Mà Mạc Chi lúc này đã bị khí đến điên đầu rồi, hắn vốn tâm cao ngạo, lại khinh thường Hàn Ân cái loại đê tiện độc phu song nhi. Hôm nay vốn muốn tiếp cận Hàn Ân nhưng kết quả lại không thành, còn bị hắn khinh bỉ không thèm nể mặt. Mạc Chi khó có thể tiêu được hoả khí, vốn định quay đi tìm một nơi thanh tịnh ép xuống cơn buồn bực này, không ngờ lại bị Châu nhi tìm đến. Châu nhi vốn là song nhi ở bên người Hàn Ân, bị sự kiêu ngạo của hắn hun đúc, mà Mạc Chi khi nãy lại dùng tư thái thấp để ứng đối với Hàn Ân. Khiến Châu nhi theo đó cũng trở nên không quá kính sợ hắn, lại nhớ đến thái độ âm dương quái khí đầy tức giận của Hàn Ân, gan của Châu nhi cũng trở nên to hơn. Không những không lựa lời mà nói, ngược lại còn lặp lại nguyên xi câu nói của Hàn Ân, đến cái giọng điệu cùng không thay đổi.
Ngang nhiên bị một cái song nhi yếu ớt cười nhạo, không những vậy, cái song nhi này còn là một hạ nhân thấp kém bản thỉu của Hàn Ân. Mạc Chi âm trầm nhìn Châu nhi khiến hắn không nhịn được rùng mình sợ hãi, Châu nhi lui bước về phía sau, gồng mình chịu đựng bởi hắn đột nhiên nhận ra bản thân đã chọc mao Mạc Chi lên. Trong lòng Châu nhi đột nhiên có chút hối hận vì thái độ lúc nãy của mình nhưng Mạc Chi cũng không một chưởng đánh bay hắn đi như đã tưởng. Mạc Chi khôi phục lại bỏ dạng thường ngày, nhẹ nhàng cười:" Ta đã biết, hạ nhân bẩn thỉu lại dám làm Hàn thiếu gia ủy khuất, ta nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng."
Châu nhi thấy hắn đột nhiên trở lại bình thường, trong lòng thoáng thở phào nhưng mạc danh cảm thấy chữ bẩn thỉu đó như bị cố tình nói chậm lại, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Mạc Chi, Châu nhi như hiểu ra, hai chữ đó là đặc biệt dành cho hắn. Châu nhi trong lòng tủi nhục, nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ là người hầu của thiếu gia, không phải thiếu gia thật mà có thể nhục nhã Mạc Chi để trả thù lại, đành nhanh chóng cáo từ, oán hận rời đi.
Một thân tín áo đen bên cạnh Mạc Chi bước lên, âm u hỏi nhỏ:" Chủ tử, tên người hầu này đúng là quá phận, người có muốn thuộc hạ xử hắn không?"
" Không cần vội, cứ để hắn tiếp tục chạy nhảy. Rồi sẽ đến lúc, cả chủ lẫn tớ đều bị ta nắm trong lòng bàn tay, nỗi nhục nhã hôm nay, ta nhất định sẽ cho lũ bẩn thỉu đó nếm trải lại gấp trăm lần."
Tên áo đen nghe vậy, trong mắt lập lòe, nhớ đến dung mạo ngọt nước của Châu nhi thì thoáng tiếc nuối, hắn đã lâu không được chơi qua cái loại song nhi trắng trẻo như vậy đâu. Chắp tay lên, thân tín cung kính hỏi:" Chúng ta thật sự phải cấp Hàn Ân hả giận sao, chủ tử."
Mạc Chi không đáp lại mà cầm từ trong túi không gian ra một lượng bạc, bàn tay thoăn thoắt tung hứng chơi đùa, thải thải vài cái rồi độc ác bắn mạnh về một phía. Lượng bạc mang theo sức mạnh to lớn, xé gió bay thẳng đi. Một con chim non đang chuẩn bị sảy cánh cứ thế mà bị lượng bạc kia tạp nát đầu, thân thể rời cái phịch xuống đất. Máu toét ra khắp nơi, con chim thân xác nhỏ, máu lại không nhiều lắm, nhưng vì bị bạo đầu nên những giọt huyết phá lệ trải rộng, mang theo một mùi hương tanh tưởi của máu tươi lan khắp xung quanh xác chim. Mạc Chi nhìn tác phẩm do mình làm ra, âm trầm hướng hắc y nhân hỏi:
" Thấy con chim đó không, ngươi theo ta lâu như vậy, có biết vì sao ta giết nó không?"
Thân tín nhìn qua xác con chim vô tội kia, không chút thương cảm, nhưng cũng không tìm được câu trả lời, chỉ đành nghi hoặc dò hỏi:" Thuộc hạ vô năng, thỉnh chủ tử khai ân giải đáp."
" Trong sân vườn này có rất nhiều chim chóc, con chim này không sợ người, bình thường lại rất hay bay đến gần ta, ta cũng đã nhiều lần cho nó thức ăn. Hôm nay nó đến, chắc là quen thói cũ, muốn ta cho ăn đây mà. Nhưng hôm nay kế hoạch của ta lại diễn ra không thuận lợi, ta rất khó chịu trong lòng, con chim này thường ngày thích đậu ta vui như vậy. Sao có thể vô tư vui vẻ muốn tìm ăn như vậy được, ngươi nói xem. Nó có đáng chết không?"
" Chọc chủ tử không vui, con chim này chết đi là đáng." Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đâu, chủ tử sao đột nhiên lại nói đến như vậy, không đầu không đuôi. Hắc ý nhân khó hiểu nghĩ...
Mạc Chi trong mắt ánh lên ý cười, kết hợp với tướng mạo tuấn lãng nhẹ nhàng của hắn làm cho Mạc Chi trở nên thanh liêm sạch sẽ, cứ như thư sinh nho nhã đỗ đạt công danh vậy. Nhưng ý nói hắn thốt ra lại khiến thuộc hạ thân tín của hắn ớn lạnh không thôi.
" Chim trong sân nhiều như vậy, chết một hai con thì cũng chẳng ai để ý... A, hình như phụ thân ta cũng có rất nhiều hài tử, ngươi nói xem, giữa chim với kế hoạch diễn ra thuận lợi, người sẽ chọn cái nào."
" Thuộc hạ cho rằng, gia chủ sẽ chọn chim 🐦." Thân tín mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, cứng đờ đáp.
" Vậy à... nhưng sai mất rồi. Nếu là ta, ngươi xem, ta đã chọn xong rồi, còn thị phạm cho ngươi thấy nữa này."
" Chủ tử anh minh thần võ, làm việc quyết đoán, thuộc hạ thẹn không bằng người."
Thân tín nỗ lực vút mộng ngựa, Mạc Chi cũng rất hưởng thụ. Không tiếp tục đề tài này nữa mà láy sang chuyện khác:" Từ Tài, ngũ đệ của ta rất thích kết giao bằng hữu, nhất là đám người như Hàn Ân. Ta nghe nói hắn ngưỡng mộ Hàn Ân đã lâu, làm một vị huynh của hắn, xem như tặng cho hắn một cơ hội. Ngươi tìm một cơ hội, bóng gió thông báo cho hắn biết thông tin về chuyện này, ta tin tưởng hắn sẽ rất tự nguyện giúp đỡ."
" Vâng, chủ tử."
" Được rồi, lui xuống đi."
" Dạ."
Lý Mộ Phong ngồi trên xe ngựa, thông qua khe hở của cửa sổ, thẩn thờ nhìn phố phường. Đây đã là ban chiều, ngoài đường thế nhưng vẫn rất tấp nập, thế giới tu chân tất nhiên sẽ khác với phàm nhân giới, ở đây không thật sự cổ hủ. Bởi phần lớn nhân loại đều có thể tu luyện, sức mạnh vi tôn nên phụ nữ cũng không chịu quá nhiều áp bức hay cổ hủ đến độ nữ nhi chưa thành gia không được xuất đầu lộ diện hay nam nữ chi gian không được vượt quá khuôn khổ, nam nhân và nữ tử không được phép ngồi chung hỗn độn, hay đến việc đưa đồ vật cũng không được phép chính tay chuyền cho,... như trong các quy định nho giáo thời xưa mà Lý Mộ Phong từng học. Nếu không thì hắn chắc chắn cũng sẽ bị hạn chế tự do, không thể ra ngoài xuất đầu lộ diện được.
Lý Mộ Phong từ khi xuyên qua đến nay nơi nơi chốn chốn đều cẩn thận, ngoài mặt lại không thể thể hiện ra, trong lòng áp lực sau nặng. Khó có mấy khi được thả lỏng, bây giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều như vậy nhân khí, Lý Mộ Phong đột nhiên cảm thấy rất bình tĩnh lạ thường. Cứ như có gì đó ẩn ẩn trong lòng muốn nổi lên, làm hắn không muốn vội vàng trở về Hàn gia, trở về căn phòng đỏ rực màu máu kia. Lý Mộ Phong cho thị vệ dừng xe trước trà lâu, hắn vẫn bộ dáng kiêu ngạo kia, hất cằm sai khiến tiểu nhị chuẩn bị một phòng trà riêng cao cấp sang trọng, lần này hắn cấm tuyệt không cho bất cứ ai đi vào với lí do bọn họ sẽ phá hỏng mất tâm trạng của hắn.
Lý Mộ Phong rất gấp gáp, hắn cũng biết bản thân mình gấp gáp vì điều gì, hắn sợ cái cảm xúc kia sẽ đi mất, hắn có linh cảm rằng, nếu lần này bỏ lỡ nó thì hắn sẽ rất hối hận.
Lý Mộ Phong chạy đến bên cửa sổ, vì kích động mà tay hơi run, trúc trắc một lúc đến khi tay hồi phục lại sức lực thì thành công mở được cửa sổ. Phòng Lý Mộ Phong thuê được là phòng đắc tiền nhất của trà lâu, chính vì vậy chất lượng cũng đi đôi với giá thành. Lý Mộ Phong run rẩy nhìn quang cảnh phía dưới, là một cảnh đẹp với sang sát các tòa nhà, tửu điếm hay sạp hàng rong. Phồn hoa lại nhộn nhịp với một dòng người dài đang đi lại...
Lý Mộ Phong từ từ ngồi xuống, theo bản năng điều chỉnh lại nhịp thở, rót một tách trà đưa lên miệng nhấp nhẹ. Lần này không giống vì trà chua chát ôi thiu kia, nước trà thơm nhẹ mùi cỏ cây, ngọt thanh, tinh khiết khiến lòng người thư thái, Lý Mộ Phong nhịn không được nhấp thêm mấy ngụm, trong lòng cảm thán tiền nào của nấy.
Lý Mộ Phong hồi thần, nghiêm túc quan sát quang cảnh phía dưới, nhưng rất lâu sau đó, hắn vẫn không thể tìm lại cảm giác kì diệu kia. Lý Mộ Phong trong lòng rất thất vọng, hắn suy tư cố gắng tìm ra nguyên nhân vì sao, là một người có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tiên hiệp lâu năm, lại thêm trước kia Lý Mộ Phong cũng là học bá, vốn dĩ đã rất thông minh. Sau một lúc lâu suy tư, hắn ngẫm đi nghĩ lại về chuyện lúc nãy thì ngờ ngợ tìm ra điểm đột phá.
Lúc đó trong lòng hắn đang cảm thán về khung cảnh náo nhiệt, tập nập ồn ào nhưng quá đỗi quen thuộc xung quanh mình...