Trương Thiên đứng ở nơi ngược gió cùng Trương Tiểu Mai cho bò ăn xong, bèn gấp rút trở về nhà trước khi bữa sáng được làm xong.
Cô bước từng bước nhỏ vào trong bếp, đóng cửa lại, sau khi đến gần bếp lò thì lập tức giành quyền nhóm lửa với em trai.
Cuối cùng, dựa vào sự đe dọa nhiều năm của một người làm chị, Trương Thiên đã thành công chiếm được bếp lò.
“Mẹ ơi, trưa nay nhà chúng ta ăn gì vậy ạ?”
Cô bỏ thêm một khúc củi vào trong bếp, tò mò hỏi.
Chung Quyên trợn mắt nhìn con gái, tức giận nói:
“Chỉ biết ăn thôi, còn chưa ăn sáng đã nghĩ tới ăn trưa.”
“Người sống trên đời chẳng có gì ngoài hai chữ ăn uống. Suy nghĩ của con cũng giống như bao người bình thường khác mà.”
Trương Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Mẹ không nói nổi con nữa rồi, đi học được mấy năm đã về nhà tranh cãi với mẹ. Con đủ lông đủ cánh rồi có đúng không?”
Chung Quyên lẩm bẩm.
Trương Thiên vội vàng nhận sai, nịnh nọt nói:
“Không phải vì mẹ và bà nội nấu ăn quá ngon hay sao ạ, nên con mới ăn một bữa lại muốn ăn bữa tiếp theo.”
“Nếu đã ngon như vậy sao con không tự học tự nấu đi.”
DTV
Chung Quyên lập tức trở nên vui vẻ, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
“Con gái nhất định phải biết nấu ăn, nếu không sau này đi lấy chồng thì phải làm thế nào? Không thể để bà nội con xuống bếp nấu ăn mỗi ngày được!”
Trương Thiên bĩu môi nói:
“Tìm một người chồng biết nấu ăn không phải là được rồi sao, thực sự không được thì con về nhà ăn. Nếu lại không được nữa thì con đi ăn tiệm, cũng không phải không biết nấu ăn là con sẽ c.h.ế.t đói.”
Chung Quyên trừng mắt nhìn cô, dùng thìa khuấy cơm trong nồi mấy lần rồi nói với Trương Thiên:
“Đi lấy bát đi, thằng Út đi gọi mọi người ra ăn cơm.”
Trương Thiên lấy củi chưa cháy hết trong bếp ra vùi vào tro, sau đó có chút không nỡ đứng dậy đi đến tủ lấy bát đũa xới cơm.
Cháo bột ngô, bánh hấp hôm qua chưng và những sợi củ cải óng ánh thơm cay được bà nội muối chính là bữa sáng ngày hôm nay.
Uống một ngụm cháo ngọt với một lớp dầu gạo, lại cắn một miếng củ cải giòn, quá tuyệt!
Ăn xong, Trương Thiên lấy sách giáo khoa của nguyên chủ ra, đợi sang năm tiếp tục nhập học, cô sẽ trực tiếp đi thi lấy bằng cấp ba, như thế sẽ không lãng phí khoảng thời gian ở trường.
Kiếp trước thành thích của cô rất tốt, mà kiến thức thời này cũng không coi là khó, hồi đó cô đã luyện rất nhiều đề, toán bây giờ rất dễ dàng để tính ra, môn khó khăn duy nhất chỉ có tiếng Nga.
Vào thời điểm này, ngoại ngữ học trên lớp là tiếng Nga, còn mười mấy năm sau tiếng Anh mới là môn học bắt buộc.
Trương Thiên biết một chút tiếng Anh, còn tiếng Nga thì dốt đặc cán mai, để tốt nghiệp thuận lợi, cô chỉ có thể lấy sách giáo khoa trước đây của nguyên chủ ra, kết hợp với ký ức để học khi ở nhà không có việc gì làm.
Ngặt nỗi nguyên chủ vốn đã không chăm chỉ học tập, trong ký ức cũng không có gì nhiều, cô thậm chí chỉ có thể đi hỏi em trai, khiến cậu cười nhạo không ngừng.
Khi một người tập trung làm một việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Đến khi bụng của Trương Thiên bắt đầu kêu lên, cô mới nhận ra rằng sắp đến bữa trưa.
Trương Thiên vươn vai một cái, đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, thuận tiện nhìn vào các màu sắc khác nhau để thư giãn thần kinh mắt, tránh để bị cận thị.
Vừa hít một hơi thật sâu, Trương Thiên phát hiện từ xa có một nhóm người đông đúc đang đến gần, bên cạnh có một số đội viên trong đại đội đang khoa tay múa chân nói điều gì đó.
Trương Thiên tò mò, lấy kính viễn vọng cầm tay từ siêu thị ra xem, lập tức cau mày, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Là Hồng Vệ Binh, họ đến đây làm gì?
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, vội chạy vào nhà nói cho mọi người biết.