Ngày hôm sau, Trương Thiên vừa từ trại chăn nuôi trở về đã nhận được câu trả lời của ông nội.
“Ông đồng ý.”
Trương Thiên còn chưa kịp vui mừng, lại nghe thấy Trương Đại Ngưu nói thêm một câu:
“Anh họ Ba sẽ đi cùng với cháu.”
Nếu không phải bây giờ quá bận thì ông chắc chắn sẽ đi cùng cháu gái, đâu đến lượt tên nhóc lười biếng Trương Quốc Khánh đi chứ.
Anh họ Ba?
Với Trương Thiên thì sao cũng được, chỉ cần đồng ý cho cô đi là được.
Vừa nghĩ đến việc ông nội đã đồng ý, cô lập tức cảm thấy vui vẻ không thôi.
“Cảm ơn ông nội!”
Trương Thiên ôm cánh tay ông làm nũng.
“Ông nội của cháu lúc nào cũng tuyệt vời nhất, không hổ là đại đội trưởng của đại đội, tầm nhìn vô cùng xa rộng, thật sự không có chỗ nào để chê!”
Trương Đại Ngưu khá mất tự nhiên khi được cháu gái khen như vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ, ông có chút gượng gạo nói:
DTV
“Chỉ biết nịnh nọt thôi, cháu và Quốc Khánh ra ngoài không được chạy lung tung, chuyện gì cũng phải quan sát, suy nghĩ trước sau, có gì không đúng thì phải đi tìm cảnh sát ngay, cháu biết chưa?”
“Cháu biết rồi ạ…”
Trương Thiên kéo dài giọng chậm rãi nói.
Nếu đã quyết định đi thì cô phải nói trước với bên trang trại bò sữa một tiếng - ít nhất một tuần tới cô sẽ không thể đến học tập, đợi khi về rồi tính sau.
Ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm hành trang, bây giờ cũng không phải là thời hiện đại, ra ngoài chỉ cần căn cước công dân và điện thoại là có thể chạy khắp cả thế giới được.
Trương Thiên chuẩn bị hai bộ quần áo để thay, còn những vật dùng cần dùng trên đường đi, ví dụ như kem đánh răng, cốc,…v.v.
Ngoài ra, thư giới thiệu cũng phải giữ cẩn thận, cô sẽ trực tiếp để ở bên trong siêu thị, không ai có thể trộm được, đây là thứ chứng minh thân phận của bản thân, nếu như làm mất thì sẽ bị coi là người vô gia cư, bị cảnh sát nhốt lại.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, thì đột nhiên trước ngày xuất phát một ngày, có một vị khách không mời mà tới.
Trương Thiên nhìn người thanh niên đứng trước mặt, hỏi với vẻ không chắc chắn.
“Đúng vậy.”
Giọng của Triệu Tùng khá trầm, trong đêm tối tĩnh mịch thế nhưng trở nên vô cùng dịu dàng.
Trương Thiên cũng không hỏi rõ mục đích, chỉ trả lời:
“Nếu có thêm một người giúp đỡ thì đương nhiên tôi rất vui, nhưng anh cần phải đến tìm ông nội tôi để nói rõ tình hình, điều này thì tôi lại không giúp anh được.”
Không cần biết mục đích thực sự của đối phương là gì, chỉ cần có thể giúp cô mua dê sữa về là được rồi.
Triệu Tùng gật đầu:
“Hôm nay tôi đến đây chính là muốn tìm đại đội trưởng để nói chuyện này.”
Trương Thiên nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó xoay người dẫn đường.
Hôm nay cô cũng không đạp xe, đang đi bộ từ trại chăn nuôi về nhà, giữa đường lại gặp được Triệu Tùng, đối phương cố ý gọi cô lại, nói về chuyện anh cũng muốn đi cùng lên thành phố.
Cô muốn rời nhà đi lên thành phố, đại đội cũng không có bao nhiêu người biết, đối phương có thể nghe ngóng được chuyện này, hơn phân nửa là do anh họ Ba Trương Quốc Khánh đã ‘lan truyền’ ra ngoài.
Về đến nhà, Trương Thiên rót cho Triệu Tùng một cốc trà giải khát, thứ không thiếu nhất trong nhà lúc này chính là trà.
Vì để khử đi mùi tanh của trà sữa, cô đã lấy từ trong siêu thị ra năm cân trà xanh, rồi nói rằng mua được từ một người bạn làm ở hợp tác xã cung tiêu.
Phần lớn trà xanh được mang đến xưởng gia công, chỗ còn lại thì để ở trong nhà cho mọi người uống.
Cốc trà còn chưa uống xong, ông nội Trương Đại Ngưu và ba Trương Vệ Quốc đã từ ngoài đồng trở về.
Triệu Tùng tự đi bàn bạc với Trương Đại Ngưu, Trương Thiên thì giúp nấu ăn trong phòng bếp.
Đợi đến lúc nấu cơm xong thì Triệu Tùng đã rời đi rồi…
Một đêm không mộng mị.
Tới giờ xuất phát, Trương Thiên đi được một đoạn rồi mới thấy Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng đang đứng đợi ở bên đường chỗ ngã ba.