“Như vậy cũng tốt, đứa trẻ này cũng không phải là trường hợp đầu tiên. Năm đó ba nó đã giúp đỡ đại đội chúng ta rất nhiều. Nếu như không có Hữu Phúc, nạn đói mấy năm trước e là chúng ta cũng khó mà chống đỡ được. Nếu mọi người ở đây vì một vài lý do mà không thể nhận nuôi, vậy thì nhà chúng tôi sẽ nhận nuôi Triệu Khoan.”
Lúc này Trương Thiên mới nhớ tới nhà chị dâu cũng có quan hệ với nước ngoài.
Chẳng qua sau khi nghe ông nội nói như vậy, cô cuối cùng cũng yên lòng, việc này coi như đã được giải quyết một cách mỹ mãn.
“Để cho em trai mới ngủ với cháu đi!”
Trương Hồng Binh hưng phấn giơ một tay lên, tay còn lại thì ôm chặt lấy Triệu Khoan, không để cho cậu ngã xuống.
Triệu Khoan cũng nhỏ giọng nói:
“Muốn ở chung với anh Hồng Binh.”
Nếu đương sự đã quyết định rồi, những người khác đương nhiên không có ý kiến gì.
Như vậy việc tiếp theo chính là mang đồ đạc của Triệu Khoan chuyển đến nhà Trương Thiên.
Nhưng sau khi mọi người tìm kiếm, lại phát hiện trong ngôi nhà của Triệu Hữu Đức có rất ít đồ đạc của Triệu Khoan, chỉ có một vài bộ quần áo rách nát và ảnh chụp của ba mẹ cậu.
Cũng may quần áo cũ của Trương Hồng Binh được bảo quản rất tốt, vừa hay có thể đưa cho Triệu Khoan mặc tạm.
Dáng người của Triệu Khoan khá nhỏ bé, đứng thẳng người cũng chỉ đứng tới n.g.ự.c của Trương Hồng Binh, thoạt nhìn như chỉ mới tám - chín tuổi, nhưng thực ra cậu đã mười hai tuổi rồi.
Khi Trương Thiên biết được chuyện này từ chỗ Trương Hồng Binh, cô quả thật vô cùng ngạc nhiên, cũng bắt đầu lo lắng về chiều cao sau này của đứa trẻ đáng thương.
Đợi sau khi Triệu Khoan đã có cuộc sống ổn định ở nhà họ Trương, nhà Trương Thiên cũng nghênh đón vị khách đầu tiên đến thăm Triệu Khoan – Triệu Tùng.
Triệu Tùng mang theo một túi gạo kê, có lẽ nặng khoảng trên dưới năm cân.
“Triệu Khoan cũng coi như là cháu trai của tôi. Nó không thể ở lại nhà tôi, đành phải phiền mọi người chăm sóc nó nhiều hơn.”
Trương Thiên gật đầu, nhận lấy túi gạo kê, cũng lên tiếng bảo đảm với anh:
“Anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Triệu Khoan, khi nào anh có thời gian hãy đến thăm đứa trẻ này nhé.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Triệu Tùng chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi lập tức quay người rời đi.
Trương Thiên nhìn anh vội vàng rời đi, cũng xoay người trở về phòng.
Tên cặn bã Triệu Hữu Đức ngày hôm đó cũng đã bị đội dân binh và cảnh sát bắt được rồi tống vào tù.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc suôn sẻ như vậy, nhưng tiếc thay, ông ta lại được tuyên án vô tội vì bà vợ đã chủ động đứng ra nhận tội.
“Anh nghe chuyện gì chưa? Chính là chuyện của vợ Triệu Hữu Đức ấy?”
“Nghe rồi, nghe nói chính vợ ông ta là Hương Cần đã lên kế hoạch bỏ đói Triệu Khoan!”
“Tôi đã nói rồi, một người bác ruột làm sao có thể cố ý hại c.h.ế.t cháu trai ruột của mình cơ chứ!”
DTV
“Tôi thì lại cảm thấy chuyện này chính là do Triệu Hữu Đức làm ra. Gan của vợ ông ta còn chẳng to bằng gan thỏ, ngày nào cũng bị chồng đánh đập, một người yếu đuối như vậy, làm sao có thể nghĩ đến việc g.i.ế.c người chứ?”
“Vậy chắc là bị ông chồng ép buộc rồi!”
“Cái cô Hương Cần này cũng đáng thương thật, phải ngồi tù tận mười lăm năm. Đợi đến khi ra tù, chồng cô ta có khi đã lấy vợ mới, sinh con luôn rồi ấy chứ!”
“Đúng vậy, thật đáng thương!”
Trương Thiên đi ngang qua đám đông với tâm trạng trĩu nặng, sau đó cô đột nhiên được một người gọi lại.
“Nhóc Thiên à, lần sau nếu cháu thấy hợp tác xã cung tiêu lại bán bông bị lỗi hoặc vải bố bị lỗi mà không cần phiếu, cháu nhất định phải báo cho thím nhé!”
Trương Thiên ngẩng đầu nhìn lại, sau đó lập tức mỉm cười nói:
“Chuyện này thì lại phải dựa vào may mắn ạ, nếu may mắn gặp được, cháu nhất định sẽ trở về nói với mọi người!”