Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 231



Nếu bây giờ trong nhà cũng mua một chiếc, vậy cậu cũng sẽ được bạn học vậy quanh…

Cuối cùng Trương Đại Ngưu quyết định.

“Mua một chiếc đi, dùng quỹ của nhà, nhóc Thiên muốn xem tivi thì xem, đến lúc đó chỉ cần nộp tiền điện là được.”

Trương Thiên đương nhiên là đồng ý.

Tiền điện có là gì chứ, thứ cô không thiếu nhất chính là tiền!

DTV

Mua tivi càng phải thận trọng hơn mua xe đạp, ngoài việc so sánh giá cả ra, còn phải hỏi thăm ý kiến từ các bên.

Sau nhiều lần so sánh, Trương Vệ Quốc cuối cùng cũng mua một chiếc tivi mang về nhà.

Trùng hợp là, hôm đó vừa hay đến lượt nhà Trương Thiên kéo dây điện.

Đối với các đội viên trong đại đội mà nói, dây điện giống như thế hệ sau trông thấy những thứ mới lạ, đi coi hết nhà này đến nhà khác, tới lượt nhà nào kéo dây điện thì đến nhà đó hóng chuyện.

Vì vậy, khi Trương Vệ Quốc mang chiếc tivi quý giá về, hầu như toàn bộ đại đội ngay lập tức biết chuyện.

Một thím dùng sức dụi dụi mắt mình, con ngươi trợn lên tròn xoe, ánh mắt chậm rãi di chuyển dọc theo chiếc tivi trong tay Trương Vệ Quốc, miệng hơi mở to.

“Đó là tivi phải không?”

Bà ấy đẩy người hàng xóm bên cạnh.

“Hình như tôi cũng nhìn thấy Trương Vệ Quốc mang một chiếc tivi vào nhà.”

“Cả hai chúng ta đều hoa mắt à?”

Hai người nhìn nhau rồi nhìn các đội viên cũng đang hóng chuyện xung quanh, mọi người ai cũng để lộ ánh mắt ngạc nhiên.

“Tivi! Đó chính là tivi đấy!”

“Nhà đại đội trưởng mua tivi rồi!”

“Chúng ta có tivi để xem rồi!”

Giây tiếp theo, mọi người giống như báo săn truy đuổi hươu, lao vào phòng khách như một cơn bão.

Trương Thiên đã dọn dẹp căn phòng từ lâu.

Chiếc bàn vốn chất đầy sách và các thứ linh tinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc tivi mà Trương Vệ Quốc mang về sẽ đặt ở trên đó.

Trương Vệ Quốc vừa đặt tivi xuống, một đám người đã chạy tới phía sau, mọi người nhìn chằm chằm vào tivi bằng ánh mắt sáng quắc, giống như người đã đói bụng mấy ngày, bỗng nhìn thấy một con gà nướng thơm nức ngon miệng vậy.

“Nhà anh thế nhưng lại không hề tiếc tiền mua chiếc tivi quý giá này về! Nhưng thứ đó chẳng có lợi ích gì cả, không thể ăn cũng không thể uống được.”

Có một thím trong mắt lóe lên một tia hâm mộ, nhưng giọng điệu lại chứa đầy sự ghen tị.

Trương Vệ Quốc thật thà cười, cầm chiếc khăn tay lên lau lớp bụi vô hình trên tivi, sau đó mới lên tiếng giải thích.

“Là do ba tôi muốn cập nhật những tin tức và chính sách do lãnh đạo bên trên đưa ra một cách sớm nhất, từ đó có thể lên kế hoạch cho sự phát triển trong tương lai của đại đội. Bởi vậy cho dù tivi rất đắt, ba tôi cũng đành phải nghiến răng nghiến lợi tiêu phần lớn số tiền trong nhà để mua chiếc tivi này về.”

Nghe ông ấy nói như vậy, các đôi viên lập tức cảm động không thôi.

“Đại đội trưởng thật tốt, một lòng nghĩ đến đại đội, người như vậy mới xứng đáng là đại đội trưởng!”

“Tôi cũng phải noi gương đại đội trưởng!”

“Đến lúc đó chúng ta có thể xem cùng nhau không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức im lặng.

Người nhà cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đều là người cùng đại đội, chỉ cần có một nhà có thứ gì đó mới lạ thì mọi người đều muốn thử.

“Đương nhiên là được, mọi người có thể cùng nhau học tập!”

Trương Vệ Quốc cười, nói:

“Chỉ là chiếc tivi này rất tốn điện, không thể bật mãi, nó cũng giống như con người không thể làm việc liên tục, nếu không sẽ khiến các linh kiện bên trong bị hư hỏng. Chúng ta chỉ được xem một lúc, sau đó phải tắt đi luôn.”

“Cho dù chỉ được xem một chút thôi, tôi cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi!”

“Chúng tôi đều là người biết chừng mực, anh yên tâm đi!”

“…”

Trương Thiên nhân lúc mọi người đang chen lên đằng trước nhiệt tình sờ vào tivi, cô bèn vội vàng lẻn ra ngoài.

Người càng lúc càng nhiều, không khí trong phòng bị nén lại cực độ, Trương Thiên ở bên trong muốn hít thở cũng khó khăn, vẫn là bên ngoài thoải mái.