“Số lượng này, cộng với việc tùy chỉnh, giá khoảng 30 đồng.”
Trương Thiên nhớ, lại bổ sung một câu:
“2 loại túi đóng gói mà tôi cần, nếu anh nghiên cứu ra, xin nhất định phải nói cho tôi.”
Tưởng Hồi vui vẻ đồng ý:
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Bàn việc làm ăn xong, Trương Thiên không lập tức quay về, Tưởng Hồi nhiệt tình mời hai người Trương Thiên và Trương Hồng Binh đến nhà anh ấy làm khách.
Khó lòng từ chối, cả hai từ chối không được nên đã đồng ý.
Hôm qua nằm viện một ngày, sáng sớm hôm nay Lý Nhạc đã bảo Tưởng Hồi đưa cô ấy về nhà.
Ở trong bệnh viện tốn tiền, cô ấy thà tiêu ở nhà còn hơn lãng phí trong bệnh viện.
Tuy khó chịu, ý thức mơ hồ trước khi chuyển dạ nhưng cô ấy vẫn nhớ đến hai người Trương Thiên và Trương Hồng Binh, một người là người đầu tiên phát hiện cô ấy chuyển dạ, người kia là người đã đưa cô ấy lên xe, đều là người có ơn với cô ấy và bé con.
“Hai người mau ngồi xuống đi, anh Tưởng, giúp em rót cốc nước cho đồng chí Trương Thiên và đồng chí Trương Hồng Binh, đường trắng ở trong tủ cạnh bếp, để cùng tủ để bát!”
Trong phòng ở cữ, Lý Nhạc nửa nằm trên giường ở cữ, bên cạnh là con của cô ấy.
Cô ấy nói lớn với bên ngoài, đặc biệt mang một giỏ táo từ tủ cạnh giường mình qua để hai người Trương Thiên ăn.
“Mau ăn đi, hoa quả phải ăn tươi, tôi không thể ăn lạnh, đúng lúc hai người giúp tôi giải quyết chút, tránh để lâu hỏng mất.”
Lý Nhạc nhiệt tình dặn dò hai người, ánh mắt nhìn hai người vừa biết ơn và một chút yêu thương.
“Cám ơn chị! Em không khách sáo nữa nhé!”
Trương Hồng Binh cười hi hi cầm một quả táo lên cắn.
Trương Thiên bị Lý Nhạc nhìn đến mức nổi da gà, hai người họ tuổi tác xấp xỉ, dung ánh mắt nhìn trẻ con nhìn cô thực sự khiến cô có chút không chịu nổi.
Lý Nhạc nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc:
“Rào chắn? Tại sao? Thêm rào chắn thì ra vào giường thế nào?”
DTV
Trương Thiên giải thích với cô ấy:
“Không phải hai người là người của xưởng nhựa sao? Làm loại rào chắn nhựa có thể tháo rời, đến lúc đó dùng vòng nhựa bọc lan can hai bên là có thể vây quanh giường.”
“Nhưng cái này cũng không cần gấp, bây giờ em bé còn nhỏ, chưa thể di chuyển, lớn lên chút nữa, em bé thích bò xung quanh, lúc này tác dụng của rào chắn sẽ rất tốt.”
“Đến lúc đó, nếu em bé không ở trên giường, hai người dỡ bỏ rào chắn, nếu em bé ở trên giường, để đảm bảo an toàn, dựng rào chắn lại, đến lúc đó dù em bé có bò thế nào cũng không bò được ra khỏi giường, không cần lo lắng bị ngã xuống đất.”
Trương Thiên vừa nói xong, Lý Nhạc lập tức vỗ tay.
“Hóa ra nuôi con còn có nhiều điều cần chú ý như vậy?”
Cô ấy than thở.
“Nhưng đồng chí Trương Thiên lại đã kết hôn rồi sao? Còn có con rồi sao?”