Trương Quốc Khánh mấy ngụm đã uống xong, lại lấy ấm trà, còn không quên hỏi:
“Chẳng lẽ những con dê này không phải của thầy ạ?”
Chương Văn lắc đầu:
“Là của tôi, nhưng tất cả chúng đều đã có người nhìn trúng rồi.”
“Lúc đầu tôi chỉ định bán mấy con dê để thu hồi vốn. Sau đó trạm sữa tìm đến, nói rằng họ sẽ cung cấp vốn và thức ăn gia súc, gửi dê nuôi ở chỗ tôi. Tôi không chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu, mà tương lai sau này cũng sẽ được đảm bảo.”
“Nên thầy đã đồng ý!”
Trương Thiên quả quyết nói.
DTV
Chương Văn mỉm cười, gật đầu.
“Tôi đã đồng ý với họ, sau đó lại có rất nhiều người đến đây, muốn mua những con dê khác theo cách tương tự. Nhưng bọn họ lại giở trò ở trên hợp đồng, định lấy luôn cả những con dê con được dê mẹ sinh ra.”
“Tôi nhìn ra được, nên đã từ chối bọn họ, nhưng những người đó lại năm lần bảy lượt tới đây để gây rắc rối, cho nên vừa rồi thái độ của tôi mới không tốt như vậy.”
Sau khi thầy ấy giải thích, đám người Trương Thiên lập tức hiểu ra:
“Vậy cũng khó trách.”
Nhưng họ cũng không đến đây để gây sự, vậy thầy ấy có thể bán cho họ vài con dê không?
Trương Thiên bèn hỏi một câu như vậy.
“Không còn dê để bán nữa.”
Chương Văn trả lời, đây chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi thầy ấy lại không đồng ý.
“Những người đó cứ đến gây sự mãi, tôi bèn bán hết số dê còn lại cho trạm sữa bằng phương pháp tương tự, cho nên bây giờ cô muốn mua dê thì cũng không có để mua đâu.”
Dù Trương Thiên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng trong lòng luôn có một tia hi vọng, hiện tại tia hi vọng cuối cùng này cũng đã tan vỡ.
Cô gượng cười, thở dài một hơi:
“Xem ra chúng tôi hơi thiếu may mắn, nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Chẳng nhẽ muốn đại đội phát triển lại là một chuyện khó đến như vậy sao?
Giám đốc trang trại bò sữa muốn mua dê cũng phải dựa vào mối quan hệ, mình là một người dân bình thường, muốn mua được dê sữa quả thật là khó như lên trời.
Bây giờ con đường có khả năng nhất đã không còn, họ cũng chỉ có thể tay trắng trở về đại đội.
Ngay lúc này, cô lại nghe thấy Chương Văn đưa ra một con đường khác.
“Nếu mọi người không để ý, tôi vẫn còn vài con dê sữa chưa ký hợp đồng.”
Chương Văn ngập ngừng nói.
“Thật sao ạ?!”
Mấy người họ đồng thanh nói.
Đúng là trời không tuyệt đường người!
“Các cô cậu trước hết đừng kích động như vậy!”
Chương Văn bất lực nhìn mấy người họ đang vô cùng kích động.
“Tôi còn 20 con dê sữa già, đa số đều đã bảy tuổi, nhiều nhất chỉ đẻ được một lần nữa, sản lượng sữa cũng không nhiều, nên trạm sữa quyết định không mua chúng.”
“Nếu các cô cậu không để ý, có thể mang chúng đi, giá là 20 tệ một con. Tôi chỉ hy vọng sau khi chúng không còn cho sữa nữa, các cô cậu có thể nuôi chúng thêm vài năm, để chúng c.h.ế.t một cách nhân đạo nhất có thể.”
“Không để ý không để ý, sao chúng tôi có thể để ý chứ!”
Trương Thiên cười cực kỳ nhiệt tình, hận không thể bắt tay đối phương cảm ơn một phen.
Đúng là người tốt!
Nghe nói giá dê sữa ở huyện Thuần là 120 tệ một con, nhưng những con này chỉ có giá 20 tệ!
Già rồi cũng không sao, cũng không có nghĩa là không thể sinh nữa, chỉ cần còn có thể sinh ra dê con thì cũng không tính là lỗ!
Dê sữa thường sống được từ mười đến mười hai năm, độ tuổi cho sữa tốt nhất là từ ba đến tám tuổi, cũng có nghĩa là, đàn dê sữa này nhiều nhất chỉ có thể cho sữa thêm một năm nữa.
Thảo nào trạm sữa không mua.
Nhưng Trương Thiên không để ý, không quan tâm nó có thể cho bao nhiêu sữa, miễn là nó vẫn có thể sinh con!
Họ không thiếu thời gian, thời gian là điều họ không quan tâm nhất!
Dù sao thời kỳ trưởng thành và mang thai của dê rất ngắn, chỉ cần có thể sinh ra một đàn dê con, thì mất năm tháng thôi là chúng sẽ trưởng thành.