[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 54



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 48.3
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao vẫn luôn vắng vẻ hắn, Chu Hải Vinh nhiệt tình không được đáp lại, người liền tương đối buồn rầu, cho nên tan làm đã cùng bạn bè đi uống rượu, đám bằng hữu kia tuy rằng không ổn, an ủi người lại rất ra dáng, một đám người chơi rất high, nhưng high xong, Chu Hải Vinh lại cảm thấy đặc biệt trống trãi, người ngược lại có chút khó chịu, sau đó liền lái xe tới tiệm đồ nướng tìm Tiếu Dao.
Lúc hắn đến đã là rạng sáng hơn 1 giờ, khách ở tiệm đồ nướng đã rất ít, Tiếu Dao ngồi nói chuyện với Tôn Lại ở chỗ trống bên cạnh, liền thấy Chu Hải Vinh đi tới, Tiếu Dao thấy hắn đi đường lung lay, biết hắn uống nhiều quá, đang muốn đứng lên, Chu Hải Vinh liền ôm cậu.
"Tiếu Dao, Tiếu Dao......" Chu Hải Vinh vừa ôm cậu, vừa muốn hôn cậu, làm cho Tôn Lại bên cạnh xem đến choáng váng, chờ đến khi phản ứng lại, lập tức giúp đỡ Tiếu Dao kéo hắn ra, Chu Hải Vinh bỗng nhiên tức giận, một tay đẩy Tôn Lại ra: "Như thế nào con mẹ nó...... Sao ở đâu cũng có chuyện của mày......"
Tiếu Dao chưa từng đánh nhau, chỉnh thể vẫn là tương đối văn tĩnh, Tôn Lại tính tình không tốt như cậu, trực tiếp đi lên bắt được tay Chu Hải Vinh: "Anh đừng có uống say phát điên ở đây."
Chu Hải Vinh bỗng nhiên bực, động thủ muốn đánh Tôn Lại, bị Tiếu Dao kéo lại, Tôn Lại thấy thế, duỗi tay liền cho Chu Hải Vinh một quyền. Một quyền này đánh thật, trực tiếp đánh cho Chu Hải Vinh lảo đảo vài cái, nếu không phải Tiếu Dao lôi kéo, người đã ngã trên mặt đất.
Chu Hải Vinh tức giận sắc mặt đỏ bừng, liền đánh nhau với Tôn Lại, kéo cũng kéo không được, Chu Hải Vinh uống say, tay chân vô lực, đánh nhau cũng rơi xuống hạ phong, bị đánh rất thảm, cuối cùng vẫn là ông chủ và một người khách đến lôi Tôn Lại đi. Tôn Lại cũng là tâm huyết, hùng hùng hổ hổ mà nói: "Em đã sớm nhìn anh ta không vừa mắt."
Chu Hải Vinh mặt mũi trầy trụa, người phỏng chừng cũng bị đánh đến ngốc, nôn ra đầy đất, Tiếu Dao chạy đi lấy khăn giấy cho hắn lau, sau đó kêu một chiếc xe taxi, đỡ hắn lên xe. Cậu thấy Chu Hải Vinh thoạt nhìn dáng vẻ rất thê thảm, ý thức cũng có chút không minh bạch, liền nói với ông chủ một tiếng, đưa Chu Hải Vinh về nhà.
Chu Hải Vinh nôn lên trên quần áo một ít, tuy rằng lau rồi nhưng hương vị lại còn, hỗn hợp mùi rượu, có chút khó ngửi, lại còn muốn nôn qua phía Tiếu Dao. Tiếu Dao mở cửa sổ ra, nói: "Anh thành thật chút."
Chu Hải Vinh thanh âm thực ủy khuất, đứt quãng mà nói: "Anh...... Anh chỉ dựa một hồi......"
Hắn nói liền dựa vào trên vai Tiếu Dao. Tiếu Dao giật mình, hắn liền nói: "Đừng...... Đừng nhúc nhích."
Tiếu Dao thấy hắn chỉ là dựa vào, lại không có động, như vậy qua một hồi lâu, cậu thấy Chu Hải Vinh cũng không có động tĩnh, cho rằng hắn ngủ rồi, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện Chu Hải Vinh thế nhưng khóc.
Thế nhưng khóc......
Tiếu Dao nhất thời có chút không biết làm sao, đành phải coi như không có thấy. Chu Hải Vinh cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc dựa vào người cậu, chỉ chốc lát liền nhắm hai mắt lại, giống như thật sự ngủ rồi.
Thấy hắn như vậy, Tiếu Dao trong lòng cũng có chút thương cảm. Kỳ thật tâm tư Chu Hải Vinh hiện giờ với cậu, so với lúc trước còn nhiệt tình hơn. Cậu mỗi ngày đi xe đạp, nhìn Chu Hải Vinh lái xe không nhanh không chậm mà đi theo phía sau mình, có đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ diệu.
Không phải cảm động hay là tâm động, chỉ là một loại cảm giác thực kỳ diệu, cậu xuyên qua đèn đường và bóng cây tối tăm, bởi vì mỗi lần đều là hơn nửa đêm, trên đường xe rất ít, đoạn đường có chút quạnh quẽ, cũng chỉ có bọn họ một chiếc ô tô, một chiếc xe đạp này. Cậu có thử ý định trêu cợt Chu Hải Vinh, đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ, lái xe thật nhanh, cuối cùng bỏ lại Chu Hải Vinh ở một bãi đất trong khu dân cư cũ, bản thân ở sâu trong ngõ nhỏ đợi hơn mười phút, lúc lại đi ra ngoài, thấy Chu Hải Vinh xuống xe, đang sốt ruột mà tìm cậu khắp nơi.
Sau khi thấy cậu, cũng không tức giận, chỉ sốt ruột mà nói: "Nơi này trị an không tốt, em hơn nửa đêm đừng làm loạn."
Bạc tình cũng là Chu Hải Vinh, thâm tình cũng là Chu Hải Vinh, một người đàn ông chân thật lại mâu thuẫn như vậy.
Cậu đưa Chu Hải Vinh về Chu gia, người Chu gia đều đã ngủ, dì Vương ra ngoài đón bọn họ. Chu Hải Vinh lúc sau đã hôn mê, cậu và dì Vương hợp lực cùng nhau đỡ Chu Hải Vinh lên lầu, có thể là tiếng vang có chút lớn, đánh thức Chu Hải Quyền.
"Anh ta uống nhiều quá." Tiếu Dao nói với anh.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nhận Chu Hải Vinh qua, vẫn là anh sức lực lớn, một người đã có thể vác Chu Hải Vinh lên giường. Tiếu Dao đứng ở bên cạnh thở hổn hển, nói với dì Vương: "Anh ấy có nôn một ít lên người, dì lát nữa cởi quần áo ảnh."
Dì Vương gật gật đầu: "Sao lại uống nhiều như vậy đây?"
"Không phải uống ở chỗ cháu," Tiếu Dao nói tới đây có chút xấu hổ: "Cái kia, hắn đánh một trận với bạn cháu, trên mặt có trầy da, dì cũng xử lý cho hắn một chút."
Nghe được Chu Hải Vinh còn đánh nhau với người ta, sắc mặt Chu Hải Quyền liền không được tốt. Thời gian đã khuya, Tiếu Dao nói: "Cháu đi trước đây."
"Đã trễ thế này, lưu lại một đêm đi." Dì Vương luyến tiếc nói.
"Không được, trong nhà còn nuôi chó nhỏ, đã cả ngày không trở về, phải trở về nhìn xem."
"Cậu chờ tôi chút, tôi tiễn cậu." Chu Hải Quyền nói.
"Không cần, tôi bắt xe là được."
"Giao lộ này chỉ sợ không dễ bắt xe, để Hải Quyền đưa cậu đi." Dì Vương nói.
Chu Hải Quyền cũng không đợi cậu phản đối, liền vào phòng ngủ thay quần áo, chỉ chốc lát liền thay đổi quần áo ra tới, Tiếu Dao tạm biệt Vương, cùng Chu Hải Quyền ra ngoài.
Tiếu Dao lên xe, lại giải thích một chút chuyện hôm nay với Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền chỉ "Ân" vài tiếng, cũng không nói gì khác, cuối cùng hỏi cậu: "Cậu gần đây ra sao?"
"Vẫn ổn." Tiếu Dao nói, "Rất bận."
"Thấy dáng vẻ cậu rất mệt mỏi."
Tiếu Dao liền cười, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Gần đây là hơi mệt chút, bị cảm."
"Phải chú ý thân thể."
"Ân." Tiếu Dao nói, "Tôi biết."
Kế tiếp liền không nói gì nữa, Tiếu Dao nghĩ nghĩ, tìm một cái đề tài, hỏi lại: "Anh thì sao, công việc bận không?"
"Vẫn như vậy." Chu Hải Quyền nói xong lại có chút hối hận, cảm thấy mình như là người kết thúc đề tài. Đại khái anh tương đối để ý hình tượng ở trước mặt Tiếu Dao, nói chuyện sẽ càng cẩn thận một tí, ngược lại không biết phải nói gì.
Chu gia cách nơi ở của Tiếu Dao đặc biệt xa, thời gian đã là rạng sáng hai giờ rưỡi, bên ngoài không khí nhiệt cao đến nóng người, trong xe lại đặc biệt thoải mái. Ngồi xe liền đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, càng là hiện tại không nói lời nào, buồn ngủ có chút không thể ức chế, Tiếu Dao kiên cường chống đỡ mở to mắt một hồi, chỉ chốc lát liền buồn ngủ. Nhưng cậu lại ngượng ngùng ngủ, vài lần đều lại ngồi ngay ngắn, kết quả Chu Hải Quyền nói với cậu: "Cậu ngủ đi, về đến nhà tôi gọi cậu. Ghế dựa có thể buông xuống."
Tiếu Dao thật sự quá mỏi mệt, hạ ghế dựa xuống, nói: "Tôi ngủ một lát, gần nhất thật sự đều ngủ không đủ."
Thanh âm có chút mềm nhẹ khàn khàn, nửa đêm, nghe vào lỗ tai, như là ái nhân nỉ non trên đầu giường. Chu Hải Quyền quay đầu nhìn cậu, Tiếu Dao thế nhưng nhanh như vậy mà đã ngủ rồi. Mặt cậu dưới quang ảnh đèn đường biến ảo lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn đặc biệt mệt mỏi.
Kỳ thật rất làm người ta đau lòng, mắt Chu Hải Quyền nhìn phía trước, trong lòng có một ảo tưởng bí ẩn không muốn người biết.
- ------------------------------------------
ĐÙA THÔI Ạ, EM LÀM GÌ KEO THẾ
MỪNG 1000 VOTE
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI NHIỀU Ạ