[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 70



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 62.1
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại Lê Viên, vậy phải tiếp tục đi học viện hí khúc học, không thể tránh khỏi, phải gặp mặt Tô Lâm.
Đây thật sự là chuyện có chút xấu hổ, ánh mắt đầu tiên Tô Lâm nhìn thấy cậu, hiển nhiên cũng thập phần xấu hổ.
Cũng may hai người đều không phải loại người thích tìm việc cho mình, gặp mặt đối phương xấu hổ mà cười một cái, ngày thường cũng rất ít giao lưu, làm quen là tốt rồi.
Cậu ở trường học chủ yếu học tập thân huấn và giọng hát, tiết ở trường học cũng không tính là nhiều, thời điểm không có tiết cậu liền đi chỗ Thẩm Tinh Chi, Thẩm Tinh Chi lúc này đây cũng rất nghiêm túc, tự mình giáo thụ cậu. 《 Phù Sinh Lục Mộng 》 tổng cộng sáu đoạn, Thẩm Tinh Chi chọn cho cậu chính là đoạn nổi tiếng nhất, 《 Mẫu Đan Đình 》 《 Kinh Mộng 》.
Trong Kinh mộng nổi tiếng nhất, chính là đoạn 《 Tạo La Bào 》, ngày tốt cảnh đẹp nề hà thiên, thưởng tâm duyệt sự nhà ai viện*. Bất quá cậu phải hát, lại là 《 Sơn Pha Dương 》, bởi vì một đoạn này ý nhị càng đủ, đoạn xuân ngủ không gian biểu diễn cũng lớn hơn nữa, đặc biệt là một câu mở đầu kia "Buồn ngủ quá người", ngân uyển chuyển thanh lệ lâu dài, Tiếu Dao lần đầu tiên nghe Thẩm Tinh Chi xướng, nửa người đều chấn kinh.
*Cảnh đẹp ngày vui biết bao giờ, chuyện tốt chỉ thuộc về nhà ai. 良辰美景奈何天,赏心乐事谁家院!Thời gian phong cảnh tươi đẹp, có nhà ai đang tận hưởng những thú vui.
Thẩm Tinh Chi kỳ thật vẫn là tương đối lý trí, năm nay Tết Âm Lịch ở hạ tuần tháng hai, thời gian luyện tập thêm lên tổng cộng bất quá có hai tháng, hai tháng nếu muốn làm một người kiến thức cơ bản đều còn chưa đủ vững chắc đi xướng một vở diễn hoàn chỉnh, lại phải làm tốt, hiển nhiên là không có khả năng, 《 Phù Sinh Lục Mộng 》 liền trở nên càng thêm thích hợp Tiếu Dao, sáu đoạn diễn, sáu cá nhân chia, mỗi người bất quá hơn mười phút, tất cả đều là hát đoạn tinh hoa ngắn, hai tháng lặp lại luyện tập một đoạn diễn hơn mười phút, ông tin tưởng liền tính nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo học, cũng có thể học thành thạo.
Tiếu Dao học Côn khúc, mới biết được Côn khúc hiện giờ vì sao xuống dốc, so sánh cùng với hí khúc khác, Côn khúc một xướng tam than*, người thích đại khái cảm thấy kiều diễm phong lưu, chỉ sợ người không thích, sẽ cảm thấy tê cả người, cậu phải hát đoạn《 Sơn Pha Dương 》này, đọc nói không đến một phút liền xong việc, chính là khi hát thêm vào xướng từ, thế nhưng phải tất cả mười phút, ê ê a a, thật là người đặc biệt biết hưởng thụ Côn khúc, mới chịu được tính tình của mình nghe.
*Nói chung là cách hát kén người nghe, như opera.
《 Phù Sinh Lục Mộng 》 lần này chọn sáu người, mỹ danh rằng mộng đẹp lục tử, trong nghề Côn khúc cả nước chọn, mỗi lần chọn được một người, Thẩm Tinh Chi đều phải cùng Tiếu Dao nói một chút tình huống đại khái của đối phương, bởi vì đại bộ phận đều đã là đào có chút danh khí, Thẩm Tinh Chi kêu cậu tìm kiếm tin tức của đối phương, xem đối phương biểu diễn: "Đều là cộng sự tương lai phải làm việc cùng nhau, đừng để tương lai gặp mặt, đối phương diễn qua cái gì con cũng không biết."
Tiếu Dao trở về liền lục soát, theo thứ tự tìm năm người còn lại của mộng đẹp lục tử, cậu thật là cảm nhận được yêu thích của Thẩm Tinh Chi với mình...... cậu cùng năm người kia căn bản không thể so a. Cậu một người mới tay mơ như vậy, so với người có danh khí cơ hồ cùng Tô Quát tương đương thanh niên tài tuấn cùng đài diễn xuất, cũng không biết những người đó sẽ nghĩ như thế nào, kỳ thật mặc kệ thấy thế nào, cậu đều cảm thấy Tô Quát hiển nhiên càng thích hợp, cấp bậc tương đương, thực lực tương đương.
Quan trọng nhất chính là, Tiếu Dao cảm thấy bản thân Tô Quát cũng là muốn diễn, bởi vì Tô Quát hiện giờ liền ở 《 Mẫu Đan Đình 》 diễn Đỗ Lệ Nương, một màn hoàn chỉnh anh ta đều có thể xướng liên tục khiến khán phòng khen ngợi, huống chi 《 Sơn Pha Dương 》 chỉ là một đoạn ngắn trong đó đâu.
"Sư huynh con gần đây cũng mệt mỏi quá sức, Tết Âm Lịch có thể nghỉ ngơi vậy để nó nghỉ ngơi hai ngày đi, hơn nữa, nó cũng không cần một đoạn diễn nhỏ như vậy để chứng minh chính mình, lần biểu diễn này cho con so với nó có tác dụng hơn." Thẩm Tinh Chi nói.
Thẩm Tinh Chi thiên vị Tiếu Dao cũng thật là sự thật, làm nghệ thuật mà, đều tương đối tùy tâm sở dục*, theo đuổi chính mình, huống chi địa vị này của ông ấy, được người nịnh hót quen, cũng không cần cố kỵ người khác. Huống chi ông ấy xác thật cảm thấy cơ hội này cho Tô Quát, đơn giản là dệt hoa trên gấm, nhưng cho Tiếu Dao, chính là như hổ thêm cánh, tâm hát tuồng của Tiếu Dao còn chưa kiên định, phải để cậu chạm vào lửa nóng.
Tiếu Dao kém cỏi nhất kỳ thật không phải hát, mà là dáng người, hiển nhiên là ải kia trong lòng không qua được. Thẩm Tinh Chi bảo cậu tìm Xảo Oánh luyện tập thêm, có đôi khi là tiết huấn luyện, còn sẽ đi theo Xảo Oánh học chuyên huấn, bất quá đệ tử Xảo Oánh đắc ý, lại là Tô Lâm.
Vòng tới vòng lui, người trong vòng này là chú định lách không ra.
Mỗi giáo viên đều có đệ tử mình đắc ý, Tiếu Dao tuy rằng có thiên tư, Xảo Oánh cũng thích cậu, nhưng là Tiếu Dao là hộ ngoại lai, tới học viện hí khúc bất quá là dự thính, nếu nói rõ ràng, cũng không tính là học sinh của Xảo Oánh. Mà trong số học sinh lần này cô tự mình dạy, Tô Lâm có thiên phú nhất, diện mạo cũng tốt nhất, cũng hiểu chuyện, Xảo Oánh thích cậu ta nhất.
Cô ấy cũng hơn bốn mươi tuổi, có đôi khi lên lớp thân huấn, lại dạy Tiếu Dao liền có chút hữu tâm vô lực, cho nên liền kêu Tô Lâm qua, để Tô Lâm làm mẫu động tác, cô ấy ở bên cạnh chỉ đạo.
Lần này Tô Lâm cùng Tiếu Dao hai người đều rất xấu hổ. Xảo Oánh không biết chuyện, còn nói: "Cô nhớ rõ hai người các em trước kia cùng nhau luyện qua a, phối hợp khá tốt, đây là làm sao vậy, Tô Lâm, thân huấn khóa em học tốt nhất, bây giờ cô thấy giống như không làm nổi vậy."
Tô Lâm ngượng ngùng, trên trán hơi hơi đổ mồ hôi, Tiếu Dao đành phải giảng hòa nói: "Là em tứ chi không phối hợp, theo không kịp bước chân cậu ấy."
Dáng người Tô Lâm là thật sự tốt, có thể là liên quan đến khiêu vũ, thân thể cậu ta đặc biệt linh hoạt, có thể rất nữ tính, cũng có thể rất khí phách, thân điều cũng thuận, hiện giờ cắt tóc, cả người nhìn tinh luyện hơn không ít, thời điểm Tiếu Dao nhìn cậu ta, ngẫu nhiên sẽ nghĩ, khẩu vị Chu Hải Vinh thật sự rất rộng. Cậu và Tô Lâm, thật là hai loại người hoàn toàn bất đồng a.
Tiếu Dao tuy rằng là bị không trâu bắt chó đi cày học hát tuồng, nhưng nếu đáp ứng phải làm, cậu liền muốn làm đến tốt nhất, huống chi là phải ra nước ngoài diễn xuất, cậu cũng không muốn bôi đen, cho nên đặc biệt ra sức học. Sau đó Xảo Oánh có việc nhà nên đi trước, cậu muốn luyện thêm một hồi, Tô Lâm cũng không đi, ở bên cạnh bồi cậu.
Mặc kệ thế nào, Tô Lâm công và tư vẫn là rất rõ ràng, dạy cậu dạy cũng rất có tâm, cuối cùng trời đã tối rồi, hai người tất cả đều mệt ra một thân mồ hôi, nằm trên sàn nhà.
Tô Lâm cầm một chay nước cho cậu, Tiếu Dao cảm ơn nhận lấy, ngồi dậy uống hai hớp, tầm mắt đối diện với Tô Lâm, bất giác một trận xấu hổ, liền nhanh chóng tránh đi, ngược lại quay đi nhìn cửa sổ, lại nghe Tô Lâm nói: "Chúng ta, có phải nói chuyện đàng hoàn sẽ tốt hơn không?"
Tiếu Dao xấu hổ mà nói: "Được a, tôi cũng cảm thấy nói rõ tương đối tốt."
Xem tình hình, bọn họ sau này không thể giao tiếp ít được, cứ xấu hổ như vậy tránh mà không nói, cũng là một vấn đề.
"Tôi cùng Chu Hải Vinh hiện tại đang yêu đương, cậu biết đi?" Tô Lâm uống nước miếng nói.
Tiếu Dao gật gật đầu: "Biết a, hai người rất xứng đôi...... tôi và anh ta đều chỉ là quá khứ, hai bên đã sớm không có quan hệ gì, anh ta cùng với ai, tôi đều chúc phúc."
"Kỳ thật vốn dĩ cũng không có gì, chính là......" Tô Lâm cười cười, hơi có chút quẫn bách mà nói: "Nếu là sau khi hai người ly hôn, hai chúng tôi mới quen biết, vậy cũng không có gì, nhưng là trước khi hai người ly hôn, chúng tôi không phải có lần uống say rượu...... Sau đó các người ly hôn, chúng ta lại ở bên nhau, tôi sợ cậu cảm thấy......"
Loại chuyện này thật sự nói không rõ, cậu ta muốn nói ở trước khi Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao ly hôn, cậu ta thật sự một chút cũng không động tâm, đại khái cũng không ai sẽ tin. Đặc biệt là đứng ở lập trường của Tiếu Dao, mười có bảy tám cảm thấy hai người bọn họ đã sớm thông đồng thành gian.
"Nói ra cậu khả năng không tin, nhưng tôi thật sự một chút cũng không để bụng," Tiếu Dao nói, "Tôi lại không yêu hắn, hắn kỳ thật cũng không yêu tôi, hai chúng tôi chính là sai thời gian gặp được sai người, cậu mới là chân mệnh thiên tử cảu hắn."
Tiếu Dao nói như vậy, Tô Lâm rất ngoài ý muốn, Tiếu Dao biểu tình nghiêm túc: "Thật sự, tôi thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Nhưng không xứng đôi sao, trước kia chính là tác giả nhận định quan xứng!
"Cảm ơn cậu." Tô Lâm không nhìn cậu, đại khái vẫn là có chút xấu hổ, "Cảm ơn."
Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, là di động Tô Lâm, Tô Lâm từ trên mặt đất bò dậy, đem nước khoáng trong tay để qua một bên, sau đó từ trong túi móc di động ra, vừa thấy phía trên điện báo biểu hiện, là Chu Hải Vinh gọi qua.
"Huấn luyện xong rồi sao?" Chu Hải Vinh hỏi.
"Sắp. Anh hiện tại ở đâu?"
"Em chờ một chút."
Tô Lâm sửng sốt một chút, ngay sau đó liền có đèn xe ở nơi xa lóe vài cái, Tiếu Dao ngồi trên mặt đất nhìn ra ngoài, cách cửa sổ sát đất nhìn thấy có chiếc xe đang nháy đèn qua bên này. Tô Lâm lập tức che di động lại, nói: "Em không phải nói để anh ở nhà hàng chờ em, em xong việc liền sẽ qua sao?"
"Thế nào, kinh hỉ không?" Chu Hải Vinh cười hì hì nói.
Tô Lâm nghĩ thầm, kinh hỉ ngươi cái đại đầu quỷ!
Cậu ta chính là không muốn Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao đụng phải, bằng không ba người đứng chung một chỗ, đương nhiệm tiền nhiệm, xấu hổ bao nhiêu! Cố tình Chu Hải Vinh thích một bộ lãng mạn kinh hỉ này.
"Anh thấy thế nào phòng luyện tập chỉ còn một mình em?" Chu Hải Vinh nói, "Em cũng quá dụng công."
"Anh ở bên ngoài chờ em một hồi, em tắm rửa, tắt đây."
Tô Lâm nhanh chóng thu thập một chút, nói với Tiếu Dao: "Chúng ta hôm nay liền luyện đến đây đi."
Tiếu Dao cũng cảm thấy hôm nay luyện không sai biệt lắm, hai người dọn dẹp phòng tập một chút, sau đó liền đi phòng tắm tắm rửa.
Phòng luyện tập của trường học thiết kế phi thường có nhân tính, phòng tắm liền thiết trí ở bên trong, chung một loạt, vẫn là một gian một gian ngăn cách, hai người sau đi vào lúc sau, rất ăn ý mà tách ra tắm, Tô Lâm tự giác đi tới sâu nhất bên trong, Tiếu Dao liền ở cách gian bên ngoài nhất tẩy rửa một chút. Cậu vừa tắm vừa nghĩ, trên đời duyên phận thật là kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến có một ngày cậu sẽ cùng Tô Lâm tắm rửa một phòng, còn không chỉ một lần!
Chu Hải Vinh là cái tay ăn chơi, thích tạo kinh hỉ không nói, còn thích đánh lén. Này không phải lần đầu tiên hắn tới phòng luyện tập tìm Tô Lâm, trong điện thoại nghe nói Tô Lâm đi tắm rửa, tâm liền có chút ngứa, trộm đi tới phòng luyện tập, liền trực tiếp đi đến phòng tắm, mới vừa đi đến lối đi nhỏ, liền nghe thấy được tiếng nước ào ào lạp lạp.
- -----------------------------------------------------
Chu Hải Vinh là tay ăn chơi, thích tạo kinh hỉ không nói, còn thích đánh lén. Này không phải lần đầu tiên hắn tới phòng luyện tập tìm Tô Lâm, trong điện thoại nghe nói Tô Lâm đi tắm rửa, tâm liền có chút ngứa, trộm đi tới phòng luyện tập, liền trực tiếp đi đến phòng tắm, mới vừa đi đến lối đi nhỏ, liền nghe thấy được tiếng nước ào ào lạp lạp.
Chu Hải Vinh nhón chân đi vào, đập vào mắt liền nhìn thấy bóng trắng thân thể đứng trong hơi nước, bộ phận trung gian tuy rằng bị bản chắn che khuất, nhưng cẳng chân dưới cùng phần lưng trở lên lại đều thấy được. Hắn nén cười khom lưng đi qua, một tay đem chắn bản kéo ra, sau đó "Oa" mà dọa đối phương một chút.
Tiếu Dao sợ tới mức một run run, quay đầu lại liền thấy Chu Hải Vinh đang không hề ngại ngùng nhìn cậu.
Bất quá nháy mắt Chu Hải Vinh nhìn thấy là cậu thì tươi cười trên mặt liền đọng lại, nước ấm đọng trên thân thể trắng trẻo của Tiếu Dao, nên xem không nên xem, loáng thoáng đều thấy được.
......
"Chu Hải Vinh, anh làm gì?!" Tô Lâm bọc khăn tắm, trợn mắt há hốc mồm ở bên kia nhìn hắn.
Chu Hải Vinh nhanh chóng quay người đi, nói: "Hiểu...... hiểu lầm, anh tưởng là em."
Hắn sắc mặt đỏ bừng, ngay sau đó liền hỏi Tiếu Dao: "Tiếu Dao, ngươi như thế nào tại đây!"
Tiếu Dao cũng xấu hổ cực kì, nhanh tay tắt nước lấy khăn tắm bao lấy mình: "Tôi còn muốn hỏi anh đấy, anh sao lại vô thanh vô tức chạy vào......"
Ba người lâm vào cực đại xấu hổ, Tô Lâm cả giận nói: "Anh còn không nhanh đi ra ngoài?!"
Chu Hải Vinh lúc này mới xám xịt mà chạy ra đi, ở bên ngoài đợi nửa ngày, thân ảnh trắng muốt của Tiếu Dao trong đầu phất tay cũng không bay đi, quay đầu thấy Tô Lâm thay xong quần áo ra ngoài, cũng không có sắc mặt tốt với hắn.
Chu Hải Vinh tự giác xấu hổ, giải thích nói: "Anh không biết cậu ta cũng ở đây, em cũng không nói cho anh một tiếng, hai người làm sao lại ở cùng nhau?"
"Giáo viên bảo em giúp cậu ấy luyện hình thể," Tô Lâm nói, nhìn Chu Hải Vinh một cái, "Không phải đã nói anh ở bên ngoài chờ em sao?"
Chu Hải Vinh không nói chuyện, chính là hắn càng không nói lời nào, trong lòng Tô Lâm càng là không thoải mái: "Anh suy nghĩ cái gì?"
"Anh có thể nghĩ cái gì." Chu Hải Vinh nói liền khởi động xe, mới vừa lái xe đến góc chuyển, liền thấy Tiếu Dao đi ra, hai vai đeo balo, đi bên cạnh đẩy xe đạp của mình. Hắn nhìn nhiều hai lần, liền phát hiện bên cạnh có dao nhỏ ném lại đây, Tô Lâm cau mày nhìn hắn, hắn nhanh chóng chuyên tâm lái xe, dẫm lên chân ga lái đi xa.
Bất quá vẫn là chậm, thời điểm ăn cơm cùng Tô Lâm cãi nhau một trận lớn, Tô Lâm cảm thấy hắn trong lòng có quỷ, cách đối với Tiếu Dao, không giống bộ dáng nên có đối với tiền nhiệm.
Chu Hải Vinh nghĩ thầm, vậy nên là bộ dáng gì, lại không phải ăn thịt, còn chưa từng ăn đến miệng, thấy nhịn không được nhìn nhiều hai lần, này không phải nhân chi thường tình sao! Liền tính là người xa lạ, chẳng lẽ có đối tượng, soái ca mỹ nữ trên đường cái liền không thể nhìn nhiều vài cái sao?! Hắn phát hiện Tô Lâm càng ngày càng cường thế, có đôi khi hai người ở bên nhau, hắn sẽ đặc biệt bị yếu thế, bao gồm lần trước hai người bọn họ muốn bạch bạch bạch, Tô Lâm còn muốn làm hắn, đặc biệt lần này cãi nhau, Tô Lâm thế nhưng hung tợn mà nói với hắn: "Ăn trong nồi nhìn trong chén, tôi thấy anh chính là thiếu thao!"
???!!!!
????!
Excuse me!!!
Chu Hải Vinh thật sự tức không còn lời gì để nói. Hắn vẫn luôn là thuần công được chứ?!
Hắn cảm thấy hắn vẫn là thích như Tiếu Dao vậy nhiều hơn chút, ôn nhu một chút không tốt sao? Tô Lâm thật sự rất cường thế, hơn nữa trong mắt dung không nổi hạt cát, người còn hay ghen tị.
Nghĩ như vậy, trong đầu liền lại hiện ra thân thể Tiếu Dao, bên trong hơi nước, nước ấm xối xuống, da thịt bởi vậy thấy không rõ lắm, lại có một loại mông lung dụ hoặc khác, tứ chi thon dài non mịn, làm hắn ngứa trong lòng. Chu Hải Vinh liền ngồi ở trong xe, xem vài video của Tiếu Dao.
Tiếu Dao video trên mạng rất nhiều, hắn trước kia rất mâu thuẫn đi xem, hiện giờ nương lúc giận dỗi với Tô Lâm, đơn giản xem một lần, này vừa xem liền không chịu được, cảm thấy đ Tiếu Dao ánh đàn, thật sự là mê người, làm người vừa yêu vừa hận.
Chỉ tiếc người tốt như vậy, lại thích đại ca hắn. Hắn cũng hận chính mình, không có niềm tin khiến Tiếu Dao yêu hắn, bằng không khẳng định lại theo đuổi lại.
Ngày tháng bận rộn qua đặc biệt mau, trải qua hơn một tháng tập huấn, dáng người Tiếu Dao cùng giọng hát đều có tiến bộ rất lớn, bất quá cậu vẫn là có chút không thoải mái, Thẩm Tinh Chi cảm thấy cậu đây là khuyết thiếu kinh nghiệm biểu diễn, ở trước công chúng diễn thêm vài lần, quen ở trước mặt mọi người hát tuồng, sẽ liền thoải mái.
"Vừa lúc trước mắt có một cơ hội," Thẩm Tinh Chi nói, "Toà thị chính Nam Thành mỗi năm đều sẽ cùng mấy tập đoàn lớn trong thành phố trước năm mới liên hợp xuống nông thôn an ủi, ngoại trừ đưa một ít vật tư ăn tết ra, giống nhau đều còn sẽ tổ chức một đoàn nghệ thuật cùng đi, tổ chức biểu diễn phục vụ, đều là diễn cho dân chúng xem, chuyện biễu diễn này, yêu cầu không cao, vừa lúc cho con luyện gan, con cũng tích góp chút kinh nghiệm sân khấu. Con hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu kinh nghiệm sân khấu."
Trước khi chính thức xuất ngoại biểu diễn, vẫn là phải lên sân khấu nhiều chút.
Tiếu Dao từ khi tính toán diễn 《 Phù Sinh Lục Mộng 》, liền hết thảy đều nghe Thẩm Tinh Chi, Thẩm Tinh Chi nói cậu làm như thế nào cậu liền làm như thế đó, cho nên hỏi cũng không hỏi liền đáp ứng, lại có thể rèn luyện chính mình lại có thể hiến tình yêu, sao lại không làm.
Thẩm Tinh Chi chào hỏi cho cậu lão bằng hữu Trâu Mạnh Hầu đoàn trưởng nghệ thuật đoàn, liền đem Tiếu Dao nạp vào trong đội ngũ diễn xuất, hành trình cũng rất nhanh đưa ra, Tiếu Dao vừa nhìn, xác thật có thể tích góp kinh nghiệm sân khấu, xuống nông thôn nửa tháng, dấu chân cơ hồ đi khắp các khu vực tỉnh nghèo khó, ước chừng phải diễn mười lần.
Tiếu Dao không có kinh nghiệm, cơ hội Thẩm Tinh Chi xuống nông thôn biểu diễn an ủi cũng không nhiều lắm, trước kia đều là Tô Quát tham gia hoạt động này, Thẩm Tinh Chi bảo cậu đi hỏi từ Tô Quát, xem xem yêu cầu mang cái gì, có cái gì yêu cầu chú ý: "Nó hai ngày này vừa lúc nghỉ ngơi."
Tiếu Dao liền gọi điện thoại cho Tô Quát, Tô Quát đơn giản nói với cậu một ít đồ vật yêu cầu chuẩn bị, cuối cùng nói: "Trước kia đoạn biểu diễn này đều là anh đi, bây giờ có cậu thay ca rồi."
"Sư phụ muốn để em tích góp kinh nghiệm sân khấu," Tiếu Dao nói, "Ở nông thôn biểu diễn không yêu cầu cao như vậy, tương đối thích hợp loại tay mơ như em, ha ha ha ha."
Tô Quát lại không cười, nói: "Diễn xuất trước quần chúng, có thể bồi dưỡng người, sư phụ coi trọng cậu, cậu phải làm cho thật tốt, đừng làm cho sư phụ thất vọng đó."
Tiếu Dao theo Tô Quát nói chuẩn bị chút, nông lịch trung tuần tháng mười hai, liền đi theo đoàn nghệ thuật xuống nông thôn. Xuống nông thôn diễn xuất, mọi người đều là cùng nhau xuất phát, ngồi xe buýt, ở nông thôn đường không dễ đi, lung lay, như cậu trước nay không ngán xe thế mà lại say xe, hơi thở thoi thóp.
Nơi bọn họ đi đầu tiên là thôn Dương Thụ, thôn này năm nay cuối thu gặp phải nước lớn, xem như tai khu, cũng là trọng điểm an ủi lần này, bởi vì gặp tai hoạ nghiêm trọng, tình hình giao thông đặc biệt kém, thời điểm sắp đến điểm mục đích, xe buýt hãm ở khe rãnh ra không được, mọi người xuống xe đẩy một phen cũng không có thể đem xe đẩy ra, đã là tháng chạp, thời tiết cũng không tốt, đặc biệt lạnh, Trâu đoàn trưởng cảm thấy cùng với mọi người tại đây chờ đoàn xe cứu viện lại đây, không bằng tiếp tục đi bộ, bởi vì trung tâm tiểu học của thôn Dương Thụ đã cách bọn họ không đến ba dặm, đó là đại bản doanh của bọn họ ở thôn Dương Thụ.
Mọi người liền đi bộ đến tiểu học thôn Dương Thụ, Tiếu Dao phun ra một đường, ba lô kính đều không có, nhưng bọn họ đồng hành nữ đồng chí tương đối nhiều, nam đồng chí trên cơ bản đều sẽ chia sẻ một ít hành lý, cậu cũng ngượng ngùng để cho người khác đeo thay cậu, liền cường chống đi ở phía sau. Đi không bao lâu, liền nghe có người ở phía sau cười nói: "Cái này hay, xe buýt chúng ta chặn đường lại, xe của nhóm Vương tổng phía sau cũng không qua được nha."
Tiếu Dao nghe vậy thở phì phò quay đầu lại nhìn thoáng qua, xa xa liền thấy chiếc xe kia buýt kia ở đằng đó, lại ngừng hai chiếc xe buýt, trên hai chiếc xe buýt lại xuống thêm mấy nhóm người.
Lần này diễn xuất an ủi kỳ thật chia hai nhóm, một nhóm là bọn họ Nam Thành hồng tâm nghệ thuật đoàn, thuộc về chính phủ ra mặt tổ chức, còn có một nhóm chính là mấy tập đoàn tài chính lớn ở Nam Thành, bọn họ phụ trách cung cấp vật tư quyên tặng, mặc kệ lão tổng hay là nghệ thuật gia, cũng hoặc là nhân viên công tác đi theo, mọi người đối xử bình đẳng, tất cả đều là thống nhất ngồi xe buýt lại đây, cũng là thống nhất đội mũ đỏ. Cùng bọn họ nghệ thuật đoàn người bất đồng, đại biểu tập đoàn tài chính rất nhiều đều là lão nhân cùng hài tử...... Bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội lần nào có thể giáo dục hài tử tình yêu, từ nhỏ bồi dưỡng hài tử ý thức từ thiện, chẳng những đối với bản thân hài tử có ý nghĩa giáo dục, đối với doanh nghiệp cùng hình tượng gia tộc đều có cực đại bổ ích. Càng là doanh nghiệp lớn, lão tổng càng sẽ mang theo người nhà tự mình xuống nông thôn làm từ thiện, đây là tình yêu việc thiện, cũng là mặt mũi tập đoàn.
Tiếu Dao túi không lớn, nhưng đem đồ vật rất nhiều, đặc biệt nặng, một đoạn đường dốc cuối cùng, cậu bò một nửa liền không thể đi lên, thở hồng hộc ngừng lại, đang định tìm một chỗ dựa chút, trên vai lại nhẹ đi.
"Không cần không cần, tự tôi có thể làm được, cảm ơn......" Cậu cười vội vàng xua tay, nhưng sức lực đối phương giống như rất lớn, vẫn là đem balo của cậu kéo qua, cậu vội quay đầu lại nhìn, chờ nhìn thấy người kia, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Chu Hải Quyền mặc áo lông vũ màu đen, đội chiếc mũ đỏ giống như cậu, thần sắc nhàn nhạt, nói: "Không có việc gì, đưa tôi đi."
- ----------------------------
CÀNG NGÀY SẼ CÀNG HOT NHE QUÝ DỊ