Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 204



Trương Thiên hỏi đường một vài người, họ đều vô cùng nhiệt tình chỉ đường cho Trương Thiên.

Có người lo lắng họ không tìm được địa chỉ, còn chủ động đích thân dẫn đường.

Dưới sự hướng dẫn của người dân địa phương, ba người Trương Thiên đã đặt được phòng một cách khá suôn sẻ.

Lần này đi tàu lâu hơn, chân Trương Thiên còn sưng tấy hơn lần trước, để giảm sưng nhanh, cô đã nhờ người phục vụ ở nhà khách lấy cho một chậu nước nóng, dùng khăn ấm chườm lên hơn nửa giờ.

Sau khi cảm giác hai chân đỡ hơn một chút, bấy giờ cô mới đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Ngồi tàu bốn ngày, eo lưng đau nhức, Trương Thiên rất cần một giấc ngủ ngon để giảm bớt sự khó chịu và mệt mỏi ở trên người.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

Trương Thiên tắm rửa qua rồi đi tìm anh họ Ba và Triệu Tùng ở cách vách.

Hai người họ vẫn còn đang ngủ, Trương Thiên gõ cửa hai lần cũng không có phản hồi, đành đi ra tiệm cơm bên ngoài mua bữa sáng.

Đến Ma Đô nhất định phải thử món bánh bao chiên và cơm nắm ở đây.

Vỏ bánh bao mềm mại, phần bên dưới chiên ngập dầu có màu vàng óng quyến rũ, nhân thịt bên trong tươi ngon mọng nước, vừa cắn một ngụm, trong miệng tràn ngập vị thịt, khiến người ta không nhịn được mà muốn ăn thêm miếng nữa.

Còn có cơm nắm, cơm nắm ở Ma Đô cực kỳ nổi tiếng, vừa có loại ngọt vừa có loại mặn, Trương Thiên bèn gọi cơm nắm mặn theo thói quen.

Nắm cơm rất to, gạo nếp được chan thêm nước tương và mỡ lợn vào, chỉ lớp cơm bên ngoài thôi cũng đã rất ngon rồi, bên trong còn cho thêm đậu phộng, dưa muối, quẩy và chà bông.

Trương Thiên ăn hết sạch, thậm chí cô còn hơi hối hận vì vừa rồi mình đã ăn thêm một cái bánh bao chiên.

Trương Thiên trực tiếp ăn tại cửa tiệm, trước khi rời đi đã mua mười cái bánh bao chiên và mười nắm cơm nắm.

Cô ăn hai cái bánh bao chiên và một nắm cơm đã cảm thấy no bụng, nhưng hai người kia ăn nhiều hơn cô gấp ba lần.

Để tránh cho hai người không đủ ăn, Trương Thiên đã cố ý mua nhiều thêm một chút, dù sao có anh họ Ba bụng như cái trống ở đây, chắc chắn sẽ không còn thức ăn thừa.

Khi Trương Thiên trở lại, Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng cũng đã thức dậy đánh răng rửa mặt.

Đây là lần đầu tiên hai người họ ăn mấy món này, cả hai đều nhất trí cho rằng đặc sản ở đây thật sự rất ngon.

Nhân lúc hai người họ ăn sáng, Trương Thiên đi đến quầy lễ tân của nhà khách, mượn điện thoại gọi cho anh Cả.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, người trả lời điện thoại nói với Trương Thiên rằng anh Cả của cô -Trương Hồng Vũ hôm nay cũng đến Ma Đô để mua vật tư, nhưng cô ấy lại không rõ địa điểm cụ thể.

Trương Thiên không còn cách nào khác, chỉ đành để lại số điện thoại của nhà khách, đợi anh Cả gọi lại cho mình.

Dù sao anh Cả Trương Hồng Vũ đã ở đây nhiều năm như vậy, sự hiểu biết về nơi này chắc chắn nhiều hơn Trương Thiên, hỏi anh ấy về xưởng cơ khí Bảo Kê đương nhiên sẽ tốt hơn là để Trương Thiên tự đi hỏi nhiều.

DTV

Chẳng qua cũng không thể ỷ lại toàn bộ vào anh Cả, bên phía Trương Thiên cũng phải tự mình cố gắng, trước hết là tìm người dân địa phương để nghe ngóng, hỏi rõ đường đi, tìm hiểu tình hình rồi sau đó mới xuất phát đi tới xưởng cơ khí.

Suy cho cùng, Ma Đô lớn như vậy, nhỡ đi sai hướng, chỉ tổ lãng phí thời gian và công sức mà thôi.

Lúc gần đến trưa, phía anh Cả gọi điện tới, sau khi hỏi rõ nhà khách nơi Trương Thiên ở, liền bảo Trương Thiên cứ ở đó đợi anh ấy.

“Anh Cả em chút nữa sẽ tới, anh họ Ba, anh thu dọn lại đồ đạc đi, không tí nữa lại bị anh Cả dạy bảo đấy.”

Trương Thiên lên tiếng trêu chọc.

Bản chất Trương Quốc Khánh vốn lười biếng, quần áo cũng không mặc cẩn thận, mà Trương Hồng Vũ vốn là người nghiêm khắc bảo thủ, lại làm quân nhân nhiều năm trong quân đội nên chắc chắn sẽ không thể nhìn được ‘phong thái’ lười biếng của Trương Quốc Khánh.