Lý Mộ Phong ngồi trên xe ngựa, mặt không chút đổi sắc, an tĩnh mà dưỡng thần, chẳng qua, đó chỉ là vẻ ngoài mà hắn cố tình thể hiện ra. Chứ thực chất, trong lòng Lý Mộ Phong lại đang không ngừng suy tư tính toán.Hàn Quốc Kiên, Liễu Tịch Vân, Hàn Thiệu, Mạc Viễn, Bạch Nghị, Trang Du... Hàn Quốc Kiên thân là Hàn gia gia chủ, bình thường bận rộn sự vụ, tâm tư thâm trầm, theo thiết lập của truyện, Hàn Quốc Kiên không chỉ tham lam mà còn thích tính kế, độc đoán lại nghi kỵ, mà Liễu Tịch Vân cũng không phải dạng vừa, đừng nhìn bà ấy thể hiện dáng vẻ yêu kiều dịu dàng mà hiểu lầm, mức độ tác dụng lên cốt truyện của bà cũng ở ngang mức phản diện giai đoạn đầu, thông minh, độc ác nhưng cũng có nhược điểm, đó là tự phụ. Liễu Tịch Vân tự phụ lại kiêu ngạo, qua bàn tay của bà, hai nhi tử cũng dần đi theo đường lối kiêu ngạo không lối thoát, nếu nói Hàn Ân là pháo hôi thì Hàn Thiệu là cực phẩm pháo hôi. Bởi Hàn Ân sinh ra là để hành hạ Mạc Viễn thì Hàn Thiệu sinh ra là để gây sự. Theo như cốt truyện, Hàn Ân vì có tình ý với Bạch Nghị, khăng khăng một mực từ hôn, còn không ngại bỏ đá xuống giếng với Mạc Viễn, gia tăng tình cảm giữa Trang Du với Mạc Viễn thì Hàn Thiệu là người đi đầu trong việc làm khó dễ Trang Du, gây sự với nhân vật chính. Nếu hắn nhớ không lầm, ba năm sau, khi Trang Du đặt chân lên Xích Quỷ quốc, tu vi của hắn đã là luyện khí kỳ, linh cốt lại không cao, vừa vặn bằng với Hàn Ân, mười lăm tuổi. Sau một khoảng thời gian, Mạc Viễn tỉnh dậy, Trang Du đồng hành cùng Mạc Viễn đến Thanh Hư phái học tập tu luyện. Đồng thời lúc đó, bộ ba pháo hôi Hàn Thiệu, Hàn Ân, Bạch Nghị cũng theo đó mà đến. Trang Du càng nổi bật thì càng được nhiều người ngưỡng mộ, mà hai thiên tài cùng lúc xuất thế thì đương nhiên sẽ bị đem ra so sánh với nhau. Mà Hàn Ân đơn giản mặc kệ, chỉ mãi mê tranh giành tình cảm của Bạch Nghị, nhưng Hàn Thiệu lại không giống với Hàn Ân. Hàn Thiệu là trời sinh lòng dạ nhỏ nhen, Hàn Ân từ nhỏ đến lớn hào quang tỏa sáng, y chính là ngọn đuốc, ánh sáng, idol của Hàn Thiệu. Một fan não tàn lại lòng dạ tiểu nhân như Hàn Thiệu, sao có thể để người khác đứng bằng với idol của mình, huống chi đó còn là một tiện dân nghèo túng quê mùa, còn hay đi chung với Mạc Viễn, vị hôn phu tiền nhiệm của Hàn Ân? Hàn Thiệu tất nhiên không phụ với thiết lập tính cách của mình, điên cuồng hạ bệ Trang Du, thậm chí còn có xu hướng muốn thủ tiêu sinh mạng mà hắn cho là ti tiện này. Nhưng Trang Du như thế nào lại để yên?
Một main chính của một bộ truyện có thể khiến Lý Mộ Phong yêu thích, như thế nào lại ngu ngốc? IQ của Hàn Thiệu không phải thấp, nhưng Trang Du cũng chẳng phải dạng vừa. Trang Du theo thiết lập là một con người tốt bụng, nổ lực vương lên, không thẹn với lòng nhưng cũng không yếu đuối để bản thân mình chịu thiệt. Chính là hình mẫu, ngươi tốt với ta một, ta tốt với người mười. Nhưng người hãm hại ta, thì cũng đừng trách ta vô tình. Có thù tất báo... Kết quả cuối cùng chính là, Hàn Thiệu trộm gạo không được còn mất nắm thóc, tự mình hại mình. Mà Hàn Thiệu lại là đệ đệ của Hàn Ân, một người kiêu ngạo như Hàn Ân, sao có thể để người của mình trở nên chật vật như vậy? Kết quả cuối cùng, Hàn Ân lẫn Hàn gia đều kết thù với Trang Du, lâu lâu rảnh rỗi lại đến làm khó, còn suýt chút nữa lấy mạng Trang Du.
Bị ức hiếp mà không phản kháng, đó sao có thể là nhân vật chính được? Trang Du bằng tài trí hơn người, vừa lo tăng trưởng tu vi, vừa vứt cho Hàn gia một đống rắc rối to đùng, khiến Hàn gia khốn đốn khôn cùng. Mà gia tộc phản diện có, pháo hôi có, như thế nào lại là gia tộc có tộc nhân trung thành, đức tính tốt hay thiên phú cao. Hàn gia nội bộ rối rắm, bên ngoài lại có người không ngừng bỏ đá xuống giếng, kéo theo cái thiết lập không gây sự không ngủ ngon của Hàn Thiệu và kiêu ngạo đến điên, tình thánh tài ba của Hàn Ân. Rất nhanh phòng tuyến sụp đổ, gia tộc cũng dần suy sút. Cho dù Liễu Tịch Vân hay Hàn Quốc Kiên có điên cuồng cứu vớt như thế nào cũng không thể thay đổi cục diện được.
Đây chính là chữ sảng trong truyện, có thù với nhân vật chính, vậy thì chết đi!!! Đây chính là đạo lý cơ bản của một quyển truyện tu tiên, dù có như thế nào đi nữa, pháo hôi hay phản diện, kết cục chỉ có một. Chính là bị trừng phạt một cách thích đáng, càng thảm, sẽ càng làm người đọc sảng khoái.
Mà Bạch Nghị trong truyện này, vai trò cũng là một pháo hôi, nhưng chữ pháo hôi của hắn, lại là ở lĩnh vực khác. Bạch Nghị là tên tra nam ngụy quân tử, hắn có được chỗ tốt từ Hàn Ân, nhưng lại không có tình cảm với Hàn Ân, chỉ đơn giản là lợi dụng và hưởng thụ sự xum xoe ấy. Khi Trang Du xuất hiện, một song nhi xinh đẹp gấp trăm lần Hàn Ân, tính tình lại tốt, không kiêu ngạo như Hàn Ân, cũng không một mực bám lấy hắn như Hàn Ân. Đặc biệt còn không rung động trước mị lực của mình, Bạch Nghị tỏ vẻ, Trang Du thật thú vị, y đã thu hút được sự chú ý của hắn.
Trang Du là song nhi, không những vậy, y còn có dung mạo rất đẹp, nổi danh là khuynh quốc khuynh thành. Linh căn cũng giống như Hàn Ân, là song linh căn. Đây cũng là ẩn ý của tác giả, dùng Hàn Ân làm đá lót đường, nổi bật sự đẹp đẽ của Trang Du. Chỉ tiếc là, lúc trước Lý Mộ Phong hắn quá ngu ngốc, cứ tưởng tác giả để giả thuyết này, chính là tăng thêm độ thú vị cho truyện. Tạo cảm giác kích thích mới lạ cho độc giả, thử hỏi, đọc truyện main chính thu hút sự chú ý của phái nữ quá nhiều, ngựa giống quá nhiều, ai rồi cũng sẽ cảm thấy chán ngán. Nhưng một ngày nọ, main lúc nào cũng bị bọn ngựa đực cùng loài coi trọng, suốt ngày chạy nhảy xung quanh tìm tra. Như thế nào cũng cảm thấy kích thích vl. Lý Mộ Phong mỗi khi đọc đến đây, đều cảm thấy thú vị không thôi. Tất nhiên, là cho đến khi hắn biết đây là truyện đam mỹ, còn không may xuyên vào. Đến khi ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra được hàm ý của tác giả... đúng là không hổ danh đại thần, sở hữu bút danh Thánh bút drama, mỗi chi tiết trong truyện đều có ý nghĩa, mục đích tồn tại của riêng nó.
Trang Du là song linh căn, nhưng tất nhiên, thiên tư của y cũng không chỉ vậy. Là một nhân vật chính trong một bộ truyện tu tiên dài 7 nghìn chương, không những vậy, bàn tay vàng lại ít mà không được bug chỉ một lần, thiên tư của Trang Du nếu thấp, hắn như thế nào có thể kiên trì bò lên hết vi diện này đến vi diện khác, từ hạ giới bò lên thượng giới, rồi tiên giới, thần giới...
Trong thế giới tu chân này, thiên tư đâu bao gồm chỉ duy nhất một mình linh căn. Đúng là song linh căn cũng được coi là thiên tài, nhưng nó chỉ được coi là thiên tài khi ở Xích Quỷ quốc mà thôi. Một khi ra khỏi Đại Lục Á Nguyệt, mọi người rất nhanh sẽ phát hiện, thiên tài không chỉ dựa vào linh căn mà còn dựa vào ngộ tính, thể chất, độ tạp chất của linh căn, vận khí và trí thông minh. Có khi, còn cần có cả nhân duyên lận nhân mạch, vạch xuất phát càng cao thì càng có lợi.
Hàn Ân ở Xích Quỷ quốc, tất nhiên vạch xuất phát đối với nhiều người chính là cao, xa xa không thể với tới nhưng đối với thiên tài thật sự hay yêu nghiệt cấp độ. Thì những gì hắn có chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Phải biết rằng, xa mạc ở tu chân giới, cái nhỏ nhất cũng có diện tích gấp ba, gấp bốn lần diện tích của trái đất đâu. Là một độc giả, Lý Mộ Phong hiểu rất rõ những điều này, thật
chí, hắn cũng không thiếu nhiều lần phải đau đầu suy tư không thôi. Cũng may mắn, may mắn là hắn xuyên vào Hàn Ân, tuy không cao nhưng cũng không quá thấp, ít nhất, nếu Trang Du muốn đuổi kịp hắn bây giờ, cũng phải mất đến tận ba năm. Hắn còn rất nhiều thời gian để tăng tu vi, suy tính cho một kế hoạch chu toàn để rút lui khỏi cốt truyện.