Chị dâu Hai của cô quá nhiệt tình, trong ly đã bỏ thêm ít nhất là hai muỗng đường, nên nước ngọt cực kỳ!
“Em nghe được tin này ở đâu vậy?”
Mao Bình ngạc nhiên nói:
“Nếu thật sự đúng như vậy thì tốt quá, chị ở nhà không có việc gì làm, cả người bắt đầu trở nên lười biếng rồi.”
Trương Thiên không nhịn được mà bật cười:
“Nhưng việc nhà là do chị làm mà ạ? Chẳng nhẽ cơm không phải do chị nấu, quần áo không phải do chị giặt hay sao ạ? Chị đã làm nhiều việc như vậy, sao lại nói là không làm việc gì được!”
Mao Bình lại lắc đầu:
“Mấy việc này thì có gì đâu chứ, nhoắng cái đã làm xong rồi.”
Trương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra bản vẽ mà mình đã vẽ từ trong túi.
“Đây là thứ mà em đã vắt óc nghĩ ra trong mấy ngày nay, chờ anh Hai tan làm trở về, chị giúp em đưa cho anh ấy nhé ạ. Với lại bản vẽ này còn phải hoàn thiện thêm một chút, cũng mong anh Hai mau chóng làm ra thứ này, qua mấy tháng nữa là có thể dùng tới.”
Khoảng thời gian này đi gặt lúa mì đã khiên Trương Thiên sợ xanh mặt, sắp tới thu hoạch vụ thu, cắt đậu nành cùng với bắp cũng giống như lần này, nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng đáng sợ.
Cho nên cô đã vắt hết óc, điên cuồng vận chuyển trí não, cuối cùng nghĩ tới một loại máy gặt tay có thể ứng dụng với các loại địa hình, vừa có thể thu hoạch lúa mì, vừa có thể thu hoạch đậu nành, bắp,…
Chẳng qua Trương Thiên cũng không phải là người có chuyên môn, chỉ có thể dựa vào ký ức để vẽ ra bản vẽ cơ bản, hy vọng có thể mang tới một chút linh cảm cho anh Hai, giúp những người nông dân có thể giải phóng sức lao động của mình nhanh hơn một chút.
Hy vọng có thể làm ra chiếc máy này trước khi tới vụ thu hoạch lúa mì năm sau.
“Chờ anh Hai em trở về, chị nhất định sẽ đưa cho anh ấy.”
Mao Bình cầm lấy, sau đó lại nói:
“Tối nay em ở lại ăn cơm rồi hẵng về chứ hả?”
Trương Thiên cười lắc đầu, đeo giỏ lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Đông Đông:
“Em chỉ tới để đưa đồ thôi, đưa xong là sẽ về. Bây giờ trời tối nhanh lắm, về nhà sớm một chút vẫn tốt hơn ạ.”
“Nói cũng đúng, vậy em nhớ đạp xe cẩn thận một chút, chị cũng không tiễn em nữa.”
“Dạ.”
Về đến nhà, vừa lúc là giờ ăn cơm, Trương Thiên bèn lấy gà trong siêu thị ra đưa cho mẹ, sau đó lựa chọn đóng hai lỗ tai lại, không cho chúng nó nghe được mấy lời mang tính công kích của Chung Quyên.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến lúc thu hoạch vụ thu.
Tới lúc phát tiền lương rồi!
Nhớ lại một năm qua, thật đúng là đã xảy ra không ít chuyện, không chỉ phát triển ngành sữa, còn thành công mua dê sữa và bò sữa về, đạt được một bước đột phá lớn.
Mà thành quả cũng cũng vô cùng khả quan.
“Trương Cốc Mãn, kéo lương thực của cậu đi, thuận tiện tới chỗ của kế toán Tiền để kết toán tiền lương.”
Trương Đại Ngưu nói rõ điểm công của đối phương trong năm nay, sau đó là ký tên xác nhận.
Trương Cốc Mãn cười đến nỗi đôi mắt híp thành một sợi chỉ, chất 140 cân lương thực trong năm nay của mình lên xe cút kít.
Trên xe chất đầy bao tải lương thực, lúc đẩy đi còn phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cả gia đình bọn họ, năm nay mỗi một sức lao động đều thu hoạch hơn 100 cân lương thực, ngoài ra còn có thêm tiền lương, thu nhập thế nhưng nhiều gấp đôi so với năm trước!
“Nhóc Thiên lại đây nào.”
Trương Đại Ngưu nhìn về phía cháu gái, cười nói.
Khóe miệng của Trương Thiên nhếch lên, nhẹ nhàng đi qua ký tên mình vào sổ.
DTV
“Ông nội ơi, lát nữa cháu sẽ đi lên huyện thành, ông có muốn cháu mang gì về không ạ?”
Cô vừa viết vừa nói.
Trương Đại Ngưu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
“Không cần mang gì về đâu, cháu đưa đồ cho anh Hai cháu xong thì trở về sớm một chút là được.”