Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 25



Trương Thiên cũng vẫy tay ra hiệu, đợi khi họ đến gần mới nói:

“Thím à, nhà xưởng của mọi người lớn thật đó.”

Cũng không hề nói quá, cô chỉ đếm đại một chút, đã nhìn thấy ít nhất năm toà chung cư, mà một tòa có thể chứa được hơn trăm người.

Ở thời đại này, một nhà xưởng có sức chứa hơn trăm người thì có thể khẳng định là một nhà xưởng rất lớn.

Thím Chu khiêm tốn xua tay:

“Nhà xưởng này cũng không tính là lớn đâu, xưởng máy móc kia mới gọi là lớn kìa, ở đó có hơn một ngàn người làm việc, mỗi ngày đến giờ ăn cơm còn phải chia lượt đi ăn.”

Xưởng máy móc đúng thật là xưởng lớn nhất ở huyện Thuần, nhưng xưởng thủy tinh cũng không hề nhỏ, ít nhất cũng nằm trong top 5 toàn huyện.

Sự chú ý của thím Chu đã sớm bị chiếc giỏ mà Trương Thiên đang cầm thu hút.

Bà ấy kéo Trương Thiên bước nhanh vào trong nhà:

“Cuối cùng cháu cũng đã đến đây rồi, cháu có đổi được sữa bột không?”



Bà ấy cẩn thận nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng hỏi.

“Cháu đổi được rồi ạ. Sữa bột đúng là rất khó tìm, vốn cháu còn tưởng rằng chỉ có thể đổi được chút bột dinh dưỡng cho thím, không nghĩ tới trùng hợp thế nào lại nhìn thấy có người bán sữa bột. Thím đúng là may mắn thật đó, đương lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh.”

Trương Thiên đi theo thím Chu lên lầu.

Cầu thang rất hẹp, chỉ rộng khoảng 1 mét, trong lúc họ đi lên cũng có người đi xuống dưới lầu, đụng mặt thì tất nhiên sẽ hỏi han vài câu.

Chờ đến khi Trương Thiên đứng ở trong nhà thím Chu thì đã là hai ba phút sau.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy hai vợ chồng Bao Tu, Yến Hồng đang ôm con, Trương Thiên có thể cảm nhận được sự yếu ớt của đứa bé ở trong lòng họ, ngay cả tiếng khóc cũng không bằng một nửa cháu trai của cô.

Mọi người trao đổi ở trong căn phòng ngủ cuối cùng, thím Chu thì ngồi ở phòng khách, phòng trường hợp có người đến tìm bọn họ nhưng lại không nhìn thấy ai.

Trương Thiên cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một túi giấy từ trong giỏ, mở ra, ở bên trong là hai túi sữa bột.

Trọng lượng của một túi sữa bột chỉ khoảng nửa cân, cô còn tham khảo hình dáng bình sữa của thời đại này, tìm thêm một chiếc núm vú cao su.

Trong ánh mắt vui mừng của hai vợ chồng, Trương Thiên đưa sữa bột cho họ:



“Trong này là một cân sữa bột, đủ để em bé uống trong vòng một tháng. Nếu sức ăn của em bé lớn hơn thì cũng có thể sẽ uống hết sớm hơn. Ngoài ra thì đây là núm vú cao su dùng để uống sữa, nhà của anh chị là xưởng thủy tinh, muốn tìm một bình thủy tinh có kích cỡ tương đương ắt hẳn cũng không phải là chuyện gì khó.”

Là người của xưởng thủy tinh mà ngay cả một bình thủy tinh cũng không tìm được thì họ nên nghỉ hưu sớm đi, hơn nữa ba của đứa bé còn là chủ nhiệm xưởng, nói không chừng còn có thể dựa vào kích cỡ của núm vú cao su rồi tự làm ra một cái ấy chứ.

“Vô cùng cảm ơn em!”

Mắt Yến Hồng ửng đỏ, sau khi nghẹn ngào nói xong, cô ấy lập tức gấp không chờ nổi cầm lấy sữa bột đi pha.

Con của cô ấy cuối cùng cũng có sữa để uống rồi!

Trương Thiên đứng ở bên cạnh Yến Hồng giải thích những điều cần chú ý.

Để cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất cho người mua, cô đã học thuộc lòng quá trình thao tác và những điều cần chú ý, cô chỉ sợ pha sữa bột không đúng cách sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu cho đứa bé.

Là chủ nhiệm của xưởng thủy tinh, năng lực của Bao Tu tất nhiên không có chỗ nào để chê.

Không đến mười phút anh ấy đã tìm được bình thủy tinh có kích cỡ tương đương, đứa bé cũng thuận lý thành chương được uống sữa bột của mấy chục năm sau.

Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đứa bé uống sữa xong rất nhanh đã thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ, không hề giống như lúc trước, khi ngủ còn thường nhăn mặt rầm rì.