Yến Vũ Hoa ngớ ra, ý thức được Trương Thiên đang hiểu nhầm, anh ta bèn vội vàng lên tiếng giải thích:
“Không có điều kiện gì cả, tôi chỉ tình cờ biết được thông tin này, chủ yếu là để trả ơn chuyện cô đã giúp tìm bác sĩ lúc trước.”
Anh ta cũng không phải là loại người không có lương tâm.
“Người đó là ai thế?”
Trương Thiên hỏi, trong giọng nói có chút sốt sắng.
Yến Vũ Hoa chỉ qua phòng bên cạnh:
“Thầy Sài Viễn ở bên cạnh biết, trường đại học nơi thầy ấy công tác hình như có một giáo viên đang nghiên cứu về cái này. Lúc trước tôi đã hỏi qua thầy ấy rồi, nếu cô muốn mua dê, có thể tới tìm thầy ấy để hỏi chi tiết.”
Đôi mắt của Trương Thiên đột nhiên sáng rực lên, cô vội vàng nói tiếng cảm ơn.
Yến Vũ Hoa vội vàng xua tay:
“Đừng cảm ơn tôi, để tôi qua phòng bên cạnh hỏi thầy ấy.”
Sau khi anh ta đi ra ngoài, ông Yến ở bên cạnh bèn tò mò hỏi:
“Các cháu muốn nuôi dê cho sữa để bán sữa à?”
Trương Thiên mỉm cười với ông lão, gật đầu.
“Vâng ạ, sữa dê có nhiều chất tương tự với sữa của người. Sữa dê rất giàu chất dinh dưỡng, có thể bổ sung các chất thiết yếu như protein và chất béo cho cơ thể con người.”
“Sữa rất đắt, nhưng lại dễ bán, dễ kiếm tiền. Mà một khi có tiền, đại đội sẽ có được nguồn tài chính dồi dào để phát triển, cuộc sống của mọi người cũng sẽ trở nên tốt hơn.”
“Cháu tin rằng sau này đất nước chúng ta chắc chắn sẽ sánh vai với các nước đang phát triển. Còn sữa sẽ trở thành một loại đồ uống thông dụng, giá cả tất nhiên sẽ giảm xuống. Hơn nữa nước ta đông dân như vậy, nếu phát triển ngành sữa, chắc chắn sẽ có nhiều đất để dụng võ!”
Trương Thiên lời nói hùng hồn, tự tin trả lời.
Trong tương lai, đất nước của bọn họ đúng là sẽ phát triển rất tốt, sánh vai với các cường quốc năm châu.
Ông Yến nghe xong thì rất vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên cũng vô cùng vừa lòng, chứa đầy sự tán thưởng.
Lúc này, thầy Sài Viễn đi tới, vẻ mặt mệt mỏi, vô thức dùng ngón tay đẩy chiếc kính trên sống mũi.
“Em là người muốn mua dê đúng không?”
Thầy ấy ngồi xuống đối diện với Trương Thiên, nhẹ nhàng nói.
Trương Thiên nở một nụ cười nhiệt tình.
“Vâng ạ, nghe nói ở trường cũ của thầy có giáo viên chuyên nghiên cứu về cái này, thầy ấy có bán không ạ?”
Đối phương chuyên nghiên cứu về dê sữa nên chắc chắn là một nhà nghiên cứu nông nghiệp!
Tuy nhiên, loại dê dùng để nghiên cứu này chắc hẳn chính là đối tượng nghiên cứu chính của đối phương nhỉ? Liệu thầy ấy có chịu bán không?
“Thầy ấy nghiên cứu ra là để bán mà.”
Giữa mày của Sài Viễn xuất hiện một tia hoài niệm.
“Em mua dê sữa chắc là vì đại đội của mình đúng không?”
Thầy ấy hỏi.
DTV
Trương Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
Sài Viễn lại thở dài.
“Bây giờ thầy không liên lạc được với thầy ấy, cũng không rõ lô dê sữa thầy ấy nghiên cứu ra đã bán hết chưa. Nhưng lúc thầy rời đi, cũng chưa từng nghe nói có người muốn mua, nếu em thật sự muốn mua, có thể đến trường đại học để tìm thầy ấy.”
Thầy ấy đưa cho Trương Thiên một mảnh giấy, trên đó ghĩ rõ tên, địa chỉ của trường và tên của người muốn tìm cũng như địa chỉ của văn phòng.
Có thể nói là rất chi tiết.
Trương Thiên cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay, cô gấp lại và bỏ vào túi, đây chính là mạng sống của cô đó!
“Cảm ơn thầy Sài! Em sẽ nhờ ông nội em sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn cho mọi người!”
Trương Thiên tất nhiên là sẵn lòng có qua có lại, chưa kể sức nặng của món quà này vô cùng lớn, nếu không trả ơn, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất áy náy.