Khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ, hết sức bình tĩnh hỏi.
Trương Thiên đã xử lý giày xong, đổi sang một đôi dép lê sạch, đặt đôi giày bẩn ở chân cột, thuận tay nhận lấy ba lô.
“Em đi cất, anh tiếp tục xử lý giày của anh đi.”
Cô quay lại nhìn mẹ.
“Mẹ, ba chắc có nhiều dép lê phải không? Lấy một đôi qua cho Triệu Tùng, chút nữa cơm tối mẹ làm thêm phần của một người nhé.”
Đôi mắt hạnh của mẹ Chung mở to, bà ấy nhìn con gái, lại nhìn Triệu Tùng, nhìn con gái, lại nhìn Triệu Tùng.
Đôi môi bà ấy khẽ run lên, giữa lông mày hiện lên một cảm giác khó tin.
Trương Thiên không đợi bà ấy hỏi, chỉ vào Triệu Tùng đang cứng ngắc, bình tĩnh nói:
“Con giới thiệu một chút, đối tượng mới ra lò của con, mọi người đều rất quen thuộc nên con sẽ không giới thiệu kỹ nữa.”
Nói xong, bỏ lại mẹ ngổn ngang trong gió và Triệu Tùng đang căng thẳng, trở về phòng mình thay quần áo.
Mẹ Chung cổ họng hơi lăn, nuốt nước miếng.
“À thì, bác định đi nấu bữa tối, cháu giúp bác nhóm lửa nhé?”
Triệu Tùng lập tức đồng ý:
“Được ạ!”
Trương Thiên thay quần áo, trực tiếp đến phòng khách ngồi trên giường lò xem TV, thuận tiện kể cho ông nội những gì trải qua khi đến huyện Nhiêu lần này.
Đợi đến giờ ăn, dưới sự giới thiệu của mẹ Chung cả nhà mới biết cô gái duy nhất trong nhà lại đang yêu đương!
Trương Vệ Quốc vốn có thái độ rất tốt lập tức sầm mặt xuống, nhìn Triệu Tùng lộ ra không có ý tốt, cho dù bị vợ dùng sức véo eo cũng không thôi.
Trương Đại Ngưu thăm dò bằng ngôn ngữ, Trương Vệ Quốc không ngừng bắt bẻ, Trương Hồng Binh và Triệu Khoan lẩm bẩm, Chung Quyên đang hòa giải, bà nội Vương Nhã Tĩnh lại mỉm cười nhẹ nhàng không nói nhìn gia đình làm khó dễ cháu rể tương lai.
Trên bàn ăn, chỉ có mình Trương Thiên ăn uống vui vẻ, tâm tư những người khác không hoàn toàn đặt vào ăn uống.
Trải qua một vòng thăm dò, ấn tượng của nhà họ Trương đối với Triệu Tùng tốt hơn rất nhiều, ngay cả hai người Trương Vệ Quốc và Trương Hồng Binh cũng mất đi ý đối đầu.
DTV
Triệu Tùng lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, biết rằng mình cũng coi như vượt qua cửa đầu tiên.
Ăn cơm xong, Trương Thiên dẫn Triệu Tùng đến phòng khách, vừa xem TV vừa nói về những thay đổi sắp tới trong kế hoạch sản xuất của xưởng.
Không chỉ cần bỏ ra một phần sữa tươi để làm sữa bột mà còn cần xem xét đến các vấn đề như sản xuất, đóng gói sữa bột.
Trương Thiên định ngày mai sẽ vào thành phố, bàn bạc việc mượn máy sấy trục lăn từ xưởng sản xuất sản phẩm từ sữa, trong khi Triệu Tùng cần mở họp, thảo luận vấn đề đóng gói sữa bột với mọi người.
Hai người nghiêm túc nói chuyện công việc, không hề có cảm giác yêu đương chút nào.
Đây đâu có giống như đang yêu nhau, rõ ràng giống như trước đây!?
Trương Thiên ngược lại lại cảm thấy cách trao đổi này rất tốt, công là công, tư là tư, yêu đương thì yêu đương cho tốt, nên làm việc thì chăm chỉ làm việc.
Hai người nói chuyện môt mạch đến khi trời tối, Triệu Tùng mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Ngày hôm sau, phương đông sáng hơn, sao mai biến mất.
Trương Thiên ăn sáng xong, xuất phát đến xưởng sản xuất sản phẩm sữa của huyện thành.
Bí thư Tạ ban đầu muốn để Trương Thiên làm phó trưởng xưởng, nhưng tiếc là Trương Thiên xem xét đến sự phức tạp của các đơn vị quốc doanh nên đã từ chối.
Tuy nhiên, cô cũng vì vậy mà quen thuộc với vị phó trưởng xưởng hiện tại của xưởng sản xuất sản phẩm từ sữa.
Phó trưởng xưởng của xưởng sản xuất sản phẩm từ sữa là Đinh Tiểu Ngọc, vốn là chủ nhiệm văn phòng huyện, sau này được chuyển đến xưởng quốc doanh đảm nhận chức vụ phó trưởng xưởng.
Đinh Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với Trương Thiên, xưởng sữa cũng có hợp tác với xưởng sản xuất sản phẩm từ sữa, hai bên nhanh chóng trở thành bạn bè.