“Con còn đang thắc mắc sao năm nay mẹ lại hào phóng thế, cách mấy ngày lại nấu món thịt một lần, thì ra là do Tiểu Tuyết mang về!”
DTV
Cô còn tưởng rằng là trong nhà có tiền, mẹ Chung cuối cùng cũng hào phóng hơn chút.
Chung Quyên bưng bát cơm đã xới đặt lên trên bàn:
“Đừng ngồi ở đó sờ chó nữa, con mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi!”
Người đã lớn như vậy rồi mà còn ngồi chơi với chó.
Ăn cơm xong, Trương Thiên ngủ trưa chừng một tiếng đồng hồ.
Sau khi rời giường, cô tiếp tục đi ra ngoài đồng để gõ đất.
Lúc này bên ngoài đồng đã có vô số người, Trương Thiên đi hai bước là phải chào hỏi các cô dì chú bác một lần.
Bởi vì thu nhập của xưởng sữa không tệ, mỗi năm mọi người cũng được chia nhiều tiền hơn, cuộc sống ngày càng dư dả, tâm trạng của họ cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cho nên thái độ đối với ‘người dẫn đầu’ là Trương Thiên cũng trở nên nhiệt tình hơn, dẫn tới việc hiện tại cô đi đến đâu cũng có người vui vẻ chào đón.
Cũng may khi làm việc, tâm tư của mọi người đều dồn ở công việc trong tay, cô mới có thể nhẹ nhàng hơn chút.
Mãi cho đến lúc bốn giờ chiều, tới thời gian cho gia súc ăn và vắt sữa, Trương Thiên bèn nói một tiếng với nhân viên ghi điểm, sau đó khiêng cái cuốc đi đến xưởng sữa.
Đàn dê sữa đang mang thai kia chuẩn bị sinh con, đến lúc đó sản lượng sữa tăng lên, trước mắt số lượng chai thủy tinh ở xưởng sữa sẽ không đủ, chờ công việc ở ngoài đồng đỡ bận rộn hơn, Trương Thiên định sẽ tới xưởng thủy tinh mua thêm một lô mới mang về.
Ngoài ra còn có vấn đề về việc chăm sóc đàn dê sữa đang mang thai này.
Lúc cho chúng ăn phải đặc biệt chú ý, cũng may trong những quyển sổ ghi chép mà Trương Thiên mang về lúc trước có một vài thông tin về cách chăm sóc, nuôi nấng gia súc đang mang thai, cô chỉ cần ôn tập lại vài lần trước khi đàn dê sinh con là được.
Trong lúc Trương Thiên còn đang mải mê suy nghĩ, phía trước mặt đã là xưởng sữa.
Vừa định đi vào, cô chợt nghe thấy bên cạnh khu sinh hoạt vang lên một tiếng trầm đục.
Mới vừa vào sân, chỉ nghe thấy trong phòng của hai nữ thanh niên trí thức vang lên tiếng cãi nhau.
“Cô rõ ràng là cố ý!”
“Tôi đã nói là tôi không cố ý, cô có thể nào đừng gây rối vô cớ như vậy không?”
Trương Thiên nhìn qua, hai người trong phòng đang khắc khẩu.
Mà ở giữa hai người là phích nước nóng đã bị vỡ, thân ấm còn có nước đang liên tục thấm ra ngoài.
Rất rõ ràng, phích nước nóng của Bạch Thiển Thiển đã hỏng, không còn sử dụng được nữa.
“Tôi gây rối vô cớ ấy hả?”
Bạch Thiển Thiển cảm thấy rất tức cười:
“Cô cho rằng tôi bị mù hay sao? Rõ ràng tôi thấy cô cố tình ném xuống, nếu không thì tại sao vị trí của phích nước nóng lại chỉ cách cô hơn một mét?”
Đáy mắt Trịnh Nguyên Anh lóe lên một tia sáng lạnh, cô ta ngước cằm nói:
“Tôi bị vướng chân, thế nên mới không cẩn thận làm vỡ phích nước nóng của cô. Nhưng cô cũng hẹp hòi quá đấy, cũng chỉ là một chiếc phích cũ mà thôi, có cần phải đến mức không?!”
Bạch Thiển Thiển nhìn về phía phích nước nóng ở trên đất, trong mắt lộ rõ sự đau lòng.
“Đây chính là phích nước nóng tôi mới mua đấy!”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cầm phích nước nóng lên nhìn về phía Trịnh Nguyên Anh, lạnh lùng nói:
“Nếu cô đã nói phích nước nóng của tôi chỉ là một chiếc phích cũ, còn nói tôi là người có lòng dạ hẹp hòi, vậy sau này cô đừng đụng vào đồ của tôi nữa, cô tự mua mà dùng đi!”
Sau đó Bạch Thiển Thiển đi ra ngoài cửa, trong miệng nói thầm.
“Tôi sẽ đi tìm anh Yến, bảo anh ấy mua cho tôi một cái mới.”
Mặt của Trịnh Nguyên Anh đột nhiên trầm xuống, trong chớp mắt biểu tình trở nên vặn vẹo.
Sau đó cô ta bỗng nhiên bước tới nắm lấy b.í.m tóc của Bạch Thiển Thiển kéo ra đằng sau