Chu Hảo không phục, rõ ràng Quân Hiên Thành chỉ là một tên ma tộc thấp kém mà tại sao lại lọt được vào mắt xanh của Mộ Từ Liên, trong khi đó bản thân hắn ta chỉ có thể lăn lộn ở ngoại môn hết ngày này đến tháng nọ.
Ngay lập tức trong cái đầu chứa toàn bã đậu đó lại nhảy ra một suy nghĩ điên rồ, như một mồi lửa lan ra đốt rụi tâm trí. Chu Hảo quát lên:
"Một trăm roi này ta không nhận."
Mộ Từ Liên đang quay lưng đỡ Quân Hiên Thành dậy thì nghe được lời nói ngông cuồng ấy, trong lòng liền lạnh thêm mấy phần.
"Ồ, vậy ngươi cảm thấy bản thân không sai, hay là nói ta phán oan cho ngươi rồi?"
Mặc cho đám người can ngăn, Chu Hảo vẫn cố chống đối đến cùng, "Tên tạp chủng này là người ma tộc, bản tính man rợn, làm ác vô số, thân là chính đạo phải nên diệt trừ từ sớm mối họa này chứ không phải bao che, lấp liếm cho qua chuyện."
Mở miệng ra toàn là triết lý nhưng không hiểu sao Mộ Từ Liên lại thấy chúng bốc mùi kinh khủng.
Chu Hảo lâm vào đường cùng, càng nói càng hăng, "Nếu hôm nay sư thúc phạt bọn ta thì không khác gì là đồng lõa tiếp tay cho ma tộc.."
Nhưng Mộ Từ Liên cũng không phải cục bông mềm để mặc người nắn bóp, hắn thả uy áp cường giả khiến cả đỉnh Bạch Thiên Sơn phải rúng động.
"Từ bao giờ mà đám tiểu bối các ngươi có quyền dạy đời ta vậy hả?"
Chu Hảo và đám người kia bị ép cho quỳ sụp xuống đất, trong lòng rục rịch cũng không giám ho he thêm nữa.
Mộ Từ Liên ghét bỏ ra mặt, thu lại uy áp rồi nói tiếp: "Mỗi người đến Tùy Ngục Các nhận hai trăm roi, khỏi bàn cãi."
Với địa vị của Mộ Từ Liên thì dù cho có trực tiếp trục xuất mấy tên phế vật này cũng không phải chuyện gì to tác, song hắn không muốn làm vậy vì không những hủy hoại thanh danh mà còn gây thêm nhiều lời nghị sự không đáng có, rất phiền.
Hệ thống: [...] Cảm giác như từ "phiền" mới là trọng điểm.
Hơn nữa lấy đám người này làm gương những đệ tử khác sẽ không dám vô lễ với Mộ Từ Liên nữa, một công đôi việc. Để xảy ra tình trạng như vậy chỉ có thể trách nguyên chủ quá kín tiếng, không hay lộ mặt nên khó trách hậu bối thiếu nhận thức coi uy nghiêm của hắn không bằng người khác.
Mộ Từ Liên không thèm quan tâm mấy tên pháo hôi não tàn kia nữa, hắn ôm Quân Hiên Thành lên rồi bay thẳng đến điện chính.
Đến lúc này Mộ Từ Liên mới nhận ra đứa trẻ này sao lại kín tiếng như vậy, không phải là bị dáng vẻ hung dữ của hắn dọa tới ngốc rồi đó chứ?
Giải quyết xong đám vật hi sinh kia rồi cũng không biết nên mở lời tiếp thế nào, dù sao bọn họ cũng mới gặp có một lần, Mộ Từ Liên – người không hay tiếp xúc với trẻ em, hoàn toàn mù tịt trong vấn đề này, bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng, Mộ Từ Liên bất động Quân Hiên Thành càng không giám làm bừa, chỉ nhìn trộm hắn với ánh mắt lấp la lấp lánh đầy sùng bái.
Hệ thống: [Ký chủ mau hoàn thành nhiệm vụ, thời gian không còn nhiều nữa.]
Mộ Từ Liên nhớ ra bản thân vẫn đang còn gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, không thể vì da mặt mỏng mà nhất thời chịu chết được, thế rồi hắn mở miệng nói: "Tại sao lại để cho người khác bắt nạt như vậy hả."
Lời nói quan tâm thốt ra lại cứ như đang trách móc, Mộ Từ Liên ngu người luôn rồi, thiếu điều muốn ở trước mặt nam chính cầu xin tha mạng, hắn chỉ là căng thẳng quá nên lỡ nâng quãng giọng lên hơi cao thôi mà, từ lần sau không tái phạm nữa.
Hệ thống: [Người ngoài không biết còn tưởng ký chủ đang vấn tội y đó.]
Mộ Từ Liên khóc không ra nước mắt, hắn làm gì có cái gan làm phật ý thiên chi kiêu tử chứ.
Quân Hiên Thành: "Là đồ đệ bất tài vô dụng, để sư tôn phải nhọc công rồi." Y níu chặt hai tay, mím môi trực như sắp khóc.
Mộ Từ Liên thất thủ rồi, mẹ nó giá trị nhan sắc chết tiệt này...
"Không cần tự trách, sau này đừng để chuyện mất mặt như thế này xảy ra nữa là được rồi."
"Nhưng phải làm sao để bọn họ không gây sự với con đây?"
Mộ Từ Liên rất muốn nói với y một câu chân thành: Không thể, nam chính sẽ luôn là tâm điểm của mọi rắc rối.
Tình tiết mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ đến rồi nhưng Mộ Từ Liên lại không biết nên dạy y cái gì, hắn thân là người hiện đại cũng không quá hiểu trong não mấy người tu chân này là cái gì.
Nhưng có một điều mà Mộ Từ Liên tỏ tường: Ở đâu cũng vậy, cá lớn nuốt cá bé là lẽ hiển nhiên.
"Quân Hiên Thành nhớ kỹ, chỉ có sức mạnh áp đảo mới có thể khiến người người nghe lệnh, ngươi bảo họ làm cái gì thì họ phải làm cái đó. Đổi lại nếu hôm nay vi sư không có tu vi cường đại, không có thân phận Phong chủ thì ngươi đoán xem bọn họ có ngoan ngoãn đi lĩnh phạt hay không?"
Quân Hiên Thành lúng túng đáp: "Sẽ không..."
Mộ Từ Liên hiếm khi nở nụ cười, xoa đầu y bảo: "Đúng vậy, thế nên sau này phải trở thành cường giả thì mới có cơ hội chống lại những người đã ức hiếp ngươi hiện tại."
"Sư tôn nói phải, đệ tử đã rõ."
Mộ Từ Liên càng vừa mắt y hơn, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, "Vậy được, ngày mai thu xếp đồ đạc dọn đến điện chính, vi sư đích thân chỉ dạy ngươi." Nói xong hắn còn nhéo má Quân Hiên Thành một cái khiến mặt y đỏ như trái cà chua.
"Sư tôn quay về nghỉ ngơi trước, giờ đệ tử đi chuyển đồ ngay."
"Ừ." Thật là có chút không tin được, ấy thế mà hắn có một ngày đi nuôi dưỡng tiểu hài tử, lại còn là một bánh bao mềm giá trị nhan sắc max điểm nữa.
...
Sau khi Mộ Từ Liên rời khỏi Quân Hiên Thành liền thay đổi sắc mặt, đâu còn khuôn mặt non nớt đỏ bừng như nãy nữa mà thay vào đó là ánh mắt thỏa mãn của một dã thú săn mồi, nguy hiểm dõi theo hình ảnh con mồi đang tự dâng tới tận miệng.
"Mộ Từ Liên, ngươi không thay đổi gì cả.." Quân Hiên Thành cười gian trá, "Kiếp này sư tôn đừng hòng trốn tránh nữa, ta sẽ dùng chính thứ sức mạnh tuyệt đối mà người tôn thờ để trói buộc sư tôn cả đời."
- ------------------
Tiểu kịch trường:
Hệ thống: Ký chủ cố lên, tương lai sán lạn ngay trước mắt.
Mộ Từ Liên: Chưa gì đã thấy cái mối quan hệ sư đồ này có vấn đề rồi.