Vì để việc quản lý trở nên dễ dàng hơn, đại đội đã cho xây một nhà kho bên cạnh trại chăn nuôi.
Ở đó đặt rất nhiều loại công cụ dụng cụ khác nhau, có đôi khi nhân viên chăn nuôi cần trực đêm còn có thể nghỉ ngơi ở trong phòng.
Trương Thiên và Trương Tiểu Mai dọn dẹp sạch sẽ một gian phòng, về sau hai người sẽ thay phiên nhau sử dụng.
Chỉ là ngay khi cô tràn đầy tin tưởng chuẩn bị chào đón sinh mệnh mới sắp đến, một đám khách đường xa cuối cùng cũng đến nơi.
Trương Thiên mới vừa về đến nhà, chỉ thấy em trai Trương Hồng Binh với vẻ mặt hóng hớt chạy đến, hứng thú bừng bừng nói đại đội có người mới tới.
“Chị ơi, đại đội của chúng ta có đám phần tử xấu tới, khoảng bảy tám người gì đó, còn có cả bạn học của chị cũng tới đây, hình như tên là Thẩm Ninh hay sao ấy!”
Thẩm Ninh? Phần tử xấu?
Không phải là những phần tử trí thức bị đánh thành những tên lão cửu thối (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong cách mạng văn hóa) kia đấy chứ? Trương Thiên nói thầm trong lòng.
Trương Thiên đã chờ Thẩm Ninh mang đặc sản từ Thủ Đô về cho mình từ lâu, cô còn đang không hiểu tại sao đối phương ở Thủ Đô lâu như thế rồi mà vẫn chưa về, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cô ấy ở lại Thủ Đô thêm một khoảng thời gian để làm “sự nghiệp” rồi.
Trong đầu Trương Thiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ linh tinh lộn xộn, cô đạp xe đạp, rất nhanh đã chạy đến sân đại đội.
Vừa đến nơi, cô đã thấy Thẩm Ninh đang ngồi ở dưới hành lang chán đến c.h.ế.t nghịch ngón tay, bên cạnh là một chiếc ba lô hơi phồng lên, cũng không biết có phải là đang để những thứ cô nhờ mua hay không.
“Thẩm Ninh!”
Trương Thiên bước nhanh tới, hô lên một tiếng.
Thẩm Ninh lập tức ngẩng đầu, vui mừng nói:
“Cuối cùng cũng chờ được cậu rồi! Cậu không biết tôi ở Thủ Đô uy phong đến mức nào đâu!”
DTV
Trương Thiên có chút cười không nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, hỏi cô ấy:
“Chắc chắn là vô cùng uy phong rồi. Dù sao những việc cậu làm đã cứu giúp được rất nhiều phụ nữ, cũng cứu vớt được rất nhiều sinh mệnh, sau này những người ấy chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích cậu.”
“À đúng rồi, đây là những thứ tôi đã nhờ cậu mua đúng không?”
Trương Thiên bèn nói sang chuyện khác.
Thẩm Ninh lập tức gật đầu, lấy từ trong ba lô ra một chiếc túi lớn đưa cho Trương Thiên.
“Tôi để hết ở trong ba lô đó, còn túi này là đồ ăn, cậu mau ăn hết đi. Số tiền mà cậu đưa cho tôi một đồng cũng không thừa, tôi đã đổi hết thành đồ rồi mang về đó.”
Thẩm Ninh cực kỳ tự hào, nâng cằm đắc ý nói.
Trương Thiên cũng không nhịn được mà nhếch miệng:
“Thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, sao tôi có thể mua được nhiều đồ ở Thủ Đô như vậy chứ? Cậu đúng là bạn tốt của tôi!”
Thẩm Ninh mím môi, hiếm khi có chút ngại ngùng.
Hai người lại ôn chút chuyện cũ, sau khi rời đi, Thẩm Ninh còn cố ý dặn dò Trương Thiên sau này có tới huyện thành thì nhớ đến tìm cô ấy.
Cô tất nhiên là đồng ý.
Mà khi nhìn những người với vẻ mặt tiều tụy, biểu cảm mỏi mệt xách theo túi đi ngang qua bên cạnh mình, bước về phía chuồng bò, trong lòng Trương Thiên nói không nên lời là loại cảm giác gì.
Đột nhiên, tầm mắt của cô dừng lại ở trên người một thanh niên đang đỡ một cụ già giữa đám người.
Anh ta cũng mang theo vẻ mặt u sầu giống như những người khác, nhưng có một sự khác biệt là – thanh niên này chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà Trương Thiên từng xem kia.
Nói cách khác, cốt truyện nguyên tác rất nhanh sẽ bắt đầu, đáng tiếc cô lại chưa xem đến phần sau, chỉ biết cô vợ thanh mai trúc mã của vị nam chính này rất nhanh sẽ trở thành thanh niên trí thức bị điều xuống nông thôn, vẽ ra một câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn.