Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 104: Lưỡng Giới Thành





Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở lại Tam Dương Thành đã được nửa tháng, Sở Diệp đã bắt đầu có chút buồn chán.

“Làm sao vậy? Có tâm sự?” Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút hoang mang nói.

“Không có gì, ta chỉ là đang suy xét một ít việc.” Sở Diệp chuyển động cây bút trong tay nói.

“Suy xét cái gì?” Lâm Sơ Văn hỏi.

“Suy xét thu chi a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp nói như vậy liền có chút kinh hỉ nói: “Ngươi cuối cùng biết tính toán suy xét về thu chi rồi à a!"
Sở Diệp: “....” Lâm Sơ Văn nói lời này, giống như nói hắn là bại gia tử chỉ biết tiêu mà không biết kiếm, hắn chỉ là gần đây chỉ là tiêu xài hơi quá tay thôi mà.

Việc này cũng không thể toàn trách hắn a! Ai bảo Tam Dương Thành có rất nhiều cửa hàng mà thứ tốt cũng nhiều, mỗi lần đi ra ngoài, nếu mà không mua gì mang về thì đều luôn cảm thấy cả người không thích hợp.

Sở Diệp ngẩng đầu, dùng ánh mắt oán trách nhìn Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn thu liễm nét vui mừng trên mặt, bỗng nhiên ý thức được chính mình hình như phản ứng hơi quá kích.

“Ta có phải là đã chi tiêu quá lãng phí không?” Sở Diệp đáng thương hề hề hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Cũng không thể nói như vậy.” Sở Diệp tuy rằng lãng phí một ít, nhưng số tiền đã tiêu kia vẫn là có chút hồi báo.

Thế giới này luôn thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì.

Như Tử La Tông đó là một ví dụ thực tế nhất, dù có Hồn Vương tọa trấn thì sao cũng bị người ta giết sạch trong một đêm.

Đồng vàng tuy quan trọng, nhưng tánh mạng lại càng quan trọng hơn, dù lãng phí nhiều đồng vàng hơn nữa nhưng có thể tăng lên thực lực cũng là chuyện tốt.

Chỉ là nếu Sở Diệp tiếp tục tiêu như vậy, bọn họ sớm muộn cũng sẽ phá sản, tiền tiêu thì dễ nhưng kiếm tiền cũng không phải là chuyện đơn giản đâu!
“Tuyết Bảo mỗi ngày đều phải ăn một con Thảo Dược Gà, bình quân một ngày phải tốn 3000 đồng vàng, hơn nữa mỗi ngày đều phải dùng Hồn Tinh, linh dược, mà đặc biệt mỗi tháng còn phải tốn hai vạn đồng vàng để mua Hồn Tinh.

“Tiểu Ngân gần đây ăn uống đã ít đi không ít, chỉ cần uy một chút Hồn Tinh là tốt, chỉ là ong đàn gần đây tiêu dùng có chút lớn."
Tiểu Ngân có thể dựa theo sự trưởng thành của đàn ong để mà trưởng thành theo, mà trước mắt Tiểu Ngân thăng cấp không dễ, Sở Diệp liền đem tâm tư đặt lên sự trưởng thành của ong đàn.

Chỉ trong một tháng, ong đàn tiêu hơn tám vạn Hồn Tinh và toái Hồn Tinh, mà phấn hoa trước kia cũng đã ăn hết.

Tuy tiêu hao lớn nhưng bọn họ cũng đạt được không ít chổ tốt, Ngân Sí Ong đàn đã có trên 3000 ngàn con Ngân Sí Ong có phẩm cấp, nhờ đó thực lực của Tiểu Ngân cung nhờ đó tăng lên.

Nhưng nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, số tiền bọn họ có cũng sẽ không đủ tiêu.


“Tiểu Thải cùng Tiểu Bạch, dù tiêu hao không nhiều, nhưng một tháng cũng phải tốn mấy trăm đồng vàng.” Nhưng về sau khi thực lực của tụi nó tăng lên thì số tiền cần tiêu càng nhiều hơn.

Sở Diệp gần đây cũng sử dụng không ít dược tề, nhưng đa số đều là do Lâm Sơ Văn luyện chế, tuy Dược Tề không phải bỏ tiền mua nhưng dược liệu thì phải tốn tiền mua.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Kỳ thật, ngươi không cần mỗi ngày đều cho Tuyết Bảo ăn Thảo Dược Gà.

Thảo Dược Gà ăn nhiều cũng sẽ tạo ra kháng tính, lúc đầu khi Tuyết Bảo ăn Thảo Dược Gà thực lực tăng lên cũng rất rõ ràng, nhưng về sau thì đã không còn rõ ràng như trước.

Mà việc Tuyết Bảo đồi ăn Thảo Dược Gà mỗi ngày thật ra là do tham ăn mà thôi.

Tuyết Bảo nghe Lâm Sơ Văn nói vậy, liền dùng ánh mắt lúng lấy mà nhìn chầm chầm Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn bị xem có chút chột dạ.

Sở Diệp mãn không thèm để ý vẫy vẫy tay, nói: “Chúng ta có điều kiện vì cái gì mà không cho Tuyết Bảo ăn thứ nó thích.”
Thật ra thì số tiền mà hắn tiêu cho Tuyết Bảo còn thua xa so với số tiền mà hắn đã đổ vào Ngân Sí Ong đàn.

Do ong đàn số lượng quá lớn, số tiền đã tiêu hao cho chúng đã sớm trở thành một con số thiên văn rồi.

“Ong đàn gần đay tiêu quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn.” Tiêu pha quá lớn, dù núi vàng núi bạc cũng không đủ cho bọn họ tiêu.

“Mua phấn hoa là tiêu hao lớn nhất mà hiện tại mà bọn họ phải chi ra, mà đây cũng không phải là kế lâu dài, ta cảm thấy vẫn là một nơi mà ở đó có hoa có xung túc rồi đến đó định cư.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng như thế."
Ngay từ đầu khi lựa chọn mua phấn hoa, là bởi vì hắn có chuyện muốn làm, nên không có thời gian phóng ong, nhưng nếu hiện tại mà dưỡng thành thói quen liền không tốt.

Tiền mua phấn hoa không phải là con số nhỏ a! Nếu cắt đi phần tiền mua phấn hoa thì bọn họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều, mà ong đàn cũng sẽ không còn phải phụ thuộc vào phấn hoa có sẵn nữa, mà việc thải mật cũng sẽ quay lại như bình thường.

Chỉ là muốn tìm ra nơi có hoa cỏ sung túc, cũng không phải là dễ tìm, mà ong đàn hiện tại thực lực đã tăng lên, cũng yêu cầu phạm vi kiếm ăn lớn hơn nữa, còn phẩm chất của phấn hoa cũng sẽ phải đề cao hơn nữa.

“Ngoài việc phải chi tiêu tiết kiệm, bọn họ còn phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền nữa.” Tuy rằng hiện tại bọn họ không thiếu tiền, nhưng cả ngày cứ ăn không ngồi rồi như vậy cũng không phải một chuyện tốt.

“Biện pháp kiếm tiền thì có rất nhiều đơn! Như bán mật ong, mà chỉ bán những loại tương đối cao cấp.” Lâm Sơ Văn nói.

Trước kia Sở Diệp vẫn luôn cất giấu mật ong cao cấp mà không bán, một là do sản lượng mật ong cao đẳng không đủ, nên phải lưu trữ thành đồ ăn cho ong đàn, và một nguyên nhân cũng quan trọng không kém đó là không muốn chọc người đỏ mắt, hiện giờ thì đã khác, hắn cùng Sở Diệp đều là Hồn Sư, nếu có thể ủ ra một ít mật ong cao cấp mật ong thì cũng là chuyện rất bình thường.

Sở Diệp hiện tại có nhiều Ngân Sí Ong thượng giai như vậy, nếu mà không thể tận dụng hợp lý thì đúng là quá lãng phí.

Sở Diệp cau mày, nói: “Bán mật ong thật ra cũng có thể suy xét, bất quá, tiền đề vẫn là phải tìm được nguồn phấn hoa ổn định."
Tam Dương Thành bên này tuy có không ít linh điền, linh hoa kỳ thật cũng không ít, nhưng tất cả đều đã có chủ, muốn ở chỗ này phóng ong là chuyênn không có khả năng.

“ Ta nghĩ chúng ta cần phải nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền hơn mới được chỉ bán mật onh căn bản là không đủ."
Hồn Thú Chiến Tướng cấp muốn đột phá giai vị, thì có hai loại phương pháp, một loại là dựa vào chậm rãi tích lũy, mà biện pháp còn lại chính là tìm kiếm thật nhiều thiên tài địa bảo để hổ trợ, mà loại phương pháp này thì tiêu pha rất lớn.

Tuy nói bán mật ong thì đã có thể kiếm không ít, bất quá, nếu chỉ dựa vào bán mật ong thì rất khó làm giàu.


Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Ta thấy ngươi dưỡng Thảo Dược Gà cũng không tệ đấy chứ."
Sở Diệp trước đó mang về một ít Thảo Dược Gà ấu tể, cũng không biết hắn nuôi bọn nó ở nơi nào, nhưng qua một đoạn thời gian, liền thành công đem gà lấy ra.

Mà số gà kia hơn phân nữa là vào bụng Tuyết Bảo
Sở Diệp cười cười, nói: “May mắn thôi”
Tuyết Bảo trước kia mua không ít Thảo Dược Gà, nên được tặng một ít ấu tể của Thảo Dược Gà.

Sở Diệp đem số gà con kia thả vào ngọc trụy không gian để nuôi thả, kết quả, sau mấy ngày mấy con tiểu kê kia liền trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Rất nhanh Sở Diệp liền phát hiện, Thảo Dược Gà ở trong ngọc trụy không, thì tốc độ sinh trưởng nhanh hơn bên ngoài gấp ba, nếu không phải số gà con kia đều vào bụng Tuyết Bảo, thì đã có thể bán được không ít tiền.

Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Ngươi nếu có bản lĩnh dưỡng gà thì có lẽ có thể thử xem xét dưỡng Long Ngư.”
“Nuôi cá a.” Sở Diệp nghiêm túc suy tư một chút, phát hiện nuôi cá tựa hồ cũng là một chủ ý không tồi, nếu dùng Linh Tuyền để nuôi cá, nhất định có thể đem những con cá kia dưỡng thành phì.

“Từ từ đã, ngươi nói ngươi kêu ta nuôi "Long Ngư" mà đó là một loại cá sau a?”
“ Đúng vậy! Long Ngư cùng Thảo Dược Gà đều giống nhau, chúng đều thuộc về loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp, một con Long Ngư dài khoảng hai gang tay, giá có thể thấp nhất cũng hai ngàn đồng vàng.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Mất như vậy?
Một con cá giá hai ngàn đồng vàng, nếu hắn nuôi trên một trăm con, không phải có trên tay hai mươi vạn sao?
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Long Ngư rất khó dưỡng a! Chúng đối với nước có yêu cầu rất cao, chỉ cần một thay đổi nhỏ thôi thì Long Ngư sẽ chết, mà chúng còn rất kén ăn.

Nếu thức ăn không vừa ý chúng thì tuyệt đối sẽ không ăn.

Trước đây đã từng có một thời gian mọi đua nhau dưỡng Long Ngư, bất quá, sau đó lại có rất nhiều người nuôi Long Ngư bị lỗ sạch vốn, sau đó, người nuôi chúng liền ít đi rất nhiều, nhưng ngươi có linh tuyền trong tay, thì tương đối cũng có nhiều thêm một ít ưu thế.

Sở Diệp híp mắt, nói: “Có thể suy xét a!
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Dưỡng thú cũng coi như là một môn thủ nghệ cao minh thuộc Thuần thú sư, chức nghiệp cùng giống như Dược Tề Sư, rất được nhiều người tôn sùng, những người mà có thể dưỡng Long Ngư, thì thuật hoạn thú sẽ không kém, những người như vậy sẽ được gọi là Thuần thú đại sư.

“Nghe cũng không tồi.” Hắn tuy rằng xưa nay chưa từng nuôi cá, nhưng có linh tuyền hổ trợ nên hẳn là không tính là quá khó, nếu có thể nên tên tuổi trong giới Thuần thú sư thì cũng tốt.

Sở Diệp cũng đã phát hiện, ngọc bội không gian có thể dựa hấp thu linh ngọc để tiến giai.

Trong khoảng thời gian này.

Vì để mở rộng ngọc trụy không gian, Sở Diệp cũng mua không ít các loại linh ngọc, tiêu phí cũng không nhỏ, mà nhờ đó ngọc trụy không gian đã bắt đầu mở rộng ra chút ít.

Nếu bọn muốn tiếp tục năng xây dựng căn cơ vững chất thì cách tốt nhất chính là phải kiếm thật nhiều tiền, thì lúc đó bọn họ mới có thể làm những gì mà bọn họ muốn.

“Ngoài ra chúng ta cũng có thể suy xét tới viẹc ủ rượu.” Lâm Sơ Văn có chút hưng phấn nói.


“Đúng vậy! Sau ta có thể quen chúng ta có phối phương để ủ Đoán Hồn Rượu mà.” Sở Diệp bừng tỉnh nhớ tới trước đó bọn đã có công thức ủ Đoán Hồn Rượu.

Ủ rượu chu kỳ vẫn là tương đối lâu, mà quy trình của nó cũng tương đối phiền toái.

Bởi trước đó Sở Diệp đã kiếm không ít tiền tâm tình quá hăng hái nên đã đem việc bản thân trước đó đã nhặt được phối phương quen mất.

Này do bọn họ đã quyết định kinh doanh, nên mới nghĩ tới nó.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, âm thầm suy đoán Lâm Sơ Văn có phải sớm đã có tính toán, chỉ là thấy hắn cả ngày thản nhiên không quan tâm gì, nên ngượng ngùng không giám nói.

“Làm gì nhìn ta như vậy?” Lâm Sơ Văn có chút xấu hổ nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy ngươi nói rất đúng."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, trầm mặc nói:
“Ta cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục ở Tam Dương Thành nữa, nơi này tiêu dùng quá lớn, long ngư hỗn tạp.

Chúng ta tốt nhất tìm một địa phương mà ở đó càng ít người biết chúng ta càng tốt, rồi tự tay kinh doanh một phần sản nghiệp."
Sở Diệp gật đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi nói rất đúng."
Hầu như tất cả Hồn Sĩ sau khi trở thành Hồn Sư, đều sẽ chiếm cứ một địa phương mào đó để lập môn hộ, hoặc tự bản thân kinh doanh một phần sản nghiệp.

Cũng như Sở gia, thật ra cả gia tộc Sở gia trước kia đều là làm nông, nhưng nhờ có được không ít linh điền, rồi sau đó có nhờ có một vị trở thành Hồn Sư nên mới có thể chèo chống gia tộc đi đến hôm nay.

Sở Diệp cảm thấy nếu mình giờ đây trở lại Sở gia, thì Sở gia hẳn là sẽ phân ra một phần sản nghiệp cho hắn kinh doanh
Nhưng giờ đây, Sở Tư Thần cũng tiến giai thành Hồn Sư, mà những phần sản nghiệp tốt nhất khẳng định chất chấn là không tới phiên hắn.

Sở Nhan Vũ giờ đây cũng đã là Hồn Sư, mà Sở gia bên kia hẳn là đang tranh đấu không nhỏ, nếu giờ đây hắn là trở về, chỉ sợ sẽ bị lôi kéo vào mấy cuộc tranh đấu kia.

Mà thật ra trong lòng Sở Diệp cũng đã sớm chướng mắt gia sản của Sở gia, mà hắn cũng không nghĩ sẽ trở về Sở gia.

Nhưng khi ghĩ đến hắn cùng Lâm Sơ Văn có thể ở bên nhau, tìm một nơi rồi cả hai dụng tâm kinh doanh sản nghiệp của bọn họ, thì trong lòng Sở Diệp bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào khó tả.

Nếu hắn cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau kinh doanh một phần sản nghiệp, giống như hai người bọn họ là hai vợ chồng cùng nhau xây dựng nên hoài bảo của bản thân vậy.

“Nghe cũng không tồi, vậy đối với nơi mà chúng ta đặt chân tới sau này ngươi đã có ý tưởng gì chưa?” Sở Diệp hứng thú dạt dào hỏi.

“Tốt nhất ở đó vừa phải có linh mạch, linh điền, còn có thể đào một cái hồ ra để nuôi cá.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cau mày, cười gượng hai tiếng, “Mấy cái yêu cầu này, có điểm.....!Khó khăn.

Linh mạch, linh điền hầu như đều bị các đại gia tộc cùng tông môn cấp chưởng quản, dù không bị các thế lực lớn quản lí thì muốn tìm được rất khó, mà các cuộc tranh đấu trong các đại gia tọc đều vì tranh giành linh mạch và linh điền.

Mà nếu muốn đạt được yêu cầu của Lâm Sơ Văn thì chỉ có thể đi đoạt của người khác, mà tùy tiện đi đoạt đồ của người khác thì không phải là chuyện tốt.

“Ngươi cảm thấy chúng ta đi Lưỡng Giới Thành thì như thế nào?” Lâm Sơ Văn dò hỏi.

Sở Diệp trầm ngâm một chút, nói: “Lưỡng Giới Thành sao? Có thể suy xét a!”
Lưỡng Giới Thành là một thành nằm ở Thập Vạn Đại Hoang, mà còn là nơi giao nhau của Vân Châu cùng Thanh Châu, Lưỡng Giới Thành là do thành chủ Tư Không Minh thành lập.

Tư Không Minh được xem là một thiên tài và ông ấy còn là tán tu, chỉ cần 50 năm mà đã tu luyện tới cảnh giới Hồn Vương.


Sau khi ông ấy tiến giai Hồn Vương, đã có rất nhiều tông môn muốn mờ mời ông ấy làm thái thượng trưởng lão, nhưng Tư Không Minh không có đáp ứng, mà chọn đi đến Thập Vạn Đại Hoang, để sáng lập ra Lưỡng Giới Thành.

Thập Vạn Đại Hoang là nơi hung thú hoành hành, ở nơi đó muốn sáng lập một thành trì và giữ vững được nó là một chuyện không dễ dàng gì.

Lưỡng Giới Thành sau khi thành lập lúc, đã trở thành trung tâm trung chuyển vật tư giữa Vân Châu cùng Thanh Châu, nên đã hấp dẫn không ít thế lực cảu hai châu kia đi đến Lưỡng Giới Thành mở cửa hàng, tiến hành thương mậu, không ít cửa hàng ở Lưỡng Giới Thành buôn bán ngày càng lớn.

Tư Không Minh là người sáng lập ra Lưỡng Giới Thành, tự nhiên cũng sẽ không thiếu chỗ tốt.

Tuy rằng Lưỡng Giới Thành náo nhiệt phồn hoa, nhưng cũng gặp không ít nguy cơ.

Lưỡng Giới Thành tuy nói phồn hoa nhưng ở đó rừng rậm còn quá nhiều, thường xuyên có hung thú chạy vào Lưỡng Giới Thành, nếu không phải có Tư Không Minh tọa trấn, có lẽ Lưỡng Giới Thành đã sớm bị công phá.

Gần đây Lưỡng Giới Thành đang chiêu hiền, mời tu sĩ các nơi đến Lưỡng Giới Thành định cư, cùng nhau chung tay xây dựng Lưỡng Giới Thành, mà còn đưa ra không ít điều kiện hậu đãi đi kèm.

Đi Lưỡng Giới Thành định cư thì ưu thế cũng khá rõ ràng, bên ngoài Lưỡng Giới Thành còn có không ít địa phương chưa được khai phá, mà cũng không cần cùng người khác liều chết tranh đoạt, còn có thể tìm được một ít linh mạch hoang giã, sáng lập linh điền,.....!Lưỡng Giới Thành chung quanh chính là mười vạn hoang dã, hoa nguyên hẳn là không thiếu, nếu đến đó phóng ong thì còn gì tuyệt vời bằng.

Nhưng đồng thời ở Lưỡng Giới Thành hoàn cảnh sống cũng không dễ dàng, đất ở Lưỡng Giới Thành hơn phân nưa là đất hoang, thường xuyên có thú triều xảy ra, mà giờ đây nếu bọn họ đi đến đó, thì không có khả có thể vào nội thành mà định, thì chỉ có thể ở ngoại thành Lưỡng Giới Thành mà định cư.

Mà ngoại thành chính là nơi thường xuyên bị thú triều tập kích, các gia tộc ở đó thường xuyên phải dời đi nơi khác.

Tuy rằng Tư Không Minh thành chủ đưa ra không ít điều kiện hậu đãi tốt cho người đến Lưỡng Giới Thành định cư nhưng bởi thú triều ở đây quá phức nên cũng khiến cho không ít người trùng bước.

Trừ bỏ các đợt thú triều loại nhỏ, thì ở Lưỡng Giới Thành cứ mỗi cách mười mấy hai mươi năm, thì còn gặp phải một trận thú triều cở lớn, lúc phát sinh thú triều cở lớn còn có xuất hiện cả Hồn Thú Vương cấp trong đó.

Tư Không Minh tuy rằng là cao thủ Vương cấp, nhưng cũng chỉ có một mình ông ta, một khi phải đối mặt với thú triều loại lớn thì cũng sẽ khó mà một mình chống đở nổi.

Nếu Lưỡng Giới Thành có càng nhiều tu sĩ đến định cư thì khi Lưỡng Giới Thành gặp được nguy cơ, thì cũng có thể điều động binh lực càng nhiều hơn, Tư Không Minh sở dĩ tích cực chiêu hiền là cũng vì nguyên nhân này.

“Lưỡng Giới Thành, xác thật là một lựa chọn không tồi.” Sở Diệp nói.

Sở Diệp trên người có quá nhiều bí mật, nên cũng không muốn cùng quá nhiều người giao tiếp, giờ đây hắn đi Lưỡng Giới Thành an an ổn ổn qua mấy năm, cũng có thể âm thầm tăng lên thực lực, cũng không phải một kiện chuyện xấu.

Lưỡng Giới Thành tuy có chút hoang dã, nhưng hoa nguyên sung túc, nếu bọn họ di cư tới đó, hắn cũng không cần lại vì hoa nguyên mà phát sầu.

Tiểu Ngân giờ đây đã là Chiến Tướng cấp cấp 3, cũng yêu cầu một nơi an ổn để phát triển.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, đi Lưỡng Giới Thành định cư, sợ nhất chính là gặp phải thú triều, nhưng bọn họ có la bàn có thể trinh trắc hướng đi của hung thú, nếu đến lúc đó, phát hiện quy mô đàn hung thú quá lớn, thì bọn họ trước tiên có thể rút lui trướt.

Việc Lâm Sơ Văn lựa chọn Lưỡng Giới Thành còn có một nguyên nhân, đó chính là cuộc sống ở Tam Dương Thành vẫn là quá an nhàn, mà Hồn Thú thì vẫn là phải thường xuyên trải qua chiến đấu thì mới có thể rèn luyện được năng lực vốn có của chúng, Thập Vạn Đại Hoang hung thú vô số, là một nơi phi thường thích hợp để săn thú, cũng có thể giúp cho Hồn Thú không mất đi bản tính tự nhiên của chúng.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nếu ngươi đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, thì chúng ta bắt đầu chuẩn bị tốt vật tư, rồi lên đường."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “ Được."
Thật ra Lâm Sơ Văn đã sớm muốn đi đến Lưỡng Giới Thành.

Bọn họ ở Tam Dương Thành gần đây tiêu xài có chút lớn.

Nếu tiếp tục ở lại thì sớm muộn thì cũng sẽ bị người khác nghi ngờ..