Thánh kỵ sĩ thấy như thế đành phải từ bỏ, bởi thiên long nhân trên tay Long Vũ lúc này đang run rẫy liên tục, hiển nhiên đây là bị hai luồng bá khí choáng cho run rẫy.
“Hừ, ngươi được lắm, đợi đó, nếu không phải đám hải tặc ở đó cản trở bây giờ ngươi đã là một n·gười c·hết.”
Thánh kỵ sữ cực kì tức giận nhưng lại không dám dùng sức mạnh sợ g·iết c·hết tên thiên long nhân, tên này hừ một tiếng rồi quay người rời đi, Long Vũ thờ dài một hơi, bắt đầu tựa lưng vào tường chờ hồi máu.
Ban nãy đối chiên một chút nhưng thanh máu lúc này chỉ còn mười phần trăm, Long Vũ phải nằm xuống chờ đợi hồi máu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tên thiên long nhân tỉnh lại mấy lần nhưng bị Long Vũ đấm b·ất t·ỉnh mấy lần, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Thanh máu hồi đầy, Long Vũ cất bộ trang phục, lấy [kem đổi lớp da] ra, thoa lên hình xăm nô lệ.
Thoa tràn hết tấm hình, khoảng vài dây sau, một lớp da có hình xăm từ từ lột ra trên lưng Long Vũ rồi rớt xuống đất.
Cất [kem đổi lớp da] mặc lại bộ trang phục, xé áo phía sau lưng tên thiên long tinh, dán lớp da vào, ngay lập tức miếng da có hình xăm đang hòa làm một với lưng tên thiên long tinh, vài giây sau thì thành dính trên lưng của hắn.
Thành công, xách tên thiên long nhân lên, ánh mắt Long Vũ nhìn ra ngoài biển, vô số con tàu lúc này đang trôi nổi ngoài biển, hầu như không có một ai ở trên tàu, tên thánh kỵ sĩ thi thoảng xuất hiện xung quanh nơi này nhìn xem Long Vũ.
Cậu chờ đợi một thời cơ thích hợp, một thời điểm cực kì hợp lí để rời đi nơi này.
Quả nhiên, không bao lâu hòn đảo lần nữa chấn động, lần này trận chiến đánh càng lúc càng lớn, hải quân ở xung quanh càng lúc càng ít, hầu như đều tập trungg ở trung tâm hòn đảo, thánh kỵ sĩ đã không còn quan tâm đến tình hình xung quanh nơi này.
Cảm nhận được sức mạnh yếu đuối của đám hải quân binh tốt này, Long Vũ không chút do dự thả thiên long nhân ra rồi nhảy về phía con tàu gần nhất.
Đám hải quân lúc này chưa kịp phản ứng, bởi lúc này Long Vũ cũng để thiên long nhân chắn lấy thân hình của mình thì đột nhiên thả thiên long nhân chạy.
Nhảy lên thuyền, Long Vũ lập tức chạy đến vị trí thuyền dự phòng rồi thả rơi xuống nước, nhảy lên thuyền rồi chèo thuyền rời xa hòn đảo này càng nhanh càng tốt, đám hải quân chứng kiến Long Vũ rời đi cũng không thèm phản ứng, cứu được thiên long nhân là đủ rồi.
Đúng lúc này, một luồng haki bá vương màu đen cực kì mạnh xuất hiện, sức mạnh khiến cho mọi thứ bay ra khỏi đảo.
Cơn gió bất ngờ khiến cho chiếc thuyền của Long Vũ dần trôi ra xa, Long Vũ thở dài, nhẹ nhỏm tựa lưng vào mạn thuyền nhỏ, hai mắt híp lại nhìn lên trên trời.
Con thuyền càng ngày xa hòn đảo, dư âm từ trận chiến đã không còn ảnh hưởng đến Long Vũ.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ ổn thoải như thế thì đột nhiên, ở vị trí hòn đảo xuất hiện thứ gì đó khiến cho cả vùng biển trở nên thay đổi, Long Vũ lập tức ôm chặt lấy thuyền, sợ hãi nhìn về phía hòn đảo.
‘Ầm!’
Một thứ gì đó đột nhiên nổ tung, ở phía dưới mặt nước đột nhiên xuất hiện lốc xoáy cuốn Long Vũ cùng con thuyền vào bên trong.
Long Vũ cố gắng vùng vẫy nhưng sức người lại không bằng sức mạnh đến từ thiên nhiên, lốc xoáy xoay không ngừng, ánh mắt Long Vũ dần dần mơ hồ, đồng tử tan rã, đầu óc ong ong chậm rãi ngất đi.
Không biết trôi qua bao lâu, Long Vũ mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh thì phát hiện bản thân đang nằm ở trên một con cá chép khổng lồ, xung quanh cũng có rất nhiều cá chép khổng lồ.
Cá chép khổng lồ liên tục ngoi lên từ mặt nước bơi rất nhanh về một phía, ở phía trên đầu còn xuất hiện vết tích của vô số vật phẩm khác nhau.
Ánh mắt Long Vũ đảo xuống dưới thì lập tức thấy được mặt nước cực kì trong, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, những con cá chép lộ ra dưới dòng nước, xung quanh không còn dấu vết của những thứ khác, chỉ duy nhất một đàn cá chép khổng lồ bơi về một phía.
Gió thổi cực mạnh, Long Vũ nhắm mắt lại, ôm chặt lấy con cá chép này, mặc kệ nó làm gì thì làm, mình cứ nhắm mắt là ổn.
Tiếng ồn cực kì lớn xuất hiện, Long Vũ mở mắt ra nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì lập tức một thác nước hùng vĩ xuất hiện, những con cá chép bắt đầu nhảy lên thác nước, khung cảnh cực kì hùng, giống như câu ‘cá chép vượt thác’ khung cảnh này cực kì tương tự.
“Móa, kiểu này là đang định nhảy lên thác hả trời.”
Long Vũ cực kì rung động trước thác nước khổng lồ này, cũng rung động trước hành động vĩ đại của đàn cá chép này.
Xong hiển nhiên, không phải con nào cũng có thể leo lên thác nước, có con lên cũng có con rơi xuống, con cá chép cõng Long Vũ cũng là một trong số đó, nó liên tục uốn éo để bơi ngược lên nhưng rất tiếc không thành công, cơ thể mất lực chậm rãi ngã ngược xuống.
Long Vũ nhìn về phía con cá chép mạnh mẽ bên cạnh, không chút do dự dùng sức nhảy sang phía bên cạnh, thuận lợi ôm lấy cơ thể của nó, bám chặt lấy, thác nước chảy mạnh xuống liên tục đập vào đầu của Long Vũ lẫn con cá chép.
“Cố lên cá chép, trông cậy vào mày rồi.”
Trong lòng lẩm bẩm, Long Vũ nhắm nghiền mắt lại, cứ thế cho nước đập vào đầu mình, dần dần Long Vũ cũng không chịu nổi ngất đi, xong cơ thể vẫn như cũ bám chặt lấy cơ thể của con cá chép.
Lần nữa, không biết qua bao lâu, một ánh nắng chói chiếu vào mặt của Long Vũ, chậm rãi mở mắt ra, Long Vũ phát hiện bản thân đã lên bờ, cậu cực kì kích động nhìn xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều cây nhìn khá giống loại cây bonsai nhưng kích thước lại giống các loại cây bình thường khác.
Lúc này Long Vũ thấy được vô số xác c·hết của con cá chép, ngoài xa cũng xuất hiện rất nhiều con cá chép bơi xung quanh hòn đảo rồi rời đi.
“Đây là nơi nào, nhìn sao mà quen thuộc.”
Long Vũ mơ màng đứng lên, nhìn xung quanh, cậu thì nhanh chóng lục lọi thông tin do hệ thống cung cấp.
Nhưng lại không hề có bất kì thông tin nào khớp với hình ảnh ở trước mắt, tựa hồ chưa kì có bất kì luân hồi giả nào thành công đặt chân lên vùng đất này.
“Đây chính là một hòn đảo chưa từng được phát hiện sao.”
Long Vũ thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên rồi nhìn về phía bộ trang phục rách rưới của mình.
“Không sử dụng được vật phẩm, nhiệm vụ này cũng quá là khó khăn đi a.”
Long Vũ thở dài một tiếng, mở bảng hệ thống ra kiểm tra xem đã qua bao lâu rồi thì phát hiện lúc này đã qua mười tám tiếng rồi, còn năm tiếng mấy nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
“Xem ra bản thân đã ngất hơn sáu tiếng đồng hồ.”
Lẩm bẩm vào câu, Long Vũ bước vài bước, chuẩn bị tiến lại gần nơi xác của cá chép, bụng Long Vũ lúc này cực kì trống rỗng, cần phải ăn để bổ sung thể lực.
Xong, đi được vài bước chân thì Long Vũ khựng lại, bởi ở phía xa xa bờ biển Long Vũ thấy được một người đàn ông đang kéo một con cá chép lên trên bờ.
Phần thân trên thì không mặc áo, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, phần thân dưới thì mặc một chiếc giống như váy? Long Vũ không rõ đó là thứ gì, xong lại để lộ ra phần đùi đầy cơ bắp cuồn cuộn đó.
Khí thế trên người kẻ này tỏa ra khiến Long Vũ cũng phải lùi bước, tên này vừa bước lên bờ đã chứng kiến Long Vũ.
“Ồ, người từ bên ngoài đến? Đã lâu lắm rồi không thấy có người từ bên ngoài tiến đến.”
Tên to con này chậm rãi tiến lại gần Long Vũ, khoảng cách càng gần Long Vũ càng thấy tên này to vãi, nhìn kiểu này ít nhất cũng phải ba mét hoặc hơn.
Long Vũ cảnh giác nhìn về phía người này, trên tay không hề xuất hiện v·ũ k·hí nào nhưng vẫn vô cùng cảnh giác.
“Hừm, nhìn các hạ thì chắc hẳn bị lưu lạc tới đây, không biết tính danh của các hạ là gì.”
Tên to con này ngừng bước nhìn Long Vũ, cười ha ha mở miệng nói.
“Các hạ?”
Nghe được câu này, Long Vũ ngơ ngác một cái, trong đầu vô số câu truyện xuất hiện.
“Chẳng lẽ bị cuốn một cái xuyên không về thời đại cổ quốc?”
Long Vũ nhíu mày trầm tư, đột nhiên một thông tin xuất hiện trong đầu Long Vũ, cậu lần nữa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm kẻ này, hít một hơi thật sâu rồi tiến lại gần này.
“Không biết nơi này có phải là Wano quốc hay không, ta có một người bạn họ Shimotsuki, hắn nói hắn đến từ nơi này.”
Nghe Long Vũ nói như thế, người đàn ông sững sờ một chút, lập tức vươn tay ra nắm lấy cơ thể Long Vũ rồi chạy nhanh như điên tiến về phía nào đó.