Trương Thiên đổ sữa vào trong chai, dùng rơm rạ mềm mại lót ở dưới đáy thùng, sau đó xếp từng chai vào trong thùng rồi chở đến hợp tác xã cung tiêu.
Giao sữa xong, Trương Thiên cũng nhân lúc này đi tới xưởng thủy tinh, tìm Bao Tu để đặt thêm hàng, lần này cô trực tiếp đặt 2.000 chai thủy tinh.
Nhưng xưởng thủy tinh không có nhiều hàng tồn kho đến thế, Trương Thiên bèn định ra thời gian lấy hàng là sau vụ cày bừa mùa xuân.
Bóng đêm lạnh như nước.
Buổi tối xưởng sữa không còn sự ồn ào giống như ban ngày, trái lại vô cùng yên tĩnh.
Một bóng người mảnh khảnh lén lút đi tới xưởng sữa, cô ta đi thẳng một mạch đến phân xưởng sản xuất, đẩy cửa, không nhúc nhích, bèn đổi hưởng đi đến một cánh cửa khác.
Trương Thiên lo lắng mấy đứa nhóc trong đại đội sẽ chạy tới phân xưởng sản xuất để đùa nghịch, không cẩn thận làm hỏng công cụ dụng cụ gì đó, cho nên đã khóa chặt cửa toàn bộ những căn phòng để đồ.
Bóng người thấy mấy cánh cửa đều không mở được, tức đến hộc máu, không nhịn được mà đạp mạnh vào cửa.
Tiếng động này vô cùng rõ ràng dưới màn đêm, đã thu hút một vị khách không mời mà đến cách đó không xa.
“A!!!!!”
Tiếng kêu rên thê lương đột nhiên vang lên, khiến cho vô số người dân sống ở gần đó bừng tỉnh.
“Phanh ——”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao tôi còn nghe thấy có cả tiếng súng?”
DTV
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Dã thú ở trên núi mò vào đại đội của chúng ta à?”
“Mau rời giường đi kiểm tra một chút đi!”
Chỉ chốc lát, bên ngoài xưởng sữa đã có vô số người chạy tới.
Lúc mọi người lại gần bèn thấy một người phụ nữ nằm ở trong sân, trên người m.á.u chảy đầm đìa, bả vai và hai tay cánh tay đều bị thứ gì đó cắn bị thương, mơ hồ có thể thấy được xương trắng ở bên trong.
“Thanh niên trí thức Trịnh?”
Có người nhận ra người phụ nữ, lập tức nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
Muộn thế này rồi mà cô gái này lại lẻ loi một mình ở xưởng sữa, những người vừa chạy tới không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Đại Ngưu khoác áo khoác vội vàng đi tới, phía sau còn có Trương Thiên và một vài người khác.
Lúc này người ngồi xổm ở bên cạnh Trịnh Nguyên Anh đột nhiên vui mừng nói:
“Cô ấy vẫn còn thở!”
Trương Đại Ngưu nói ngay:
“Vậy mau đưa cô ấy tới bệnh viện ở trên huyện thành đi!”
Mọi người vội vàng đi tìm một tấm ván gỗ, cẩn thận đặt Trịnh Nguyên Anh lên đó, sau đó nâng cô ta đi về phía máy kéo.
Trương Thiên mở đèn pin lên, kiểm tra nơi mà Trịnh Nguyên Anh vừa gặp nạn.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ.
“Ông nội ơi, thanh niên trí thức Trịnh tới đây là để làm chuyện xấu.”
Cô giơ chiếc hộp nhỏ lên cho Trương Đại Ngưu xem.
Ông hơi nhíu mày, cầm lấy chiếc hộp nhỏ lên nhìn:
“Đây là hộp diêm?”
Trương Thiên lại tìm được một que diêm đã châm ở bên cạnh, cô nhặt lên, sau đó đưa cho Trương Đại Ngưu.
Đêm khuya, que diêm, phụ nữ, vật dễ cháy, mấy yếu tố này xuất hiện cùng một lúc, cô chỉ có thể nghĩ tới một nguyên do.
“Có lẽ người này định phóng hỏa.”
Vẻ mặt của Trương Thiên trở nên ngưng trọng, cô không tài nào hiểu nổi:
“Cháu không thể nào hiểu được, vì sao cô ta lại muốn phóng hỏa đốt xưởng sữa chứ? Trong khi chính cô ta đang ở ngay bên cạnh, không sợ ngọn lửa sẽ lan qua khu nhà của cô ta sao?”
Trương Đại Ngưu cũng không tài nào hiểu được, ông thở dài, bỏ hộp diêm vào trong túi:
“Cứ cứu người trước đã, sau đó đại đội chúng ta sẽ điều cô ta về sau.”
Trong đầu đã có suy nghĩ phóng hỏa đốt tài sản chung của đại đội, như vậy thì ai mà dám để cô ta tiếp tục ở lại chứ?
Trương Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn còn một vấn đề cô vô cùng thắc mắc.
“Không biết cô ta bị thứ gì cắn bị thương vậy ạ?”
Ông cụ Dư Nguyên Trung ở bên cạnh lập tức trả lời cho Trương Thiên.