còn đang bàn luận với Trình Vĩ. Không ngờ Hà tổng mặt mũi lớn như thế, lại có nhận được đơn hàng này.
Trình Vĩ gật đầu tán thành: "Lúc tôi mới nhận đi đến làm việc. Hà tổng còn khoe với tôi rằng tuy phòng làm việc mới được thành lập nhưng thực lực hùng hậu, không cần lo lắng sự phát triển tương lai của phòng làm việc. Lúc ấy tôi còn tưởng ông ấy nói điêu, nhưng tiền lương được trả cao hơn các phòng làm việc khác. Tôi đồng ý ở lại, bây giờ nghĩ lại. Ông ấy thực sự không hề khoác lác."
Tiết Giai Duyệt cũng nói: "Lúc tôi nhận lời mời, ông ấy cũng khoe với tôi như vậy. Lúc ấy tôi cũng nghĩ ông ấy nói khoác. Nhưng bây giờ nhận được đơn hàng này. Tôi cảm thấy ông ấy có chút tài năng. Nếu đơn hàng này chúng ta làm tốt, phòng làm việc trở nên nổi tiếng, về sau sẽ càng nhiều đơn hàng hơn."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Trình Vĩ đồng ý suy nghĩ của cô.
Hai người thì thầm to nhỏ, lại không nói đến vấn đề trọng tâm. Cái đơn hàng, không phải dựa vào tài năng của Hà tổng. Thực ra vì vị hôn phu của nữ diễn viên nể mặt Hứa Ngạn Văn.
"Làm việc chăm chỉ. May ra bộ váy đẹp đúng yêu cầu khách hàng." Tiết Giai Duyệt vỗ vai Trình Vĩ.
"Bắt đầu làm việc thôi." Trình Vĩ đứng dậy quay về bàn làm việc, tiếp tục vẽ phác thảo. Tiết Giai Duyệt cũng chuẩn bị làm việc.
Lúc này có nhân viên chuyển phát nhanh đi đến, trên tay cầm theo một lãng hoa hồng, chạy đến hỏi ai là tiểu thư Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt nghe thấy tên của mình, xoay người lại nói: "Là tôi"
Nhân viên chuyển phát nhanh cầm theo lãng hoa hồng đi đến, lễ phép nói: "Tiết tiểu thư, đây là hoa của cô. Mời cô ký tên."
Tiết Giai Duyệt ngạc nhiên, đang định nói mình không đặt hoa, chuông điện thoại vang lên.
Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại đến, ở trong điện thoại anh nói: "Em có thích bó hoa anh tặng không?"
Tiết Giai Duyệt lúc này mới biết, anh chính người tặng cô hoa hồng.
Tổng cộng có 11 đóa hoa hồng, đại diện cho tình yêu bền chặt, vĩnh cửu không bao giờ chia cắt
"Thích." Hứa Ngạn Văn quan tâm như vậy, Tiết Giai Duyệt không biết nên nói gì. Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng, không có lý do gì không thích cả.
Hứa Ngạn Văn bật cười nói: "Em thích là được rồi."
Chỉ cần cô thích là được, anh chỉ sợ cô không thích. Đây lần đầu tiên anh làm chuyện này, lúc đi mua hoa anh có do dự lo lắng không biết nên mua thế nào. Nhưng ông chủ tiệm hoa gợi ý cho anh nên mua bó hoa này. Nghĩ lại cả hai đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, bây giờ anh muốn bù đắp lại. Chỉ cần nghe cô nói hài lòng và thích, tâm trạng anh liền thay đổi, thật tuyệt vời.
Tiết Giai Duyệt cúp máy, ký đơn hàng, nhận bó hoa trong tay nhân viên chuyển phát nhanh. Vương Đan từ bên ngoài bước vào, thấy trên tay cô cầm bó hoa liền khen đẹp.
"Ai tặng em vậy?" Vương Đan cười híp mắt nói.
Tiết Giai Duyệt hơi đỏ mặt nói: "Chồng em tặng."
Vương Đan hơi bất ngờ, sau đó mới nhớ ra chồng của Tiết Giai Duyệt chính là Hứa Ngạn Văn, ghen tị nói: "Hứa tổng đúng là quan tâm vợ! Đã lâu rồi chồng chị không tặng hoa cho chị. Lần trước anh ấy tặng hoa cho chị chính là vào ngày lễ tình nhân."
Tiết Giai Duyệt không thể nói rằng, đây là lần đầu tiên Hứa Ngạn Văn tặng hoa cô!
Buổi chiều lúc tan làm, Hà tổng nói hôm nay mọi người đi ăn liên hoan, bởi vì hiệu suất làm việc tháng này của phòng làm việc rất khá. Mọi người tụ tập đi ăn, tất cả mọi người đều phải đi, không được phép ai vắng mặt.
Thấy cô không đi, Hà tổng vội vàng quan tâm hỏi: "Tại sao cô không đi?"
Tiết Giai Duyệt chỉ có thể nói: "Tôi có hẹn."
Vương Đan nghe xong liền bật cười, nói với Hà tổng: "Sếp không nên làm khó Tiểu Tiết. Cô ấy có hẹn với Hứa tổng."
Hà tổng bỗng dưng tỉnh ngộ, vung tay lên, "Vậy cô đi hẹn hò đi. Không cần phải đi ăn liên hoan với chúng tôi đâu." Nói đùa, sếp lớn cùng vợ đi hẹn hò, ông giơ hai tay hai chân tán thành.
"Chúc cô hẹn hò vui vẻ!" Lúc gần bước ra khỏi cửa phòng. Hà tổng nói với cô câu này, khiến Tiết Giai Duyệt đỏ mặt, xấu hổ vội cầm ví theo vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Đến cửa, thang máy vừa mở ra. Tiết Giai Duyệt cúi đầu xuống bước vào bên trong. Ngay sau đó đầu cô chạm vào lồng ngực rắn chắc