“Tôi chỉ muốn mua ít bông về may chăn và làm quần áo, thứ đó đắt lắm. Tiền của cậu thì cậu cất cẩn thận đi, với lại nhớ mang theo nhiều phiếu ở trên người, cái gọi là ở nhà thế nào cũng được, đi đường phải rủng rỉnh, trên đường sẽ có lúc cậu cần tiêu tiền đấy.”
Lúc này không phải có tiền là mua được đồ, các loại phiếu mới là đồng tiền mạnh.
Vệ Đông cũng khuyên cô ấy:
“Trương Thiên nói đúng đấy, bây giờ cậu đừng tiêu hết tiền, để dành làm lộ phí đi đường đi.”
Thẩm Ninh trong một khoảng thời gian ngắn đã từ bỏ ý định mời dưới lời khuyên của hai người, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn có chút không cam lòng, thế là đã mua ba cây kem tươi, mỗi người ăn một cây.
“Trương Thiên, cô muốn mua bông lỗi phải không?”
Vệ Đông cắn một miếng kem, chậm rãi nhấm nháp vị kem tươi ở trong miệng, mơ hồ nói.
“Đúng vậy!”
Trương Thiên ăn phần kem tan chảy ở phía dưới.
“Cô may mắn đấy. Hôm nay hợp tác xã cung tiêu vừa nhập một lô bông lỗi do bị ẩm, còn chưa treo biển, sản phẩm lỗi không cần phiếu, 4 tệ một cân, cô muốn mua bao nhiêu?”
Vệ Đông cười nói.
Trương Thiên không ngờ lại trùng hợp như vậy, bèn vội vàng hỏi:
“Có bao nhiêu thế? Tôi muốn mua nhiều một chút.”
Suy cho cùng, muốn mua sản phẩm lỗi thì đôi khi phải dựa vào may mắn, mình gặp được một lần, lại là loại hàng mạnh như bông thì đương nhiên có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!
Vệ Đông suy nghĩ một chút:
“Khoảng hơn một trăm cân.”
Lô hàng này chủ yếu là do trên đường đến đây trời gặp mưa, nước mưa chảy vào kho khiến một phần nhỏ bông bị ẩm, sau khi phơi khô vẫn còn sót lại một số vết đen nên chỉ bán như hàng lỗi.
Trương Thiên tính người trong nhà, ông, bà, ba, mẹ, em trai, thêm cô thì là sáu người, mỗi người làm một chiếc áo bông, một chiếc áo bông cần ít nhất gần tám lạng bông, cộng lại là chừng năm cân bông.
Ngoài ra, cô định dùng chăn bông lấy trực tiếp từ siêu thị, người thời này đa số tự mua bông về tự làm, nhưng cô thấy trong hợp tác xã cung tiêu cũng bán chăn bông làm sẵn.
Đến lúc đó mang hai chiếc về, giả vờ là mua từ hợp tác xã cung tiêu vậy.
Nghĩ đến đây, cô lập tức bắt đầu trả tiền.
“Tôi muốn mua năm cân bông!”
Trương Thiên lấy từ trong chiếc túi treo trên cổ ra mấy tờ tiền, gom được hai mươi tệ.
Thẩm Ninh ở bên cạnh đang ăn kem, lập tức vô cùng sửng sốt, không ngờ tới nha! Cô ấy còn tưởng mình có tiền nhưng trên người cô nhóc Trương Thiên này lại nhiều tiền hơn cả cô ấy?!
Mẹ cô ấy tổng cộng chỉ cho cô ấy hai mươi tệ, mà trong túi của Trương Thiên ít nhất phải có ba mươi tệ!
DTV
“Sao cậu có nhiều tiền thế!”
Cô ấy ngạc nhiên nói.
Trương Thiên nhún vai, buông thõng tay:
“Tôi ăn và ở tại nhà anh trai tôi, người nhà còn cho tôi một ít, bản thân tôi cũng có tiền tiết kiệm, thế nên mới tiết kiệm được nhiều như vậy.”
Cô chia số tiền của mình thành ba phần, phần lớn nhất ở trong không gian, một phần ở nhà, phần còn lại chia ra ở trên người cô và ở nhà anh Hai.
Nghĩ tới việc cần nhờ Thẩm Ninh giúp mua đồ, cô trực tiếp lấy ra mười hai tệ còn lại ở trong ví đưa cho đối phương.
“Cậu cầm số tiền này mua giúp tôi mấy món đồ ở Thủ Đô nhé, nhưng tôi không có phiếu, bao giờ cậu sẽ đi?”
Trương Thiên hơi hối hận vì trước đó mình chưa đổi phiếu đồ ăn.
Thẩm Ninh nhận lấy cho vào túi đeo vai, ngẩng đầu nói với Trương Thiên:
“Ngày mai tôi phải đi rồi, phiếu thì cậu không cần lo, tôi ứng trước giúp cậu, đợi tôi về rồi tính sau cũng được.”
“Được, cảm ơn cậu!”
Trương Thiên cũng không khách sáo, lập tức đồng ý.
Ăn kem xong, Vệ Đông đi lấy năm cân bông đưa cho Trương Thiên, lúc này trời cũng đã về chiều, cô phải về trước khi trời tối, thế là đành lên tiếng chào tạm biệt hai người.