Trương Thiên lấy qua rồi bỏ những nguyên liệu khác vào.
Đợi bánh bông lan nướng xong là có thể làm bánh kem rồi.
Triệu Khoang và những bạn học trong huyện chơi cả một ngày trời, những người khác thì chơi rất vui, riêng cậu bé trong lòng cứ có chút khó chịu.
Hôm nay là sinh nhật của cậu bé, những năm trước mỗi lần đến sinh nhật, trong nhà sẽ nấu cho cậu một bát bánh chẻo hoặc là hấp bánh bao.
Cậu thích đón sinh nhật, cảm giác bản thân được tất cả mọi người trong gia đình quan tâm và yêu thương.
Nhưng năm nay lại khác, cậu tròn mười tám tuổi, sắp trở thành một người trưởng thành, vậy bản thân vẫn có thể tiếp tục ở nhà họ Trương sao?
Cậu nhớ rất rõ mình vốn không phải là con cháu nhà họ Trương, mình chỉ là sống nhờ ở nhà họ, đợi đến khi bản thân đã thành niên, có thể độc lập rồi thì không phải là phải chuyển ra ngoài sao?
Nhưng cậu không muốn chuyển ra khỏi nhà họ Trương.
DTV
Vì vậy, sáng sớm hôm nay cậu đã ra khỏi nhà, chỉ lo lắng người trong nhà sẽ nhắc đến việc cậu phải chuyển đi.
Sau đó, cho dù cậu không muốn quay về đến mức nào thì đến buổi tối, mọi người đều chơi mệt rồi, sẽ ai về nhà nấy, cậu cũng chỉ có thể chậm rì rì mà quay về nhà.
Từ lúc trong thôn có điện, việc mọi người thích nhất là chờ trời tối bật đèn lên, xem nhà ai sáng nhất.
Hôm nay lại không như thế.
Triệu Khoan nhìn ngôi nhà lớn tối như mực của nhà họ Trương, đáy mắt thoáng qua sự nghi ngờ.
Cậu đi về phía trước, đẩy cửa ra, vươn tay sờ sợi dây đèn bên khóa cửa.
“Xoạch –”
Trong phòng vang lên một tiếng giòn tan, trong lòng Triệu Khoan nhất thời căng thẳng, lõ nào lại có trộm trèo vào nhà?
Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng trở lại, trong phòng sáng lên ánh đèn ấm áp.
Cậu không khỏi nheo mắt lại, giây tiếp theo, trái tim điên cuồng đập loạn xạ, nước mắt nóng hổi ngập tràn trong mắt.
“Chúc Triệu Khoan sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!”
Trương Thiên và Trương Hồng Binh bưng bánh kem lớn cao mười hai thước, phía trên cắm ba cây nến nhỏ, trên bánh kem nền trắng viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” thật to bằng đường màu đỏ.