Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 206



Khuôn mặt của Trương Thiên bỗng chốc xám xịt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cô toàn là bóng tối.

Trương Hồng Vũ gật đầu, có chút buồn cười nói:

“Chắc do em đã đi tàu mất mấy ngày, nên đầu óc cũng trở nên ngây ngốc luôn rồi.”

“Em đúng là ngốc quá, ha ha.”

Trương Thiên nở một nụ cười cứng ngắc, không biết nên nói gì, có chút tức giận, có chút hỗn loạn, tâm tình rất phức tạp.

Cô lơ đễnh nhìn từng hạt gạo ở trong bát.

Trương Quốc Khánh bên cạnh mắt điếc tai ngơ, cố gắng ăn cơm.

Triệu Tùng thì sắc mặt tối sầm, đôi mắt sâu như mực, có chút lạnh lùng.

Mọi người đều có tâm sự riêng, ngoại trừ Trương Hồng Vũ và Trương Quốc Khánh.

Ăn mà không biết mùi vị gì ăn xong một bữa cơm, Trương Thiên nhân lúc vị đồng chí Lương Bình kia đi thanh toán, đã kéo anh trai mình sang một bên.

DTV

Trương Hồng Vũ không rõ nguyên do, bèn hỏi:

“Sao vậy?”

Trương Thiên nhìn Lương Bình, nói nhỏ:

“Em nói thật với anh, chuyện này em không hề hay biết gì, cho dù là nhờ anh tìm đối tượng xem mắt hay gặp mặt trực tiếp, đều là mẹ giấu em làm đấy!”

Bây giờ cô mới coi như hiểu được cảm giác của vị đồng nghiệp lúc trước bị ba mẹ ép đi xem mắt.

Ban đầu Trương Thiên còn cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ chuyện này xảy ra ở trên người mình, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trương Hồng Vũ nghe Trương Thiên nói xong, anh ấy lập tức cau chặt mày:

“Mẹ làm như vậy là sai rồi, nhưng dù sao em cũng đã đến Ma Đô, hay là thử xem mắt một chút, đồng chí Lương Bình rất tốt, em cứ thử tìm hiểu xem sao?”

Trương Thiên ôm trán, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

“Em nói thật nhé, bây giờ em vẫn chưa muốn kết hôn, đối với em lúc này là quá sớm, vài năm nữa bàn lại cũng chưa muộn.”

“Hơn nữa khi nhìn thấy đồng chí Lương Bình, em lại nghĩ đến chuyện mẹ đã lừa em, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.”

“Cho nên đồng chí Lương Bình không thích hợp với em.”

Trương Hồng Vũ lại không tán thành với suy nghĩ này.

“Em còn chưa tìm hiểu, làm sao biết là không thích hợp?”

Người đồng đội này của anh ấy thật sự rất tốt, được rất nhiều cô gái trong đoàn văn công để ý.

Nếu như không phải anh ấy đưa cho Lương Bình xem ảnh của em gái, thì chắc lúc này đối phương đã có bạn gái luôn rồi.

Lúc này Trương Thiên thực sự rất muốn xuyên về tìm người đồng nghiệp kia, hỏi cô ấy đã từ chối đối tượng xem mắt bằng cách nào.

Ở thời đại này, nam nữ kết hôn sớm là chuyện rất bình thường, mà cô mới mười chín tuổi, người nhà tính theo tuổi mụ là hai mươi, nhưng cô thực sự cảm thấy lúc này kết hôn hẵng còn quá sớm!!

Hơn nữa, kết hôn rồi, phần lớn thời gian và sức lực đều sẽ dành cho gia đình, điều này không phù hợp với kế hoạch phát triển trong tương lai của cô.

“Bây giờ em thực sự không muốn kết hôn, anh Cả à, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng chuyện này chúng ta đừng bàn tới nữa được không ạ.”

Thấy anh Cả muốn tiếp tục khuyên nhủ, Trương Thiên quyết đoán thay đổi chủ đề.

“Em muốn tìm xưởng cơ khí Bảo Kê để mua một chiếc máy đóng nút chai hút chân không bán tự động. Anh Cả ơi, anh có biết xưởng cơ khí này ở đâu và có cách nào để liên hệ với bên đó không ạ?”

Trương Hồng Vũ sao có thể không nhìn ra được chút thủ đoạn nhỏ của em gái, anh ấy bèn thở dài nói:

“Xưởng cơ khí đó cách nơi này hơi xa, buổi chiều anh sẽ mượn một chiếc xe để đưa em đến đó.”

Vậy thì càng tốt, Trương Thiên lập tức đồng ý.

Ăn cơm xong, chống lại ánh mắt nóng rực của Lương Bình, Trương Thiên nhanh chóng lẻn đi, giao anh ấy lại cho anh Cả giải quyết.

Ở phía bên kia, Trương Hồng Vũ đã khéo léo truyền đạt suy nghĩ của em gái mình cho Lương Bình, hai người xem mặt lần này không có kết quả.

“Đồng chí Trương Thiên băn khoăn ở đâu sao? Tôi có thể cố gắng khắc phục giải quyết!”

Lương Bình nói với vẻ không cam lòng.
— QUẢNG CÁO —