Cô không thèm nhìn mà giấu những thứ này vào trong không gian, rồi vội vàng đi theo Nhị Hổ, nhìn ông ta chạy vào một căn nhà, thì thầm vài lời với chủ nhân bên trong, rồi đổi chiếc nhẫn vàng bằng một xấp tiền và hai túi giấy.
Khi Nhị Hổ cầm lấy túi giấy, nụ cười trên khóe miệng người bán và Nhị Hổ khiến trong lòng Trương Thiên có dự cảm không tốt.
Không phải là cái thứ cô nghĩ đâu nhỉ?
Nếu đúng như cô nghĩ thì hai con người này thật đáng được thưởng đạn!
Cô nhớ địa chỉ người bán, tiếp tục theo dõi Nhị Hổ.
Lần này, đối phương đi vào hợp tác xã cung tiêu, mua vài túi điểm tâm bánh kẹo xách theo đi thẳng đến đường Thắng Lợi, tụ họp với Thuận Tử đang đợi ở đó, gõ cửa một căn nhà gạch xanh to đẹp.
Trương Thiên nhìn vào ngôi nhà họ bước vào, cuối cùng cũng hiểu tại sao Nhị Hổ, người có rất nhiều tiền của lại lưu luyến không quên ngôi nhà của góa phụ Liêu.
Ngôi nhà này thực sự rất tốt, tường xanh là lát gạch xanh đến nóc, phía dưới là những phiến đá xanh làm nền, bên trên nóc nhà có mấy bức tượng nhỏ, cửa trước là cửa Man Tử(*), tuy được sơn lên một lớp màu đen, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy phong cách của trước kia.
(*) Cửa Man Tử là một loại cửa nhà trong kiến trúc Trung Quốc cổ đại, là một dạng cửa nhà thường được sử dụng bởi các thương gia và hộ gia đình giàu có.
Một ngôi nhà như vậy chỉ dựa vào tiền của trong tay Nhị Hổ thì căn bản không thể xây dựng được, càng chưa kể bên trong đồ trang trí rường cột chạm trổ, cái sau lại đắt hơn cái trước.
Ở đây không có ai hỏi thăm được, cô hơi chần ngần rồi trực tiếp đi đến gõ cửa.
“Đồng chí Trương Thiên mau ngồi xuống, tôi đi gọi con gái tôi ra nói chuyện với cô!”
Góa phụ Liêu mặc đồ tang màu đen, vui vẻ đón Trương Thiên vào, mời Trương Thiên ngồi xuống trong phòng khách rồi vội vàng chạy vào phòng gọi con gái ra.
Có lẽ trong nhà mới có người qua đời, làm tiệc rượu, giữa sân còn có vài cái bàn, trên đó còn đặt những món chưa ăn hết, chủ yếu là rau.
Trong sân có vài bác gái và các thím đang giúp dọn dẹp đống bừa bộn, ngay cả Thuận Tử và Nhị Hổ mà Trương Thiên mới gặp cũng đang giúp đỡ trong đám đông.
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình chất phác của họ, căn bản không ngờ tới, dưới bề ngoài đó đang ẩn náu ác quỷ tham lam và độc ác.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy góa phụ Liêu nhiệt tình như vậy trong thời gian để tang, không khỏi đưa ánh mắt tò mò về phía Trương Thiên.
Trương Thiên nhắm mắt làm ngơ, bình tĩnh cầm tách trà lên uống một ngụm.
Thấy Trương Thiên không có phản ứng, mọi người chuyển sự chú ý đến nơi khác, chẳng hạn như món ăn chưa ăn hết trong bữa tiệc, thu dọn một chút, họ có thể mang về nhà ăn một bữa.
Đừng ghét bỏ là đồ thừa của người khác, nếu không phải là người thân thực sự, ít người sẵn sàng đưa đồ thừa của bữa tiệc cho người khác, trong đó chất béo rất nhiều.
Trương Thiên nhân lúc người chưa đến, đánh giá bày biện nơi này.
Mặc dù không có nhiều đồ trang trí, vách tường còn để lại nhiều dấu vết vẽ nguệch ngoạc nhưng tổng thể vẫn thể hiện bầu không khí hoành tráng.
Đang nhìn mê mẩn thì phía sau vang lên tiếng bước chân nhanh nhẹn.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa mới nở xuất hiện trước mặt cô.
Người đó mỉm cười, vươn tay ra, giòn giã nói:
“Xin chào, em tên là Liêu Chi, nghe mẹ em nói chị đặc biệt đến tìm em, muốn em đến làm việc trong xưởng của chị ạ?”
Trương Thiên mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, chị đã nghe nói về em từ một người bạn, nhưng nghe nói luôn không hiểu nhiều như nghe từ chính chủ, vì vậy muốn phỏng vấn tại chỗ để xem đồng chí Liêu Chi có phù hợp với vị trí bên chị cần không.”
DTV
Người thời này hiểu tận gốc rễ nhau, muốn giả làm họ hàng xa là không có khả năng.