Trương Thiên nói với mẹ một tiếng rồi rời đi, theo sau là em trai, không đúng, hiện tại nên gọi cậu là em trai thứ tư.
Cô mang theo em trai thứ tư Trương Hồng Binh, hai người dùng sức chen vào đám người, đứng ở đầu hàng để xem.
DTV
“Cháu muốn con hổ này!”
Một đứa trẻ mập mạp đứng ở trước sạp, chỉ vào con hổ mà chú vẽ tranh đường đang vẽ, lớn tiếng nói.
Đứa trẻ có dáng người nhỏ bé bên cạnh không vui, bất mãn nói:
“Em mua con hổ này rồi! Không cho anh đâu!”
“Ba ơi, con cũng muốn hổ!”
Đứa trẻ mập mạp túm lấy góc áo của ba đang đứng bên cạnh, nói với vẻ đúng lý hợp tình.
Dáng người của ba cậu bé trông cũng khá mập mạp, lúc nghe con trai nói vậy, ông ấy cũng không hề tức giận, trái lại còn vui vẻ lấy ra một xu đưa cho chú vẽ tranh đường
“Đồng chí, bán cho tôi hai con hổ!”
Chú vẽ tranh đường cũng không dừng tay lại, sau khi vẽ xong, bấy giờ mới đưa tay ra thu tiền.
Thời tiết miền Bắc rất lạnh, lúc vừa mới vẽ nước đường vẫn còn nóng hổi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã nguội hoàn toàn và định hình lại.
Cổ tay của người vẽ tranh đường khẽ cử động, bức tranh đường đã được gỡ ra, giao cho đứa trẻ có vóc dáng nhỏ nhắn đang trợn mắt nhìn chằm chằm con hổ bằng đường.
Trương Thiên nhìn một cách hăng say, động tác của chú vẽ tranh đường như nước chảy mây trôi, không có chút do dự nào, chỉ dùng một nét để phác họa ra cả bức tranh, như thể đã phác thảo sẵn ở trong đầu và vẽ nó cả ngàn lần.
Tranh đường được vẽ cũng vô cùng tinh xảo linh động, Trương Thiên nhìn mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Chị ơi, em cũng muốn một bức tranh đường!”
Trương Thiên quay đầu nhìn lại, Trương Hồng Binh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh.
Cậu liếc mắt nhìn Trương Thiên, sau đó lại liếc mắt nhìn bức tranh đường, sự khao khát ở trong mắt không cần nói cũng biết.
Tâm trạng của Trương Thiên rất tốt, không ngại mua nó cho em trai, dù sao trong khoảng thời gian này chén trong nhà đều do em trai rửa, đã vậy còn bị cô cướp mất vị trí trông bếp, lúc này cũng nên cho cậu chút gì đó ngon ngọt.
Phía sau lưng chú vẽ tranh đường treo một tờ danh sách, trên đó viết tên các loại tranh và giá cả tương ứng, có thỏ, chuột, cá chép, ngựa, rồng,…
Cuối cùng là tranh tùy chọn, giá khởi điểm là một xu.
Trương Hồng Binh không có hứng thú với những thứ mà chú vẽ tranh đường đưa ra, cậu nhìn trúng tranh tùy chọn kia, thế là lập tức chỉ vào chữ tùy chọn, rồi nhìn về phía chị Ba.
“Em muốn một thứ gì đó đặc biệt, em muốn một lá cờ đỏ!”
Giọng của Trương Hồng Binh rất lớn, lại đang trong thời kỳ đổi giọng, nên đặc biệt nổi bật trong đám người ồn ào.
Cậu vừa dứt lời, những người khác không khỏi cũng cảm thấy rung động, nhưng lại không một ai thật sự bỏ tiền ra yêu cầu vẽ một bức như vậy.
Trương Thiên nhìn về phía chú vẽ tranh đường đang say mê vẽ con hổ, lên tiếng hỏi:
“Đồng chí, chú có thể vẽ một lá cờ đỏ không ạ?”
“Được.”
Ông chú bình tĩnh nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại, thoắt cái đã phác họa ra một con hổ mập mạp.
“Một lá cờ đỏ thì có giá bao nhiêu tiền ạ?”
Trương Thiên bắt đầu lấy tiền ra.
“Một cái hai xu, bởi vì cần phải pha màu.”
Trương Thiên bèn móc ra một tờ hai tệ, nói:
“Vẽ cho cháu sáu lá cờ đỏ ạ!”
Mỗi người trong nhà một cái, ai cũng có phần.
Sau khi vẽ xong cho đứa trẻ mập mạp, chú vẽ tranh đường mới nhận lấy tiền, tìm một ít tiền lẻ thối cho Trương Thiên.
Tiếp theo chú ấy lau sạch chiếc khay vẽ, chuẩn bị một muỗng nước đường, sau đó không chút do dự trực tiếp bắt tay vào vẽ.
Ban đầu không thể nhìn ra chú ấy đang vẽ cái gì, đến khi đã vẽ được một nửa, Trương Hồng Binh lập tức hưng phấn nói: