Trương Thiên vừa dứt lời, chỉ có lác đác vài người giơ tay.
“Vậy những ai đồng ý mua máy loại nhỏ giơ tay.”
Lần này đa số mọi người đều giơ tay.
Kết quả đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
Trương Thiên mỉm cười, đóng bút lại.
“Vậy thì chúng ta sẽ mua máy loại nhỏ, bộ phận mua hàng và bộ phận sản xuất ở lại, chúng ta sẽ họp riêng.”
Nói xong, phần lớn mọi người đều rời khỏi phòng họp, Trương Thiên tiếp tục điều hành cuộc họp với hai bộ phận kể trên.
Lần họp này là để quyết định mua loại máy sản xuất sữa bột nào, xưởng sữa đang dùng thiết bị sấy trống, còn Trương Thiên muốn mua một bộ thiết bị sấy phun tốt hơn.
Tuy nhiên cô lại chưa hiểu biết nhiều về phương diện này, cần bộ phận mua hàng phải đi khảo sát thị trường.
Ngoài ra, nếu xưởng sữa đã sản xuất thêm sữa bột, vậy thì phải phân ra khu sản xuất sữa bột riêng.
Phần nhân sự cho bộ phận này, cô dự định sẽ chọn một vài người ở xưởng sản xuất sữa tươi và tuyển thêm công nhân ở trên huyện thành.
Sau khi họp xong, Trương Thiên đi kiểm tra tình hình xưởng, xác nhận mọi thứ đều bình thường, bấy giờ cô mới trở về văn phòng để xử lý hồ sơ.
Vừa bước vào văn phòng, Trương Thiên lại thấy có người đang ngồi ở chỗ của mình.
Triệu Tùng đen mặt, ánh mắt như d.a.o lam nhìn chằm chằm vào lá thư màu hồng trước mặt.
“Anh đang làm gì vậy?”
Trương Thiên tò mò hỏi, đi đến bên cạnh anh, cầm lá thư kia lên.
“Gửi đồng chí Trương Thiên xinh đẹp?”
Vẻ mặt Trương Thiên trở nên kỳ quái, cô nhìn thoáng qua Triệu Tùng:
“Đây chẳng phải là thư tình sao?”
Mặt Triệu Tùng lại càng đen hơn:
“Người viết ra lá thư này chắc chắn không phải loại tốt lành gì!”
“Rõ ràng biết anh và em đang hẹn hò, còn gửi loại thư tình mờ ám thế này, không những thế lá thư còn là màu hồng. Anh đã tới huyện thành nhiều lần như vậy, mà chưa bao giờ thấy lá thư nào màu hồng như này!”
Triệu Tùng bực bội phàn nàn, đồng thời đôi mắt liên tục nhìn về phía lá thư màu hồng kia, hận không thể ngay lập tức ném thứ dơ bẩn ở trên tay Trương Thiên ra xa ngàn dặm.