[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 51




Ngày hôm sau vừa đến, Tiếu Dao liền xuất phát đi đón Trần Ha Ha. Trung tâm thu lưu ở khu nhà giàu, cách Chu gia đại trạch cũng không tính là xa, cậu liền ôm Trần Ha Ha qua. Dì Vương vô cùng vui vẻ: "Cậu còn không tới, tôi còn đang định đi thăm cậu, Hải Vinh còn đang ngủ, cậu chờ, tôi đi gọi cậu ấy."
"Cháu không phải tới tìm anh ta," Tiếu Dao nói, "Những người khác đều ở nhà sao?"
Dì Vương sửng sốt một chút, nói: "Hải Quyền ở nhà, bất quá cậu ấy đang ở phía sau tập thể dục buổi sáng."
"Cháu qua đó tìm anh ấy, đừng nói cho Hải Vinh cháu từng về." Tiếu Dao cười, ôm Trần Ha Ha liền đi. Dì Vương vốn dĩ muốn gọi cậu lại, muốn nói cho cậu Chu Hải Quyền không thích chó đâu, bất quá lại suy đi nghĩ lại, Tiếu Dao lại không phải muốn ôm chó vào nhà ở, Chu Hải Quyền có thói ở sạch, hẳn là cũng không có chuyện gì. Bà có chút cảm khái mà nhìn Tiếu Dao, nhớ đến mình hôm qua mới làm điểm tâm, nhanh chóng quay lại đóng gói, nghĩ phải cho Tiếu Dao một ít để đem đi.
Hậu viện Chu gia có một sân tennis, bên cạnh sân tennis có căn phòng, chính là phòng tập thể thao tư nhân Chu gia. Cậu còn chưa đi đến sân sau, đã nghe thấy được thanh âm chơi bóng "Phanh phanh phanh", ôm Trần Ha Ha đi qua một ngã rẻ, liền thấy Chu Hải Quyền đang đánh tennis với huấn luyện viên tư nhân.
Hai người đang đánh kịch liệt, bóng bay cực nhanh, vang lên "Bang bang". Tiếu Dao liền đứng bên cạnh xem.
Chu Hải Quyền đeo một băng đai trán, chỉ mặt quần đùi và áo bó, mặc quần áo ngày thường không nhìn thấy, hiện giờ mặc áo bó sát người, ngực liền lộ rõ, lộ ra đường cong cơ ngực, cánh tay và đùi đặc biệt rắn chắc thô tráng, cả người thoạt nhìn càng cao lớn hùng hồn, trên người thấm mồ hôi, ngực cũng ướt đẫm. Làn da huấn luyện viên hơi đen, bước đi mạnh mẽ, phản ứng nhanh mạnh, nhìn ra được anh ta giờ phút này chiếm thế thượng phong, cơ hồ áp Chu Hải Quyền mà đánh, mỗi một kích đều trực tiếp nhảy dựng lên đánh bóng xuống, bởi vì bóng bay lệch cung độ xảo quyệt, vợt bóng của Chu Hải Quyền cơ hồ đều dán trên mặt đất, chỉ có thể đánh hướng lên trên, không thể nghi ngờ cho huấn luyện viên liên tiếp vài lần bóng mạnh, Tiếu Dao xem cũng khẩn trương lên, Trần Ha Ha trong lòng ngực bỗng nhiên kêu vài tiếng "Gâu gâu gâu", Chu Hải Quyền tay run lên, liền không tiếp được bóng, rớt lên mặt đất, nhưng mà huấn luyện viên ra một vợt bóng này sức lực cực lớn, bóng trên mặt đất lại bắn lên cực cao, cuối cùng tâng vào bụi cỏ ở biên.
Anh thở hổn hển nhìn qua bên này, Tiếu Dao đè Trần Ha Ha lại, ngại ngùng cúi người.
Chu Hải Quyền đi đến bên cạnh, lấy khăn lông lau bớt mồ hôi trên mặt, cùng huấn luyện viên nói hai câu, liền đi qua phía bên này. Tiếu Dao lúc này mới nhớ tới Chu Hải Quyền không thích chó, liền buông Trần Ha Ha: "Đợi đừng nhúc nhích."
Trần Ha Ha luôn luôn nghe lời, liền nằm trên mặt đất run run lông. Tiếu Dao tiến ra đón, kêu một tiếng "Chu đại ca".
"Sao cậu lại tới đây?" Có thể là mới vừa đánh bóng xong thân thể còn đang ở trạng thái hưng phấn, cậu vậy mà từ trong thanh âm của Chu Hải Quyền nghe ra vui sướng. Cậu cười cười, nói: "Tôi tới tìm Chu đại ca nói chút chuyện."
Trên người Chu Hải Quyền toàn là mồ hôi, anh lại lấy khăn lông lau lau cổ, nhìn gần, cơ bắp cánh tay anh càng rõ ràng, anh sinh ra cao lớn, mỗi lần cùng anh mặt đối mặt đứng chung một chỗ, đều có một loại cảm giác áp bách kinh sợ vô hình, Tiếu Dao không tự chủ được mà cúi đầu, lần cúi đầu này cũng không quan trọng, cậu phát hiện Chu Hải Quyền mặc quần đùi, trừ bỏ phần ven eo, hạ bộ cũng ướt một khối to, sau khi màu sắc đậm hơn, vô cùng rõ ràng.
Không cần nghĩ cũng biết một khối này là tại sao lại ướt. Chu Hải Quyền đeo không nặng sao?!
"Tại đây nói, hay là......"
"Tại đây là được." Tiếu Dao nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, tim đập có hơi nhanh, loại quần vận động này, vải dệt mềm, kỳ thật rất dễ dàng hiện rõ hình dáng......
Khụ khụ khụ, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, lui về phía sau một bước, còn chưa nói lời nào, liền thấy Chu Hải Quyền lui về phía sau một bước, cậu sửng sốt một chút, liền nghe thấy vài tiếng "Gâu gâu gâu" từ sau lưng truyền tới, cậu vừa cúi đầu nhìn, Trần Ha Ha đã ôm lấy cẳng ướt dầm dề của chân Chu Hải Quyền, cậu cũng rõ ràng cảm giác được thân thể Chu Hải Quyền cứng đờ, sợ tới mức Tiếu Dao lập tức hét lớn một tiếng: "Trần Ha Ha!"
Trần Ha Ha lại kêu một tiếng "Gâu gâu gâu", ánh mắt lấy lòng vui sướng, Tiếu Dao nhanh chóng ngồi xổm xuống bế Trần Ha Ha lên: "Ngượng ngùng ngượng ngùng," cậu vội vàng không ngừng xin lỗi, "Là chó con không được dạy tốt......"
Chu Hải Quyền nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không có việc gì."
Kỳ thật thật đúng là không phải không có việc gì, móng vuốt đầy lông của chú chó kia vừa sờ đến cẳng chân anh, da gà của anh đều dựng thẳng lên. Tiếu Dao ôm Trần Ha Ha chạy như bay, chạy đến chỗ ngoặt rất xa, mới buông Trần Ha Ha xuống, chỉ tay vào nó, tựa hồ đang cảnh cáo nó. Trần Ha Ha không yếu thế chút nào, lại gâu gâu gâu kêu vài tiếng. Tiếu Dao từ trong túi móc ra chút đồ ăn cho nó, bản thân mới lại chạy trở về.
"Được như ước nguyện." Chu Hải Quyền nói.
"Cái gì?"
"Cậu trước kia không phải từng hỏi tôi chuyện nuôi cho sao, tôi không đồng ý."
"Đúng không, ha ha ha ha, tôi là từ nhỏ đã thích chó rồi. Chu đại ca, tôi chỉ nói ngắn gọn, kỳ thật tôi......"
Lời còn chưa dứt, liền cảm giác dưới chân có thứ gì chạy tới, vừa cúi đầu nhìn, Trần Ha Ha lại chạy tới, bất quá lúc này đây thành thật hơn chút, ngồi xổm bên chân Tiếu Dao, ngửa đầu nhìn Chu Hải Quyền.
Tiếu Dao đành phải ngượng ngùng mà nói: "Chú chó này, hình như rất thích anh......"
Chu Hải Quyền không có chút dao động nào, người đông cứng mà "Ân" một tiếng, nghe được Trần Ha Ha thích mình, anh cũng không cảm thấy ghét.
"Gâu gâu gâu!" Trần Ha Ha sủa với Chu Hải Quyền, sủa đến Chu Hải Quyền toát mồ hôi. Ám ảnh tuổi thơ, thật sự không có biện pháp khắc chế. Nhưng trong lòng anh bỗng nhiên có một loại nam tử khí khái quỷ dị, anh tựa hồ cảm thấy ở Tiếu Dao trước mặt, bản thân không nên lộ ra quẫn bách sợ hãi như vậy, như thế có tổn hại với tôn nghiêm nam nhân, anh liền miễn cưỡng ngồi xổm xuống, nhìn Trần Ha Ha, nói: "Rất đáng yêu, tên cũng khiến người ta thích."
Trần Ha Ha bỗng nhiên sợ, trốn đến phía sau Tiếu Dao.
Ai u uy*, con chó không biết cố gắng này nha.
*Dạng như thở dài/cảm thán.
Chu Hải Quyền người này phảng phất chưa từng nghe qua mấy lần mềm giọng, anh kêu lên: "Trần Ha Ha." Ngữ khí phi thường cứng đờ, nghiêm túc.
Trần Ha Ha từ sau chân Tiếu Dao nhô đầu ra, Chu Hải Quyền vốn dĩ đang nhìn chó con, đôi mắt lại đột nhiên bị chân Tiếu Dao hấp dẫn, vừa trắng vừa thẳng, nhìn như không có lông chân, bởi vì quá bóng loáng trắng nõn, cho nên một bên bụng cẳng chân có khối đỏ vết máu, không biết là bị thương hay là như thế nào, nhìn đặc biệt rõ ràng.
Đúng lúc này, Trần Ha Ha bỗng nhiên từ sau chân Tiếu Dao nhô đầu ra, oẳng một tiếng, bởi vì ra tiếng đột nhiên, tiếng kêu hung ác, dọa tới mức Chu Hải Quyền mông chạm vào mặt đất.
- --------------------------------------------------------