Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Chương 23: Bạn Nhỏ





***Sr nha, tuần trước t có bài tiểu luận nên quỵt 1c,:””)
Hehehhe, cảnh hoàng hôn chương trước mà thêu phong cảnh cũng xinh lắm ó, để tui làm xong sẽ up lên ha***
“Tô Hàng với Tô Dật Thuần không gây gổ mà còn chơi bóng rổ với nhau” trở thành chủ đề bàn tán của đám học sinh cấp ba nhàn rỗi.

Chuyện này còn chưa hết hot thì Tô Hàng công khai xin lỗi Tô Dật Thuần, thừa nhận mọi lỗi lầm trước đây của mình.

Tất cả mọi người đều ngu người, chốt lại chỉ có thể than thở một tiếng, Tô Dật Thuần thật trâu bò.

Hai người nổi như cồn trong lời đồn bây giờ đang ăn gà (chơi game pubg), Tô Dật Thuần bị Tô Hàng cười nhạo vừa tiếp đất đã bị hạ, được phen trả thù không hề nể nang.

“Đồ cùi bắp,” Tô Hàng cười khinh bỉ: “Để bố cho con xem cái gì là súng thần.”
“Mắc ói, bớt dát vàng lên mặt đi” Tô Dật Thuần xem người khác đánh, mắt trợn trắng: “Sơ ý mà thôi.”
“Ha hả, cho chừa cái đồ ba hoa chích chòe, đáng đời lắm.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chơi game, hiếm có lúc yên bình.

Tô Dật Thuần cầm hộp sữa, hút nốt ngụm cuối rồi vẫn cố rột rột hút tiếp.

“Gớm quá đấy” Tô Hàng bực cả mình: “Đỗ Hàn Sương không mua sữa cho ông à, có hộp sữa thôi mà hút sạch sẽ quá vậy.”
“…Ông bệnh thì có, tôi thích đấy, ngụm cuối cùng mới là ngon nhất.”
Cậu tháo tai nghe đi vứt rác, vừa hay nghe tiếng gõ cửa.

Cậu mở cửa thấy Đỗ Hàn Sương đứng đó, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp.

Ngày mùa thu dần chuyển lạnh, bây giờ đã là tháng 11, buổi tối càng lạnh hơn.

Đỗ Hàn Sương vội trở về, đem theo hơi lạnh cuối thu, khẽ cuốn lấy ấm áp trên người cậu.

Khuôn mặt hắn nhuốm gió sương phương xa.


“Hoa Bách hợp em muốn” Đỗ Hàn Sương đẩy bó hóa vào lòng cậu, lông mi khẽ rủ: “Đặt ở đầu giường sẽ có bất ngờ.”
Cậu ôm hoa bách hợp trở lại chỗ ngồi, đeo tai nghe liền nghe thấy Tô Hàng đang réo mình.

“Ông đi chỗ quái nào thế! Đỗ Hàn Sương cho ông bùa mê thuốc lú gì rồi? Ông có biết ông vừa bỏ lỡ phát súng thần thánh của tôi không hả?”
“Hắn tặng hoa cho tôi.”
“Tặng cho bông hoa là vui đến vậy rồi à, ông điền rồi Tô Dật Thuần,” Tô Hàng bùng nổ phẫn nộ: “Trước đây tại tôi nên ông mới phải đến nhà họ Đỗ.

Nhưng giờ khác rồi, nếu ông không muốn ở đó thì muốn về lúc nào cũng được.”
“……” Tô Dật Thuần không trả lời, đầu ngón tay khẽ mơn trớn cánh hoa trắng muốt, khẽ nói:” Nhưng dù là đi đâu cũng là ăn nhờ ở đậu, ba ông không thích tôi, Ngụy Liễm Mi cũng không quan tâm tôi.”
“Đều là lấy cớ thôi,” Tô Hàng vạch trần: “Ông chỉ không muốn trở về.”
“Tô Dật Thuần, ông thích hắn.”
Phấn hoa run rẩy rớt xuống bàn, Tô Dật Thuần ngơ ngẩn nói theo: “Tôi thích hắn…”
Tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có Đỗ Hàn Sương không biết, chính cậu cũng không dám thừa nhận.

“…Chuyện hai người tôi không can thiệp, nhưng ông phải quyết định đi,” Tô Hàng nghiêm túc nói: “Đỗ Hàn Sương cũng chỉ có chút tiền chút sắc thôi, ông đừng vì dăm ba cái thính mà một lòng một dạ với hắn.

Hơn nữa, hắn ta đã có người trong lòng.

Tôi đã nói với ông rồi, Bùi Thiếu Bạch sắp về nước.”
***Tô Hàng: Yêu không yêu nói một lời.***
“Ông tự giải quyết đi.”
Hoa bách hợp bị bẻ cành, đặt ở đầu giường, đối diện là bầu trời đêm ngập tràn ánh sao.

Gấu Teddy bên cạnh ngây ngất trong hương hoa.

“Cẩu Đông Tây, ‘ thiếu gia bị vứt bỏ ’ vẫn còn phần chưa xem đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cho tôi xem đi.”
Trong sân trường, lá cây vương một tầng sương sớm mỏng manh.


Hôm qua hẳn là có mưa, trong không khí vẫn còn hơi ẩm, hít một hơi là cảm nhận được hương vị tươi mới.

Tô Dật Thuần lần đầu tiên thấy Đỗ Hàn Sương mặc đồng phục học sinh, trông đến là trẻ trung khác hẳn với hắn bây giờ.

Hắn đeo một cặp mắt kính, yên lặng nằm nhoài trên mặt bàn, ngó lơ ồn ào xung quanh.

Tô Dật Thuần đến gần, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Đỗ Hàn Sương, lẳng lặng nhìn hàng mi hắn rủ xuống.

“Hàn Sương, chào buổi sáng,” bỗng một người thiếu niên đến gần, hai tay dang rộng chiếm hết bàn hắn, đôi mắt đầy ý cười: “Đoán xem tôi mang gì cho cậu này!”
Khó mà tin nổi ngay khi nghe giọng nói ấy, biểu cảm của Đỗ Hàn Sương nháy mắt thay đổi, cảm giác xa cách lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm có.

“Cái gì thế?”
Bùi Thiếu Bạch đứng bên cạnh bàn học của hắn, lấy đồ trong túi áo ra, đổ một núi kẹo lên bàn hắn, Tô Dật Thuần nhận ra đây là kẹo quýt lần trước Đỗ Hàn Sương cho cậu.

Ngực cậu đau nhói, cảm giác chua xót lan ra đầu lưỡi, âm ỉ trong lồng ngực.

Hóa ra kẹo ngọt người ấy tặng lại là kỉ niệm người trước để lại.

Cậu cứ nghĩ viên kẹo ngọt ngào kia cất chứa trân trọng, săn sóc, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy tủi hờn và xót xa.
Đêm nay ẩm ướt, Đỗ Hàn Sương dựa lưng trên ghế, mệt mỏi day trán, bỗng hắn nhận được cuộc gọi của một người.

“Sao thế?”
“Đậu má, ông có biết Bùi Thiếu Bạch sắp về không? Tôi cạn lời, sao ông có thể bình chân như vại được thế hả?”
“…Sao cơ?” Đỗ Hàn Sương hiếm khi kích động: “Thiếu Bạch sắp về?”
“Hẳn là ba ngày nữa,” người bạn kia hơi ngập ngừng: “Ông có ra sân bay đón không?”
“Tôi…” Hắn bỗng thấy hơi do dự, thì bị người bạn kia mắng cho vuốt mặt không kịp: “Còn giả vờ giả vịt cái gì, tâm tư ông mọi người biết cả rồi, lâu như vậy rồi vẫn còn nhịn được à?”
“…Tôi sẽ đi, chỉ là bạn bè thôi, đừng có nhắc lại chuyện xưa lắc xưa lơ nữa.”

(Có người mới cái là Ánh trăng sáng bị phũ không còn 1 mảnh:”)) anh tàn nhẫn lắm)
Tắt điện thoại, Đỗ Hàn Sương không khỏi bối rối.

Năm mười năm tuổi, mẹ hắn qua đời, cha con hắn không thân thiết, không ai quan tâm hắn nên hắn chỉ có thể tự mình tính toán, 18 tuổi vào quân đội, sau lại rời quân ngũ gia nhập thương trường.

Dường như hắn cái gì cũng có, nhưng thật ra cái gì cũng không có.

Hắn luôn một thân một mình cô độc, đôi khi thấy không chịu nổi sẽ hồi tưởng lại cảm xúc rung động thời học sinh, lấy đó làm động lực để sống tiếp.

Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, mọi thứ đều đã thay đổi.

Ánh đèn chợt lóe, đưa hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, Đỗ Hàn Sương đứng dậy hoạt động gân cốt, đi xuống phòng bếp uống cốc nước, bỗng hắn thấy trong hoa viên có ảnh lửa le lói.

Vào mùa thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.

Hắn khoác áo đi ra ngoài, quả nhiên tìm thấy thuốc Tô Dật Thuần ngồi trên xích đu.

“Muộn như vậy không ngủ mà còn ra đây hút thuốc à?” Đỗ Hàn Sương thấy cậu chỉ mặc áo mỏng liền khoác áo của mình cho cậu: “Tôi tịch thu thuốc của em rồi mà, sao vẫn còn?”
“Nhờ bạn mua hộ,” cậu phun ra một hơi khói, nhìn về người bên cạnh: “Hút một điếu không?”
Đỗ Hàn Sương nhận lấy thuốc lá cậu đưa, Tô Dật Thuần móc bật lửa trong túi ra giúp hắn châm lửa, châm xong, cậu khẽ cười ranh mãnh: “Nếu chúng ta là người yêu thì lúc muốn hút thuốc, anh biết mẹo tán tỉnh là gì không?”
“Mẹo gì?” Điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, làn khói lượn lờ, trông như lư hương tình nhân.

(???)
“Để hai đầu điếu thuốc chạm vào nhau, lửa nóng của em làm anh bùng cháy, lãng mạn không?”
“Thế hả, tôi chưa từng thử qua, cũng không có người yêu.”
Tô Dật Thuần không trả lời, híp mắt hít một hơi, Đỗ Hàn Sương nhìn cậu, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Thiếu niên cười thích thú, răng cắn mẩu thuốc lá, cầm lấy tay hắn viết ra một con số.

“4…1? Thật à?”
Đỗ Hàn Sương không khỏi ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, hắn cảm thấy Tô Dật Thuần không già đến vậy.

“Thật đó,” Cậu cười đến là vui sướng: “Đã ly hôn bốn lần, còn có hai đứa nhỏ, chúng nó tìm không thấy bố chắc buồn lắm.”
Nghe ra giọng điệu cười cợt của cậu, Đỗ Hàn Sương mới nhận ra mình bị lừa, tuy buồn cười nhưng hắn càng thêm tò mò, hắn quyết tâm hỏi: “Rốt cuộc là bao nhiêu? Nhỏ hơn hay lớn hơn tôi?”
(Wait, ba Đỗ bn tuổi rồi nhỉ)

Tô Dật Thuần ngậm thuốc lá, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Lớn hay nhỏ, ý anh là hỏi cái gì?”
(:]]]]] sếp hư quá nha)
Kẻ địch quá mạnh, Đỗ Hàn Sương chỉ có thể đầu hàng, hắn tức đến bật cười, giơ tay vò rối tóc cậu: “Ngày mai còn đi học, đi ngủ sớm đi.”
Omega nhún vai, dập tắt điếu thuốc, theo hắn vào trong nhà, tiện đường theo lên lầu.

Đến cửa phòng mình, Tô Dật Thuần do dự cầm lấy tay nắm cửa, cậu quay đầu lại nhìn Đỗ Hàn Sương, trầm mặc một lát, mới hỏi: “Anh có người thương không?
“Trước kia từng có,” Đỗ Hàn Sương thật thà đáp: “Lúc bằng tuổi cậu, đã từng rất thích một người.”
“Còn bây giờ?”
“……” Alpha lộ ra chút bối rối: “Tôi không biết nữa.”
Khóe miệng Tô Dật Thuần cong cong, hành lang u tối càng làm đôi lắm cậu thêm tỏa sáng, Đỗ Hàn Sương nghe thấy cậu nhẹ giọng nói ngủ ngon, rồi đóng cửa lại.

Trở lại phòng mình, Tô Dật Thuần ôm gấu Teddy lăn qua lăn lại trên giường, Cẩu Đông Tây tò mò hỏi: “Tối rồi mà anh không ngủ, lên cơn gì thế? Hello? Này này?”
“Tôi phát hiện, tôi phát hiện một bí mật động trời,” Tô Dật Thuần ôm gấu Teddy hôn loạn xạ như thể nó là 2 đứa con thất lạc của mình: “Đỗ Hàn Sương rất thật thà!”
“……” Hệ thống không hiểu nổi: “Nên anh muốn lừa hắn chơi đa cấp à?”
(chém)
“Tầm bậy.

Ý tôi là nên hắn sẽ không lừa tôi!” Omega vừa hưng phấn vừa vui sướng: “Hắn vừa nói hắn không rõ cảm xúc của hắn với Bùi Thiếu Bạch.

Ông đây có có hy vọng rồi.

Ha hả!”
Nhân loại thật sự khó hiểu.

Tô Dật Thuần đắp chăn, vùi mặt vào gối, lại liếc lên đèn ngủ hình sao, thỏa mãn ngủ say sưa.
Sáng ngày thứ hai, lúc Đỗ Hàn Sương rời giường xếp lại chăn gối bỗng sờ thấy cái gì đó dưới gối đầu.

Một tờ giấy ghi chú nhỏ viết số 21 phóng khoáng, còn có một viên kẹo quýt.

Nam nhân rũ mắt, cất viên kẹo vào túi, gấp gọn tờ giấy rồi kẹp vào ví.
(Ỏ, phát hiện 1 kho báu nhỏ nè)
“21 tuổi, vẫn là bạn nhỏ mà thôi.”
- ----------*-------------.