Xuyên Toa

Chương 15: KHR 10



Chương 15: KHR 10

Có vẻ như Long Vũ đã chọc vào người không nên chọc.

"Nhìn ngươi có vẻ như không trong đám người hại c·hết dòng họ ta, thế tại sao người của ngươi lại nổ súng bắn về phía ta Arcobaleno."

Tay phải khựng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Long Vũ.

"Có vẻ như có sự hiểu lầm ở đây."

Rít một hơi xong vứt điếu thuốc xuống đất, bàn chân nhỏ bé đạp xuống tàn thuốc, chà chà.

"Đám người hại c·hết dòng họ của ta, có vẻ như ngươi thuộc Luis bị hủy vào hai năm trước, một gia tộc đáng thương."

"Ta thuộc gia tộc nào ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta không phải là kẻ địch, còn tên kia nổ súng về phía ta."

"Có vẻ như lúc ấy ngươi đang đứng cùng với mục tiêu mà tên này cần xử lí, hắn là sát thủ được người thuê làm nhiệm vụ."

Mặc dù còn nghi hoặc nhưng phần lớn đã được giải khai, Long Vũ buông ra tên thanh niên.

"Thế tên của ngươi là gì Arcobaleno."

"Ngươi có vẻ khá chấp nhất về tên của ta nhỉ, cỡ như ngươi không đủ trình độ để biết tên của ta."

"Còn sáu người nữa nhưng ngươi có vẻ không cần biết thêm về những tên đó."

"Ngươi thì không cần giới thiệu, tên của ngươi ta đã biết Luis.Sorus, khả năng ngụy trang kèm cận chiến khả đỉnh, có vẻ như cận chiến ngươi học được từ Knuckle nhỉ, khá giống đấy, nếu tên đấy thì có vẻ chúng ta sẽ đánh nhau một trận sống mái."

"Còn ngươi, ta còn chưa khởi động xong thì ngươi mất sức chiến đấu rồi."

Thân thể nhỏ bé nhưng sức mạnh lại kinh ngươi, bằng một cách thần kì nào đó, tên Arcobaleno nhắc tên thanh niên kia lên bằng một tay, cứ thế biến mất trước mắt Long Vũ.

Thở phào một hơi, gỡ mặt nạ ra, Long Vũ về căn cứ.

Trong lúc đi về, những giọt mồ hôi không ngừng chải trên trán Long Vũ.

Cậu không ngừng suy nghĩ về các Arcobaleno, những người mạnh nhất thế giới nhưng lại bị phong ấn để bảo vệ cho thế giới.

"Đây là giới hạn của lv10 sao, khi đến lv10 mình có thể mạnh đến mức đó hoặc hơn."

Nắm chặt bàn tay, Long Vũ đi tìm tiệm quần áo để thay bộ đồ rách rưới đang mặc.

...

Về đến căn cứ, mọi thứ có vẻ như rất bình thường, hiện giờ đang là buổi chiều.

Vừa mở cửa phòng ăn, trực giác đang cảnh báo cho cậu, có một luồng sức mạnh khổng lồ đang bay đến căn cứ.

Long Vũ mở cửa phòng ăn ra, hét lên.

"Chạy mau, có thứ gì đó đang đến căn cứ của chúng ta, bỏ tất cả mọi thứ xuống rồi chạy mau lên!"

Giọng nói Long Vũ vang vọng khắp căn cứ.



Tất cả mọi người đang ngồi ăn, đang tán gẫu cũng như đang làm việc thì khựng lại.

Bỏ tất cả mọi thứ đang làm xuống, chạy thật nhanh ra khỏi căn cứ.

Lúc này trong lúc chạy, Elena bị vấp ngã, một người bình thường không cách nào chạy giữa đám người m·afia.

Thấy tình hình không ổn, Long Vũ lao đến chỗ Elena, kích hoạt ngọn lửa từ chiếc nhẫn.

Một chiếc khiên hình vuông cao 10m xuất hiện, chắn Elena cùng những người khác vào.

Mọi người liên tục chen vào tấm chắn

Ầm

Căn cứ nổ tung, vô số đạn pháo bắn vào căn cứ.

Tiếng oanh nhức óc liên tục xuất hiện, mọi người đã chạy thật nhanh nhưng vẫn có một vài người chạy không kịp, bỏ mình trong căn cứ.

Viên pháo chạm vào người Long Vũ rồi nổ.

Vụ nổ làm cho các nội tạng Long Vũ r·ối l·oạn, máu mất hơn nữa, thân thể bay khỏi nơi đang đứng 10m.

Căn cứ bị nổ tung chỉ còn mảnh vụn, lá chắn Long Vũ tạo ta vẫn còn nhưng đã xuất hiện vài vết nứt ở trên đấy.

Lau v·ết m·áu, lấy[hộp cứu thương] ra sử dụng.

Tìm chỗ nào đấy nấp đi, Long Vũ lấy khẩu [bóng đêm] ra rồi dò xét xung quanh.

Mười khẩu pháo được dàn bốn phương tám hướng, mười đầu pháo hướng về phía căn cứ.

Lúc này, Alaude xuất hiện kế bên Long Vũ.

"Làm rất tốt, cậu chỉ cần ở đây yểm hộ cho ta, còn lại để ta lo."

Alaude biến mất, sau 1s Alaude xuất hiện ở khẩu pháo đầu tiên.

Lửa mây bùng cháy, khẩu pháo nổ tung, người xung quanh c·hết một cách bất ngờ.

Alaude biến mất một lúc thì những người xung quanh khẩu pháo rơi đầu, thân thể ngã xuống đất.

Cảm thán trước sức mạnh của Alaude, Long Vũ nhanh chóng chuyển tầm nhìn về mục tiêu tiếp theo, liên tục nổ súng, lên đạn.

Alaude thì thoát ẩn thoát hiện, chỉ vừa xuất hiện 1s sau biến mất.

Chưa tới 2 phút, tất cả những người phe địch đều nằm xuống, máu chảy thành sông.

Alaude xuất hiện bên cạnh Long Vũ, tay đặt lên vai cậu vỗ vỗ.

"Ngươi đã làm rất tốt, còn bây giờ s·ơ t·án mọi người thôi, còn lại mọi việc chờ Giotto về rồi nói."

Xong Alaude biến mất, Long Vũ quay trở về căn cứ, hiện đã trở thành đ·ống đ·ổ n·át.



"Tất cả mọi người, ai còn sống thì kêu một tiếng, chúng ta s·ơ t·án đi chỗ khác thôi."

"Tôi còn."

"Tôi"

"Tôi nữa."

Rất nhiều người kêu lên, tụ lại được hơn ba mươi người, bao gồm Elena.

"Nói thật thì ta không biết còn căn cứ nào khác không cho nên, ta sẽ bỏ tiền túi mướn nhà cho mọi người ở, chờ boss trở về chúng ta bàn sau."

Xong, từng người xếp hàng lên nhận tiền do Long Vũ phát ra.

Ba mươi người thì tận hai mươi người lên nhận tiền, chỉ có mười người còn lại là quý tộc, có sẵn nhà nên không cần.

"Mọi người yên tâm, khi nào boss trở về sẽ xử lý việc này, sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

Nói xong, Long Vũ, tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt minh tưởng chờ đợi Giotto trở về.

Trong lúc minh thưởng, cậu thấy mình đang ở trong một không gian trắng, xung quanh chỉ toàn màu trắng không có gì cả.

Long Vũ ở trong đấy luyện các tư thế cận chiến, thời gian dần trôi qua, có một giọng nói vang lên trong đầu cậu.

"Nắm đấm của ngươi dùng để làm gì?"

Đang tập võ, một giọng nói vang lên cũng không khiến Long Vũ ngừng lại, cậu mơ mơ màng màng đáp.

"Ta muốn dùng nấm đấm của ta để phòng vệ, đánh trả cùng với trở nên mạnh hơn."

Trong khi nói, cơ thể Long Vũ vẫn còn di chuyển.

"Nói như ngươi là muốn trở nên mạnh hơn có đúng hay không."

"Có thể gọi là trở nên mạnh hơn."

"..."

"Hãy nhớ lấy câu trả lời đó của ngươi."

Câu nói vừa kết thúc, xung quanh màu trắng biến mất, Long Vũ mở mắt ra.

[Kỹ thuật cận chiến thành công thăng lên thành tinh thông lv10]

Bất ngờ với dòng chữ trước mặt.

Lúc này, Long Vũ cảm thấy cậu trở nên mạnh hơn, cảm giác kì diệu đến khó tả.

Cậu cảm giác lúc này các động tác cận chiến có thể cải biến đơn giản hơn, cậu cảm thấy những lần tập luyện, chiến đấu cậu có thể làm tốt hơn.

Trong lúc cậu mơ mơ màng màng cũng là lúc các thành viên còn lại của Vongola trở về căn cứ, ngoại trừ Daemon ra do đang sang Nhật Bản mở rộng căn cứ.



"Ta đã nghe Alaude báo cáo lại, cậu làm rất tốt Sorus, chúng ta sẽ đến một nơi khác họp, cũng đến lúc phản công rồi."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Giotto trở nên sắc bén hơn, ngọn lửa trên đầu trở nên càng ngày càng đậm.

Nhìn về phía Long Vũ, Giotto mở miệng.

"Cậu nói đúng, quyết định lúc trước của ta quá nhu nhược, may mà cậu cản ta lại."

Gật đầu với Long Vũ, Giotto quay người, các thành viên khác gật đầu với Long Vũ.

Long vũ đứng dậy, đi theo đằng sau mọi người đến nơi khác.

...

Ở một nơi khác, Nhật Bản, quê hương của Asari.

Daemon đang đứng ở một nơi khá to lớn, nhìn như một khu đất cổ kính, kiến trúc thời phong kiến ở những đất nước châu á, như ở thế giới thực Long Vũ đang ở, các tòa thành được xây dựng tựa như thế.

Trên người không còn mặc đồ quý tộc nữa, thay vào đó là cái áo khoác dài tay màu đen, bên trong mặc thêm một cái áo bấm nút màu trắng, quần dài nhìn tựa như chiếc đầm. Bộ đồ này thường được gọi là kimono.

Tóc thì búi lên cao, buộc kiểu đuôi ngựa.

"Nơi này sẽ là căn cứ ở Nhật Bản của chúng ta."

Lúc này, có người ở đằng sau đi lên ngang hàng Daemon, nói nhỏ nhẹ gì đó vào tai hắn.

Người đó lui xuống, Daemon thì nắm chặt bàn tay mình, sau đó buông lỏng.

"Hô, may mà có Sorus ở căn cứ, Giotto à, đến lúc ngươi nên lộ nanh vuốt của mình ra, nếu không ta thật coi thường ngươi."

Ánh mắt lăng lệ nhưng trên miệng vẫn giữ được nụ cười.

Sờ trên tay chiếc nhẫn hình con mắt không biết kiếm được từ đâu.

"Người tới."

Một người từ đằng sau chạy đến, Daemon nói thầm gì đó với người đằng sau.

Nghe xong, người đằng sau gật đầu rồi đi ra khỏi nơi đó.

Đầu ngước lên trời, ánh mắt híp lại.

"Hi vọng lần này ngươi không nên làm ta thất vọng Giotto, Elena đã được cứu, ta nên cảm ơn Sorus, có lẽ ta nên vì hắn làm một điều."

Lẩm bẩm trong miệng gì đấy, như quyết định cái gì, Daemon quay người ra đằng sau.

"Các ngươi sau này sẽ là chi nhánh Vongola ở Nhật Bản, nơi này các ngươi gọi là cái gì nhỉ, Yakuza?"

"Đúng thưa ngài, nơi này chúng tôi gọi là Yakuza."

"Được rồi được rồi, các ngươi từ nay gọi là m·afia, các ngươi biết từ này nghĩa là gì nhỉ, ta sẽ trở về căn cứ một chuyến, các ngươi ở đây đợi lệnh, sẽ nhanh thôi, sẽ có người đến nói chuyện với các ngươi."

Nói xong, Daemon dần dần biến mất trước mặt tất cả mọi người.

Tất cả mọi người xung quanh, thân thể run rẩy dần dần dừng lại, mọi người thở phào một hơi, tất cả mọi người đồng thời lấy ra một tấm huy hiệu nhỏ tầm 2cm, treo lên ngực.