Trương Thiên dứt khoát dùng giấy nhám mài dấu vết bên ngoài lon sữa bột trong siêu thu, còn phun thêm một lớp sơn ở bên ngoài, giả vờ là lấy từ chỗ của bạn học, lúc này mới đựng hết được 5 cân sữa bột.
Tổng cộng có tám lon sắt, để đạt được hiệu quả bịt kín, Trương Thiên đã đặc biệt đặt mua vài tấm bìa dày, dùng máy đóng nút chai của xưởng sữa đóng kín lại, sau đó còn dùng nắp cũ đậy lên.
Cùng lúc đó, bà nội Vương Nhã Tĩnh đã tìm được rất nhiều vỏ ngô, dùng để làm nệm tránh va đập cho mấy lon sữa bột này.
Khi đến bưu điện gửi đồ, nhân viên cau mày đặt túi đồ xuống gầm bàn, lẩm bẩm một mình, lại không phải đồ tốt gì, có cần phải gói kín đến như vậy không?
Sau khi gửi sữa bột, Trương Thiên thuận thế đạp xe đến huyện thành thăm anh Hai và chị dâu Hai.
Tình cờ hôm nay là thứ bảy được nghỉ, anh Hai cũng đang ở nhà.
Anh ấy vừa thấy em gái tới tìm, lập tức kéo cô lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Em thành thật khai báo đi, lần trước em lên thành phố có phải đã gặp chuyện gì rồi đúng không?”
Trương Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, chỉ có thể nói cho anh ấy biết chuyện gì đã trải qua.
“Cái đám khốn nạn này, đáng nhẽ phải cho bọn chúng ăn đạn mới đúng!”
Trương Hồng Văn oán hận nói.
Trương Thiên có chút tò mò hỏi:
DTV
“Sao anh lại biết vậy?”
Trương Hồng Văn trợn mắt nhìn em gái, tức giận nói:
“Em quên à? Sau khi anh giới thiệu vụ buôn bán dùi cui điện với xưởng cơ khí, đồn cảnh sát thành phố khi đến lấy hàng đã kể với anh chuyện này.”
Anh ấy quay người, lấy ra một tờ báo đưa cho Trương Thiên,
“Vì chuyện này còn lên cả báo đây này, gần đây khắp nơi cũng đang nghiêm khắc chấn chỉnh các loại hành vi tương tự, em đi ra ngoài anh cũng yên tâm hơn chút.”
“Còn nữa, đồng chí cảnh sát còn kể cho anh nghe về giám đốc xưởng sữa, việc đầu tiên ông ấy làm khi nhậm chức là sa thải chủ nhiệm phân xưởng, nghe nói ông ta đã tham ô tài sản của tập thể, tổng cộng hơn 5.000 tệ!”
Trương Hồng Văn không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên.
5.000 tệ! Anh ấy không ăn không uống làm tận 10 năm mới tiết kiệm được nhiều tiền như vậy!
Cả tờ báo cũng không xuất hiện tên tuổi của cô, chỉ nói rằng Chu Thắng có hành vi quấy rối, ý định giở trò lưu manh, bị tuyên án 30 năm.
Đợi anh ta ra tù thì đã năm mươi mấy tuổi rồi.
Đúng là quá hả lòng hả dạ!
Trương Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành.
…
“Thanh niên trí thức đến nông thôn, vận dụng kiến thức của mình để giúp cho giai cấp bần nông và trung nông có đời sống tốt hơn, điều này thật sự rất cần thiết.”
“Trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ!”
“Giân dàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh.”
Biểu ngữ màu đỏ được dán ở hai bên tường trên đường phố, những chàng trai, cô gái đi ngang qua đều tràn đầy nghị lực và tinh thần cao độ, bọn họ muốn hưởng ứng lời kêu gọi, đi tới các vùng nông thôn để phát huy thế mạnh của bản thân.
Trương Thiên đạp xe xuyên qua những người này, cảm thấy tư tưởng của mỗi người đúng là rất khác nhau.
Những chàng trai cô gái này không hề biết bản thân đi một chuyến xuống nông thôn, ít nhất phải mất mười năm mới có thể trở về nhà.
Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người đều ở lại nơi đó.
Thật ra Trương Thiên cũng có chút may mắn vì bản thân đã là dân quê, không cần phải xuống nông thôn làm gì.
Những nếu đã đến thời điểm này, ắt hẳn không bao lâu nữa nữ chính của cuốn sách sẽ ngàn dặm tìm chồng đuổi tới đây.
Đến lúc đó đại đội sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, cô đã đi đến trước cửa hợp tác xã cung tiêu.
Quầy hàng quen thuộc, nhưng người thì lại vô cùng xa lạ.
Trương Thiên ngây ra một lúc, cô bước lên phía trước, hỏi người bán hàng với vẻ khó hiểu.