Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 136



Trương Thiên cũng cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc khá đẹp, là bà nội cô may cho, mang tới cảm giác giống như một nữ sinh thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc.

Quần áo may bằng vải màu xanh lam, bà nội còn đặc biệt làm những chiếc nút áo hình hoa mai giống như của sườn xám, nhìn tổng thể vô cùng đẹp mắt.

Cô bèn nói với vẻ tự hào:

“Chị cũng thấy rất đẹp, là bà nội may cho chị đấy.”

Chung Xuân đột nhiên sà lại ngồi, kéo quần áo của Trương Thiên, mặt đầy tự tin.

“Em cảm thấy chị mặc không đẹp, chi bằng để em mặc cho, em tặng dây cột tóc đang cột trên đầu này cho chị nhé.”

Vừa nói vừa định cởi quần áo của Trương Thiên ra.

Trương Thiên ngơ ngác.

Con bé vừa nói gì cơ?

Trên trán cô lập tức xuất hiện một dấu “?” to tướng.

Đầu óc con bé này có bình thường không vậy?

Cô còn chưa kịp hỏi lại, bà ngoại Chung đã ra tay.

DTV

“Chung Toàn!”

Bà ngoại Chung gầm lên một tiếng, đồng thời mạnh mẽ lao về phía con trai, kéo lấy tai của Chung Toàn.

Ông ngoại Chung ở bên cạnh cũng sầm mặt, trừng mắt nhìn đứa con đáng thất vọng của mình.

“Mày dạy con kiểu gì thế hả?! Nếu không dạy được thì cút đi, hai lão già này cũng không cần mày nuôi!”

Chung Toàn nghiêng người, cố gắng nương theo động tác kéo tai của mẹ, đau đến nghiến lợi nghiến răng, miệng không ngừng xin tha.

“Con nhất định sẽ dạy dỗ con cái đàng hoàng! Mẹ, mẹ buông tay được không, năm mới đừng động tay động chân chứ! Không may mắn đâu!”

Chung Toàn nào biết dạy con, mấy đứa trẻ trong nhà đều do vợ dạy, bản thân ông ta chỉ cần đảm bảo chúng không c.h.ế.t đói là được rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-136.html.]

Chung Quyên cũng tiến lại kéo tay mẹ khuyên:

“Mẹ, trẻ con làm sao có thể dạy trong ngày một ngày hai được, cứ từ từ dạy dỗ là được ạ.”

Bà ấy nhìn về phía em trai, ý bảo còn không mau chạy nhanh đi.

Mấy đứa nhỏ cũng cảm thấy không ổn, rụt cổ lại như con chim cút rời đi.

Trương Thiên và mẹ cùng dỗ dành bà ngoại Chung, bà ấy đã lớn tuổi như thế này rồi, không nên giận dữ như thế.

Mãi cho đến khi họ rời đi, bà lão mới hết giận, chuyển sang không nỡ, kéo tay Trương Thiên muốn cô ở lại thêm mấy ngày.

Trương Thiên chỉ có thể cười lạnh, những chuyện xảy ra hôm nay thế là quá đủ rồi, ở lại thêm mấy ngày thì sẽ còn ầm ĩ đến mức nào nữa?

Mặc dù cô rất thích ông bà ngoại nhưng vẫn quyết đoán mà lựa chọn về nhà.

Tuyết trên đất rất dày, mỗi bước đi của Trương Thiên đều để lại dấu chân, khi còn cách đại đội khoảng hơn một ngàn mét, cô mơ hồ nghe thấy tiếng rì rầm khe khẽ truyền đến từ bên đường.



Bầu trời sà thấp xuống, những bông tuyết nhẹ tênh không ngừng rơi trên mái nhà, hơi nóng từ ống khói bốc lên làm cho lớp tuyết dày tích tụ cả buổi chiều dần tan ra, biến thành nước thấm vào trong rơm rạ.

Bên ngoài gió lạnh thổi xào xạc, bên trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.

Trương Thiên ôm cún con mình nhặt được trong đám cỏ ven đường, tay bưng bát sữa dê vừa cướp được từ chỗ dê con, dùng chiếc thìa nhỏ cẩn thận đút cho nó.

Cũng may trong trại chăn nuôi có dê mẹ vừa mới sinh, đang trong thời kỳ cho con bú, nếu không thực sự là tìm không ra sữa để cho cún con uống.

Trương Hồng Binh ở một bên trông thấy mà thèm, không ngừng thúc giục:

“Chị, để em thử đi! Để em thử đi!”

Ngay cả Triệu Khoan vẫn luôn quấn lấy Trương Hồng Binh, lúc này cũng chuyển sang ngồi xổm bên cạnh Trương Thiên, nhìn chằm chằm vào chú cún nhỏ với ánh mắt cực kỳ tha thiết, chỉ hận không thể dán mặt vào nó ngay lập tức.

Nhìn hai đứa em trai này, Trương Thiên không khỏi có chút buồn cười, vươn tay sờ vào bụng của cún con, sau khi xác nhận đã căng phồng lên, bấy giờ cô mới yên tâm đặt nó vào trong chiếc ổ vừa mới làm xong.

Vật liệu làm ổ là quần áo cũ lúc trước của Triệu Khoan, số quần áo đó đã quá sờn rách, đến mức không thể may vá lại nữa, sau khi giặt sạch sẽ xong vẫn luôn cất ở đó, nay vừa khéo có thể dùng làm ổ cho cún con.