“Hôm nay việc này thật không thể trách cháu, giám đốc Hứa Cường đơn phương xé bỏ hợp đồng cỏ khô, cháu cũng nhịn, nhưng anh ta không nên nói cỏ khô của đại đội chúng cháu có vấn đề!”
“Đại đội của chúng cháu ngoại trừ vụ làm ăn cỏ khô với trang trại bò sữa thì là kinh doanh sữa tươi, một khi có người nói cỏ khô của chúng cháu có vấn đề, vậy có phải cho dê bò ăn cỏ khô cũng có vấn đề hay không?”
Hạ Kiến Thành im lặng.
Làm xưởng phó trưởng của trang trại bò sữa, đặc biệt là lúc trước sữa tươi của trang trại bò sữa còn xảy ra chuyện, chú ấy hiểu rõ vấn đề trong đó nhất.
Trương Thiên thấy Hạ Kiến Thành không nói chuyện, tiếp tục nói:
“Chú cũng biết đó nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì sẽ có ảnh hưởng lớn biết bao nhiêu với đại đội của chúng cháu?”
“Trước tiên không nói tới cỏ khô, chỉ lấy sữa tươi mà nói, nếu có người cho rằng chúng cháu sử dụng cỏ hư thối đút cho dê bò ăn, liệu sữa do dê bò sản xuất còn có người dám mua không?”
“Đại đội của chúng cháu chăm sóc những cây rụng tiền này như tổ tông, ngũ cốc tinh chế mà mình cũng không thể ăn phải đút cho dê bò ăn trước, chỉ vì có thể sản xuất sữa bán đề làm các đội viên trong đại đội sống tốt hơn.”
“Một câu cỏ nát của giám đốc Hứa Cường có thể phá hủy toàn bộ tâm huyết mà đại đội chúng cháu duy trì mấy năm nay trong nháy mắt, khiến cho sữa của chúng cháu không bán được chỉ có thể trở lại cuộc sống dựa vào đất đai mà ăn cơm mấy năm trước.”
“Không phải chúng cháu gây chuyện mà là Hứa Cường gây chuyện trước!”
Trương Thiên leng keng liền mạch lưu loát nói rõ toàn bộ sự nghiêm trọng của chuyện này và hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra.
Lợi ích của đại đội chính là lợi ích của cô.
Cô không ngại suy đoán người khác bằng suy nghĩ hiểm ác nhất.
DTV
Hạ Kiến Thành không nói nên lời.
Trương Thiên bảo người phía sau tiếp tục hô, chỉ cần Hứa Cường không ra ngoài thì bọn họ sẽ vẫn tiếp tục hô!
“Chờ một chút!”
Trương Thiên nhìn qua, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Trương Thiên mỉm cười nhìn Hứa Cường đi ra từ chỗ tối, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng phẫn nộ trước đó.
Trương Thiên mới vừa tìm tới cửa thì Hứa Cường đã biết.
Nhưng con người anh ta thích để mọi việc cho người khác xung phong, còn mình trốn ở phía sau nhặt công lao, thường làm bộ như không nghe thấy để Hạ Kiến Thành đi giải quyết.
Nghe nói trước kia Trương Thiên từng làm việc ở trang trại bò sữa, quan hệ giữa Hạ Kiến Thành và cô không tệ, là trưởng bối của cô.
Trưởng bối đi khuyên cô thì dù thế nào cũng phải một chút mặt mũi chứ?
Đáng tiếc, Trương Thiên cũng không có làm theo theo dự đoán của anh ta, mà là tiếp tục buộc anh ta ra mặt.
Hiện tại tiếng động đã khiến cho cư dân xung quanh tụ tập lại đây, nếu lại tiếp tục ồn ào thì mọi chuyện sẽ lớn hơn, lãnh đạo cấp trên trách tội xuống, anh ta không giống như Trương Thiên, sau lưng có bí thư chống lưng.
Hứa Cường miễn cưỡng nở một nụ cười, trong ánh mắt nhìn Trương Thiên chứa một chút tức giận.
“Đồng chí Trương Thiên, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy, cô có cần thiết ồn ào, làm một chuyện nhỏ như hạt mè ồn ào lớn như vậy không?”
Trương Thiên cười như không cười, lời nói thấm thía:
“Đồng chí Hứa Cường, lời nói cũng không thể nói như thế, cái gọi là thuận miệng của anh có thể hại thảm sữa tươi Hồng Quang của chúng tôi.”
Cái gì mà thuận miệng nói, cô cũng không tin.
Hứa Cường cứng đờ nói:
“Cô thật là suy nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn giản nói một câu cỏ không tốt, làm sao có thể liên quan tới xưởng sữa tươi của các cô chứ?”
Ngoài miệng anh ta nói như thế, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự hoảng loạn.
Chẳng lẽ, cô thật sự phát hiện tính toán của mình?
Trương Thiên lười vòng vo với anh ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.