Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 80



Nhìn thấy thằng sen cứ nằm trên giường suốt, dí đệm thịt vào mặt cũng không thèm tỉnh, linh miêu dẫn đầu mấy mèo nhảy lên giường, rúc vào trong chăn nằm ngay sát thằng sen nhà mình. Mấy ngày thằng sen ngủ li bì là chừng đó ngày bọn nó thấy trống vắng. Người yêu của thằng sen ngoài cho bọn nó ăn thì cũng cứ ở bên thằng sen miết thôi, nhìn mà ghét, đó là chỗ của bọn nó mà.

Phạm Gia Huân tỉnh lại, đầu óc vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng đã nghe thấy tiếng gừ của mèo, quanh thân có mấy lò tỏa nhiệt mi ni. Vén chăn ra thì y như rằng thấy toàn bộ mèo trong nhà đang vây quanh mình, bọn chúng còn ngủ ngon là đằng khác.

Không biết có phải còn đang ốm hay mấy ngày qua ngủ quá nhiều, Phạm Gia Huân thấy đầu óc mình nặng nề đến lạ. Nhìn vào gương, nhan sắc đã giảm xuống rõ rệt, không những sắc mặt kém đi mà còn vì ngủ nhiều mà hai má, mí mắt cũng sưng húp lên trông thấy. Kết hợp với đầu tóc bù xù, thần thái mệt mỏi, Phạm Gia Huân nhìn vào cũng chán hẳn.

Chậm rì rì đánh răng, rửa mặt, chải lại tóc. Khi hắn bước ra khỏi phòng tắm đã thấy linh miêu cùng mèo xếp thành một hàng trước mắt. Thấy hắn bước ra, chúng liền tiến tới cọ cọ dụi dụi.

Phạm Gia Huân quay qua hệ thống: "Thanh Khang đi đâu rồi hả Mười Năm Thất Bát?"

Hệ thống 10578: "Mua thuốc cảm cho cậu chứ đi đâu"

Ghét nhất cái bọn đang yêu nhau, nghĩ sao câu đầu tiên Phạm Gia Huân nói với nó là hỏi tung tích của Trần Thanh Khang? Con cún FA như nó cũng biết tổn thương lắm chứ.

Bước xuống phòng bếp, Phạm Gia Huân vừa rót ly nước thì Trần Thanh Khang trở về rồi. Nhìn thấy người yêu, y liền nhào đến ôm vào lòng, trực tiếp thồn cẩu lương vào họng hệ thống.

Hệ thống: "…" Ghét nhất cái bọn có người yêu suốt ngày show tình cảm muốn mù mắt người ta.

Sau đợt ốm, Phạm Gia Huân thấy Trần Thanh Khang càng lúc càng vây quanh mình nhiều hơn, những gì y có thể làm thì tuyệt đối không để hắn nhúng tay. Phạm Gia Huân đôi khi cảm thấy y quá mức săn sóc, giống như bản thân là một cái ly pha lê mong manh dễ vỡ vậy.

Phạm Gia Huân cũng đã phải bắt Trần Thanh Khang ngồi đối diện, nghiêm túc nói chuyện với mình rằng hắn không yếu đuối, không mong manh dễ vỡ, cũng không cần phải quá mức tỉ mỉ chăm sóc như thế.

Kết quả Trần Thanh Khang trưng ra gương mặt đầy tủi thân: "Cưng à! Anh chỉ muốn chăm sóc em thôi!"

Phạm Gia Huân: "Em biết nhưng những gì em tự làm được thì để cho em làm đi, hoặc chúng ta cùng làm. Nghĩ sao em muốn uống nước anh cũng tranh rót, rót xong còn muốn đút em từng ngụm? Em thấy bản thân ngang nhiên hưởng thụ thì sẽ không công bằng với anh!"

Trần Thanh Khang thất vọng tràn trề: "Ồ!"

Phạm Gia Huân: "…" Anh xị mặt ra làm cái gì?

Sau đó, hằng ngày trải qua bắt đầu giống những hôm Phạm Gia Huân chưa cảm lạnh.

"Đây mới gọi là cuộc sống của những người yêu nhau chứ. Mấy hôm trước cứ có cảm giác như bản thân là búp bê sứ vậy!"

Hệ thống 10578: "Tôi cũng không cần cậu phải khoe quá trình và thời gian yêu đương hạnh phúc thế nào đâu!"

Đang lúc lên Facebook thì Triệu Thành Ân gọi qua Messenger. Phạm Gia Huân nhanh chóng nhận cuộc gọi. Kể từ khi cậu ta yêu đương với Đặng Quân, hắn cặp kè với Trần Thanh Khang thì xung đột giũa hai người không biết đã bay biến từ khi nào nữa.

Hai người có nói chuyện thì việc thường xuyên nhất là khoe chuỗi ngày yêu đương hạnh phúc của mình.

Thế mới biết thụ chính đã cài người vào bên cạnh boss phản diện. Muốn thông qua thôi miên để boss tự biến mất. Ai ngờ không những boss phản diện vẫn sống trơ trơ mà thủ đoạn còn tàn bạo hơn trước. Đặng Quân đã phải huy động hết anh em gia đình họ hàng và mọi mối quan hệ để sẵn sàng chơi tới bến với boss trên thương trường.

Phạm Gia Huân: "Thế cái người cậu cài vào làm nhiệm vụ thất bại, người đó ra sao rồi?"

Triệu Thành Ân: "Tên kia biết người đó muốn hắn ta biến mất, cũng biết đó là người do tôi cài vào. Nhưng hắn ta dường như rất vui, người đó sau khi bị phát hiện không những được hắn ta tha cho mà còn được nhận một số tiền lớn nữa kìa!"

"…" Logic của boss phản diện cũng lạ lùng ghê: "Có khi nào hắn ta vốn là tên tâm thần phân liệt, người kia vốn muốn hại hắn ta, ai ngờ giúp hắn triệt tiêu đi một tính cách thì sao?"

Phạm Gia Huân vốn cũng chỉ muốn đùa, ai ngờ Triệu Thành Ân lại làm ra biểu tình bất ngờ thông suốt: "Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ đến sớm hơn chứ. Thôi, tôi qua nói với người yêu đây"

Nói xong thì Triệu Thành Ân lập tức tắt cuộc hội thoại, để lại Phạm Gia Huân nhìn vào màn hình mà đần mặt ra. Hắn cũng chỉ là đùa mà, đâu phải nghiêm túc đâu!

Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Đúng là 'chó ngáp phải ruồi', cậu phọt ra một câu lại trúng phóc điều quan trọng"

Phạm Gia Huân: "Là sao? Boss phản diện thật sự tâm thần phân liệt à?"

Hệ thống 10578: "Boss phản diện có hai tính cách, một hiền lành, một độc ác và người thụ chính cài vào đã cố ý mà thành vô tình triệt tiêu đi tính cách hiền lành kia"

Phạm Gia Huân: "Ê từ từ, ý mày là cái tên không từ thủ đoạn, độc ác mà người ta biết trước nay là phiên phản hiền lành á hả?"

Hệ thống: "Chính xác là vậy!"

Phạm Gia Huân ớn lạnh trong người, da gà da vịt nổi lên: "… Thế thì Boss phản diện phiên bản độc ác sẽ đáng sợ cỡ nào chứ!"

Hệ thống: "Cậu không cần phải tưởng tượng ra đâu, dù sao đó là cuộc chiến của Triệu Thành Ân và Đặng Quân, cậu chỉ là một nhân vật ngoài lề thôi, đừng cố xen vào. Hơn hết hai người đó hiện tại đã có ánh hào quang bảo vệ, không bay màu nổi đâu"

Phạm Gia Huân: "Cuộc sống của nhân vật chính quả là không dễ dàng"

Hệ thống: "Tôi thấy cậu nên tìm cách để thuyết phục hai bên gia đình thì hơn là suy nghĩ mấy vấn đề của người khác



Sau khi thi xong, Phạm Gia Huân ra quán trà sữa gần trường đại học chờ Trần Thanh Khang. Chỗ ngồi chưa kịp nóng mông thì một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, toát lên thần thái hiền lương thục nữ bước tới.

"Làm phiền, anh cho em hỏi có phải anh là Trạch Gia Phong hay không?"

"À phải, cô tìm tôi sao? Ngồi đi!"

Cô gái ngồi xuống, tự giới thiệu bản thân tên là Hồng Điệp.

"Thực ra em là đối tượng mà cha mẹ anh Thanh Khang muốn mai mối. Người nhà em muốn em đến đây gặp anh"

"Cho nên…?"

"Anh cũng không cần phải căng thẳng đâu, em cũng đâu có thân quen gì với anh Thanh Khang. Người yêu của anh không có khả năng khiến người ta trúng tiếng sét ái tình đâu! Người nhà em, người nhà anh Thanh Khang cứ ra rả, em phiền quá mới tới gặp anh"

"À ra vậy!"

Hệ thống chen vào: "Yên tâm, Hồng Điệp không có mục đích gì đâu, chỉ đơn giản là muốn tới nói chuyện với cậu thôi"

Nghe được nhắc nhở của hệ thống, Phạm Gia Huân thoải mái hẳn ra. Người ta đã không có ác ý gì với mình thì bản thân cũng không cần phải quá mức phòng bị làm gì.

Qua vài phút ban đầu hơi trầm lặng, hai người đã trở nên thoải mái nói chuyện, giống như thân nhau từ lâu rồi. Thậm chí khi Trần Thanh Khang tìm tới đây, sém nữa tưởng Hồng Điệp là họ hàng lâu ngày mới gặp của Trạch Gia Phong.

Nhìn Hồng Điệp rời đi, trong lòng Trần Thanh Khang có phần chua chua: "Cưng à, ngày đầu người nhà anh và cô ấy gặp nhau, Hồng Điệp là cao thủ hủy diệt hội thoại. Chỉ trong chưa đầy mười phút mà mọi người đã rơi vào sự lúng túng bốn lần. Vậy mà cô ta lại có thể đẩy anh ra rìa mà trò chuyện vui vẻ cùng em, chiếm dụng mất hai giờ vốn là của hai ta. Cưng à, nói với anh là em sẽ không bị cô ta cướp mất đi!"

Phạm Gia Huân quay qua véo mặt Trần Thanh Khang: "Hồi nãy Hồng Điệp nói cái gì anh để ngoài tai hết rồi à? Người yêu của cô ấy đang du học nước ngoài, mấy tháng nữa mới về nước. Quá chán và quá phiền với việc người nhà cứ ra rả bên tai nên cô ấy mới đến đây gặp em tâm sự"
— QUẢNG CÁO —