Tóm lại dù có nhìn theo hướng nào thì cũng chỉ toàn thấy bất lợi, kết luận là chỉ cần tránh xa nam chính thì mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Mộ Từ Liên đã nghĩ cuộc đời viên mãn như thế cho đến khi hệ thống chết dẫm kia lên tiếng.
"Mẹ nó chứ nói rõ ra cho ta nhiệm vụ gì cơ."
[Ký chủ sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện và trợ giúp nam chính hoàn thành mọi ước nguyện, bước lên đỉnh cao của nhân sinh.]
[Lưu ý: Ký chủ vẫn có thể lựa chọn không hoàn thành nhiệm vụ và chịu trừng phạt của hệ thống là tiến vào trạng thái "hấp hối" trong mười lăm phút, áp dụng cho mỗi nhiệm vụ một mức thời gian khác nhau, nỗi đau tăng theo đơn vị phút.]
Mộ Từ Liên:... Đây còn không phải là thủ đoạn trực tiếp bức ép người ta vào bức đường cùng hay sao?
[...] Hệ thống giả chết tạm thời.
"Thôi được rồi trước tiên cho ta biết cốt truyện đã đi đến tình tiết nào rồi?"
[Hiện tại là phần đầu của tiểu thuyết, nam chính Quân Hiên Thành vào ngoại môn đã hai năm trong một lần may mắn gặp được cơ duyên xảo hợp phá vỡ phong ấn tinh thần bộc lộ tài năng tuyệt đỉnh trong luận hội võ thuật được các trưởng lão ưu ái nhập vào nội môn, hôm nay là ngày quyết định y sẽ bái nhập làm đệ tử của phong nào.]
"Ồ vậy thì tốt quá rồi nguyên chủ vẫn chưa chọc vào vị tiểu tổ tông này, vẫn đang còn cứu được."
[Nhiệm vụ chính: Thu Quân Hiên Thành làm đệ tử chân truyền đầu tiên.
Thời gian đếm ngược: Một ngày.
Phần thưởng: +20 điểm tích lũy.
Hình phạt: Vào trạng thái "hấp hối" trong -???- phút.]
"Ồ nhiệm vụ đầu đơn giản vậy, ta còn chuẩn bị tinh thần để nhận cú ra oai phủ đầu rồi mà."
[Tôi cũng có lương tâm mà QaQ.]
Mộ Từ Liên ngự kiếm bay thẳng đến Thanh Diệu Điện – phủ đệ của trưởng môn phái Chính Vân. Do đã hòa nhập hoàn toàn vào thân xác của nguyên chủ nên hắn không gặp khó khăn trong việc điều khiển pháp khí và vận chuyển linh lực, một phần cũng là nhờ cảnh giới giác ngộ của nguyên chủ đã chạm ngưỡng thượng thừa nhưng chung quy vẫn cần thêm chút thời gian để thành thạo.
So với kiến trúc lộng lẫy xa hoa của đỉnh Bạch Thiên Sơn thì Thanh Diệu Điện lại thấm nhuần sự nghiêm trang thuần túy, nhưng tóm lại vẫn có một điểm chung rất khó phủ nhận đó chính là khắp nơi đều tỏa ra khí chất lắm tiền nhiều của.
Sở dĩ Mộ Từ Liên tự tin mình có thể cuỗm nam chính về nhà mình là vì thân phận trưởng lão của hắn rất đặc thù, bình thường đạt đến cảnh giới này người ta sẽ cư ẩn để tu luyện tiếp chờ ngày phi thăng nhưng nguyên chủ lại không thích làm màu như thế, hắn thường bế quan trên đỉnh Bạch Thiên Sơn và lâu lâu vẫn tham gia chỉnh đốn sự vụ trong môn phái, dù vậy vẫn có rất nhiều người điên cuồng muốn bái phỏng làm môn đồ của vị trưởng lão này, lí do cũng rất đơn giản là do tài nguyên nhiều vả lại sư tôn cũng là người đứng top sever lâu năm.
Các phong chủ trong tông môn cũng đều là đồng môn cùng thời nhưng hiện tại chưa có ai đủ trình độ để đạt đến ngưỡng như Mộ Từ Liên. Trong mười ba vị phong chủ tính cả trưởng môn hắn vừa vặn là nhỏ nhất, được mọi người bảo hộ không thôi, thế nên dù hắn chưa bao giờ mở miệng đòi tài nguyên nhưng Liễu Đằng Phong vẫn giàu nứt đố đổ vách.
Chuyện lần này nếu không phát sinh biến số gì quá lớn thì chỉ cần Mộ Từ Liên ho một cái thì Quân Hiên Thành sẽ được đóng gói ship đến tận cửa cho hắn luôn.
Nhưng chưa kịp để Mộ Từ Liên mở miệng thì nam chính đã tự nguyện tặng mình qua đây rồi, mà mười ba vị sư huynh sư đệ lại mới chính là người phản đối kịch liệt chuyện bái phỏng này.
Mộ Từ Liên đau đầu chết mất, cơ mà hình như hắn đã bỏ lỡ mất một chi tiết nào đó rất quan trọng thì phải.
Ở nơi không ai chú ý tới trong nháy mắt Quân Hiên Thành lóe lên tia sáng âm trầm như muốn nuốt chửng con người đang bị vây quanh bởi mười ba phong chủ kia, khi Mộ Từ Liên lần nữa nhìn qua thì chỉ thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn non nớt của thiếu niên mới lớn mà thôi.
Tựa như người ta vừa được chứng kiến cảnh tượng thú săn đang nhăm nhe quan sát con mồi đã vào tròng, tràn ngập chiếm hữu và thèm khát, phảng phất trong đó còn là một cơn thịnh nộ đáng sợ.