“Em nói sinh con có thể không khủng khiếp sao? Trải nghiệm chính là đau đớn tột cùng, c.h.ặ.t đ.ầ.u còn dứt khoát, sinh con mà chưa đầy mấy giờ, căn bản chưa sinh được!”
Trương Thiên chỉ nghĩ tới đã không khỏi rùng mình.
Sau này cô sẽ không sinh con, cô sợ có mệnh vào phòng phẫu thuật nhưng không có mệnh ra.
Trương Hồng Binh nghe được lời này, toàn bộ khuôn mặt đều nhăn lại.
“Sau này em không muốn có con nữa.”
Cậu mím môi và thề.
Trương Thiên cười khúc khích.
“Đối tượng còn chưa thấy bóng đã nghĩ đến việc sinh con rồi, nhỡ đối tượng tương lai của em muốn có một đứa con thì sao?”
Việc sinh con này đàn ông nói cũng vô ích, còn phải tùy thuộc vào suy nghĩ của chính người phụ nữ.
Trương Hồng Binh gãi đầu, đau đầu nói:
“Vậy thì sinh một đứa là được rồi.”
Trương Thiên cười ra nước mắt, cô vỗ nhẹ vào cái đầu đầy tóc hơi gai tay của em trai.
“Đợi em tìm được đối tượng lại nói nhé.”
Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích.
Sau khi hai người đợi hơn một giờ, một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt.
Anh ấy vừa nhìn thấy hai người, lập tức xông tới gấp gáp nói:
“Xin hỏi là hai người các cô đưa vợ tôi đến bệnh viện sao? Cô ấy tên là Lý Nhạc!”
Trương Thiên vội vàng gật đầu.
“Là chúng tôi và mười mấy đồng chí nhiệt tình đưa tới, vợ anh đưa vào đó gần hai tiếng rồi, hay là anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát?”
Nhìn dáng vẻ anh ấy thở hổn hển, mặt trắng đến mức như bôi phấn, e là chạy đến đây.
“Thật cảm ơn các cô, tôi tên là Tưởng Hồi, không biết hai vị làm việc ở đâu? Tôi nhất định phải gửi cờ thưởng đến cơ quan hai người tuyên dương hành vi nhiệt tình giúp đỡ người khác của hai người!”
Anh ấy chống tường nghỉ một lát, rồi cảm kích hai người.
Trương Thiên cười nhẹ một tiếng, xua tay:
“Đây là việc chúng tôi nên làm, tôi tên là Trương Thiên, người bên cạnh tôi là em trai tôi Trương Hồng Binh.”
Nếu không phải lúc này mọi người đều rất chất phác, không phiền toái như đời sau, có lẽ cô cũng không dám quản, sợ làm không tốt một chuyện lại thành vấn đề của mình.