Xuyên Thư: Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 19: Bày Bán 3



Thời Nhiễm bày gian hàng của mình xong, lại chạy vút về xách ba cái bàn xếp ra, rồi lại ôm ra một chồng ghế nhựa.

Một bàn bốn ghế, mười hai chỗ ngồi.

Bận rộn như vậy đến sáu giờ tối hơn, đã có nhóm người tan làm sớm nhất. Bỗng chốc con hẻm trở nên đông vui.

“Cho một bát miến chua cay, nhiều giấm.”

“Bún thịt nướng, chua ngọt vừa phải.”

“Cho tôi hai xiên tim gà, một xiên sụn gà, hai xiên chả, một xiên thịt ba chỉ, …”



Các loại hương vị mỹ thực bỗng xông vào nhau, hòa với tiếng mọi người nói chuyện, cả con hẻm như một nồi nước sôi ùng ục, bốc lên hơi nóng.

Có điều không khí ồn ã đó không liên quan đến Thời Nhiễm cho lắm, gian hàng của cô lặng ngắt, một vị khách cũng chẳng có.

Thời Nhiễm cũng không gấp, hứng thú dạt dào quan sát xung quanh.

Cạnh gian hàng của cô là một đôi vợ chồng, bán lẩu Malatang, trong giỏ trên xe hàng đựng vài nguyên liệu thịt rau, khách hàng chọn xong rồi thì bỏ vào nồi nấu, bỏ vào từng muỗng lớn, luộc xong thì vớt ra, cho thêm súp đỏ vào nồi…



Mùi của lẩu Malatang xộc ra đường phố, hương vị tê tê cùng với súp đỏ cuồn cuộn trong nồi lớn tàn phá xung quanh.

Bà chủ của gian hàng lẩu Malatang đắc ý liếc Thời Nhiễm bên cạnh một cái, ban nãy bà ta thấy rồi, cô gái trẻ này vừa dọn hàng ra, đàn ông của cả phố đều nhìn thêm hai ba cái.

Chậc, xinh đẹp thì có tác dụng gì, nói không chừng hôm nay còn không khai trương được.



Chu Mẫn là một người đi làm ở gần đấy, cô ấy tốt nghiệp mấy năm vì muốn gần công ty hơn chút, dứt khoát chọn vào ở tứ hợp viện lân cận.

Tuy ngày thường sinh hoạt sẽ có hơi bất tiện, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn nửa tiếng, chút bất tiện này cũng không tính là gì.

Dạo này công ty cứ bắt tăng ca, đã nửa tháng Chu Mẫn đều chín giờ hơn mới về nhà. Hôm nay chẳng dễ gì mới tan làm sớm, đi ngang qua cầu Kim Định, cô ấy ngửi thấy mùi dầu chua cay của con phố lại không có cảm giác thèm ăn.

Thức ăn nhiều dầu nhiều mỡ ngày thường còn đỡ, dù gì cũng bận cả ngày mới về nhà, ăn chút gì đó rồi xem một bộ phim thì rất sảng khoái.

Nhưng sau khi trải qua cuộc sống tăng ca dai dẳng, hôm nay Chu Mẫn muốn ăn chút đồ nhạt, sau đó về ngủ một giấc.

Thấy đầu cầu không xa phảng phất như mới mở một gian hàng mì xào, Chu Mẫn so sánh với đồ ăn ở con phố xong, vẫn là chọn gian này.

Thật ra mì xào có dầu, nhất là ăn mấy miếng cuối cùng. Nhưng so với các loại lẩu chua cay tê lưỡi thì mì xào tương đối vẫn là khẩu vị nhẹ, cùng lắm thì lát nữa bảo chủ sạp cho ít dầu chút.



Chu Mẫn vác quầng thâm mắt đi đến trước gian hàng của Thời Nhiễm, tăng ca lâu rồi, đầu óc cũng tê dại. Nhưng lúc nhìn thấy tướng mạo của Thời Nhiễm, Chu Mẫn vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“… Xin chào?”

Có mối đến, Thời Nhiễm lập tức lật mặt, cười đến là chân thành: “Người đẹp chào cô, cô muốn ăn gì? Cửa hàng chúng tôi bán mì xào, tặng súp, một phần mười tám đồng.”

Bình tĩnh mà nói, một phần mười tám đồng cũng không rẻ.

Nhưng Chu Mẫn chỉ cảm thấy lát nữa mình cũng không có tinh thần đi tìm gian hàng khác, giờ cô ấy vừa mệt vừa rã rời, chỉ muốn lấp đầy bao tử cho xong, ăn gì không phải là ăn? Hơn nữa, chị gái trước mắt này rất đẹp, cứ coi như mình móc tiền nhiều hơn để mua một cảnh đẹp ý vui đi.

“Ừm, cho một phần đi, ít dầu.” Chu Mẫn quét mã, uể oải ngồi xuống ghế đẩu nhỏ.

Thời Nhiễm thấy dáng vẻ cô ấy thì biết là cô ấy đã mệt lắm rồi, không tự chủ tăng nhanh tốc độ.

Đổ dầu vào chảo nóng, thêm tỏi băm cho thơm, bỏ giá và rau cải vào xào. Thời Nhiễm chuẩn bị ba loại mì, một loại mì sợi tròn khá to, một loại mì sợi cực nhỏ, còn có mì xoắn mỏng dẹp, sợi mì đều được luộc chín từ trước. Lúc này Thời Nhiễm trực tiếp chọn loại nhỏ nhất, sợi mì nhỏ là cô hấp trong nồi hấp, giờ cho vào chảo, xào qua đảo lại trộn với nguyên liệu khác là được.

Mì đã chín trước rồi nên không dính quá nhiều dầu, sợi mì cho ra vừa mềm vừa có độ dai.

Chu Mẫn chỉ thấy mình vừa ngồi xuống chưa lâu thì thức ăn đã được bưng lên rồi, Thời Nhiễm trực tiếp cho mì xào vào hộp giấy dùng một lần, rồi còn từ cái nồi to đùng bên cạnh múc ra một bát súp.

“Mời cô từ từ dùng nhé.”